Quyển 2 - Chương 13
Nhan Dự Dự mất tích đã ba ngày, không ai biết cô ấy đi đâu.
Trong mấy ngày dó, mỗi ngày trên mạng đều có hình mới, nội dung càng ngày càng khó coi. Sự kiện “ảnh nóng của Nhan Thị” đã truyền đi rần rần trong Thiên Trung đến nước không còn cách nào cứu vãn được nữa. Không biết có phải do thời tiết càng ngày càng ấm áp hay không, mà những lời đồn không còn mang không khí u ám ẩm ướt tựa như không thể nói cho một ai nghe, chỉ có thể len lén rỉ tai trong phòng vệ sinh, bàn tán trước khi đi ngủ, hoặc trên mặt giấy truyền tay nhau trong giờ học. Đến độ ngay cả giữa hành lang của trường, cũng có người đang oang oang hào hứng nói: “Mớ hình nghệ thuật kia của cậu, nếu so với Nhan Dự Dư mà nói, chính là không hơn không kém!”
“Tối hôm qua hình như tớ trông thấy Nhan Dự Dự, cậu ấy ở khu vực gần trường.”
“Cậu ấy nghỉ học rồi, đã như vầy rồi, tớ nghĩ không bằng sớm ra tự lực cánh sinh!”
Toàn là những lời nói bóng nói gió, nhưng lại chỉ đích danh đích tánh. Trong lòng tôi tuy hận những lời nói bậy bạ của bọn họ, nhưng không cách nào đi bịt miệng từng người được. Hơn nữa chỗ ngồi trống vắng của Nhan Dự Dự, và mười mấy tấm ảnh đặc sắc của cô ấy ở trên mạng, mỗi một thứ ấy đều đang úp úp mở mở một câu chuyện mời gọi được nghiên cứu tìm tòi.
Đầu giờ tiết ôn tập buổi sáng, thầy Sướng đã yêu cầu mọi người: “Những lớp khác thầy không quản lý được, nhưng người của lớp chúng ta, thứ nhất không được chuyền tay nhau xem, thứ hai, không được nói lung tung, thứ ba tất cả chúng ta phải lo nghĩ cách làm sao để tìm Nhan Dự Dự về cho bằng được.”
Mọi người đua nhau tàn tán, có người an ủi thầy Sướng: “Yên tâm đi thầy, Nhan Dự Dự có đẫy tiền, rời khỏi gia đình chỉ cần trên người có tiền, đều sẽ không xảy ra chuyện gì”
“Đúng đó, cậu ấy chơi bên ngoài đã rồi cũng sẽ quay về thôi, chúng ta có cuống lên cũng không được ích gì.”
“Tớ thấy nếu cậu ấy quay về thì cũng đừng quay về lớp mình nữa.” Hàng ghế cuối lớp có một nam sinh tên là Thụ Tử đang còn nói, “Mặt mũi của lớp mình đều bị cậu ta làm mất hết sạch rồi.”
“Nói cái gì đó hả!” Chưa kịp đợi thầy Sướng mở miệng, Tiêu Triết đã đập bàn đứng bật dậy, cậu ta đi thẳng một mạch đến trước mặt nam sinh kia, gườm chằm chằm hắn mà nói, “Nói lại lời cậu vừa nói một lần nữa xem.”
Thụ Tử chả thèm sợ Tiêu Triết, phải nói là, chả có nam sinh nào sợ Tiêu Triết cả. Hắn ta đứng lên, dùng giọng điệu trào phúng gằn từng chữ nói với Tiêu Triết: “Loại gái này, nếu cậu thực sự thích, sau này có thể lấy về nhà làm vợ, nhưng không thể giữ lại trong lớp 10 của chúng ta để làm mất mặt!”
Trong tiếng cười ồ của cả lớp, Tiêu Triết dùng nắm tay tọng thẳng vào trong cái miệng đang ngoác ra một cách đắc ý của hắn ta, bắt đầu lao vào đánh lộn với một nam sinh rõ ràng là cao hơn cậu ta một cái đầu. Mãi đến khi thầy Sướng nhảy xuống khỏi bục giảng, cùng với sự giúp đỡ của vài nam sinh quanh đó, tách rời bọn họ ra.
Mắt kính của Tiêu Triết bị đánh rớt mất, một tay áo đang phất phơ ở bên ngoài, hàng cúc áo cậu ta vẫn lấy làm tự hào hình như cũng không còn hoàn chỉnh nữa. Nhưng cậu ta vẫn như một con bò tót bướng bỉnh xông tới, miệng gào lên chửi: “Shit, mày là cái quân vô liêm sỉ! Mày có phải là người không? Có quan niệm đạo đức cơ bản không? Tao thấy mày mới là —- không biết xấu hổ, đẻ con không có lỗ đít!”
Bao nhiêu ngôn ngữ thô tục cổ kim nội ngoại gì cũng được cậu ta lôi ra dùng hết sạch, coi bộ cậu ta thực sự điên tiết lên rồi.
Không biết Nhan Dự Dự nếu nhìn thấy màn này, sẽ nghĩ như thế nào.
Giờ thể dục, Tiêu Triết không dự tiết, mà một mình chạy vào trong phòng máy tính. Tôi đoán là cậu ta leo lên mạng, theo dõi những diễn biến của sự tình. Tôi bám theo cậu ta vào, lúc đẩy cửa phòng, phát hiện cậu ta đang gối đầu trên bàn học, hai tay nắm thành quyền, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Mới đầu tôi đang lo là cậu ta đang khóc, bởi vì đi an ủi một nam sinh không phải là sở trường của tôi, đến khi đến gần cậu ta tôi phát hiện ra cậu ta không hề khóc, cậu ta chỉ đang lặp đi lặp lại ba chữ: “Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi……”
“Cậu đang nói cho cậu ấy nghe à?” Tôi hỏi.
Cậu ta giật bắn mình, ngẩng phắt đầu lên, trông thấy tôi, lại như một quả bóng xì hơi, rũ đầu xuống.
“Yên tâm, cậu ấy sẽ quay về.” Tôi an ủi cậu ta.
“Trên mạng vẫn có hình mới, hơn nữa, sao cũng không cách nào tìm ra được cái tên Đại Bang kia.” Cậu ta dùng nắm tay đấm mạnh xuống bàn, nói, “Chuyện này đến cảnh sát cũng vào cuộc rồi. Nếu còn tiếp tục rầm rộ nữa thì tớ thấy cậu ấy thực sự tiêu đời.”
“Con người ai cũng có kiếp số của mình, qua rồi thì sẽ ổn thôi.” Tôi nói.
“Cậu là người tin vào chủ nghĩa định mệnh?” Cậu ta hỏi tôi.
Tôi không quen tự dưng bị chụp cho một cái mũ bự như thế, nhưng vẫn gật đầu.
Cậu ta hít sâu một hơi, giống như tự cổ vũ can đảm thật lớn, dùng một giọng điệu nghiêm túc khác thường nói với tôi: “Mã Trác, có một chuyện, tớ bắt buộc, nhất định phải nói cho cậu biết.”
“Sao?”
“Thật ra, tối hôm đó bọn tớ không có tới nhà chị họ của tớ. Bọn tớ đã cãi nhau, là ngay sau khi cậu đi, cô ấy đã quẹt hết những thứ dơ bẩn lên lưng tớ rồi còn muốn tớ cõng cô ấy tớ không chịu cô ấy liền dùng gậy bóng chày đánh tớ tớ chạy trốn cô ấy xông lên muốn hôn tớ tớ đẩy cô ấy ra mắng cô ấy một câu rác rưởi cô ấy rất tức giận bảo tớ nói thêm lần nữa tớ lại mắng cô ấy rác rưởi rác rưởi rác rưởi nếu như tớ biết xảy ra chuyện lớn như thế này cho dù phải khâu miệng tớ hết lại tớ cũng sẽ không nói lời như vậy hãy tin tớ!” Cậu ta giống như đang trả bài, dùng một giọng đau khổ lớn tiếng nói một hơi hết thảy những điều ấy, đầu đã đầy mồ hôi.
Tôi chợt bừng tỉnh ngộ.
Đáng lẽ tôi đã phải sớm đoán được, Nhan Dự Dự không phải là người dễ dàng bị đánh gục như thế. Trong lòng của cô ấy không nguôi ngoai được, chắc là vì những lời nói nặng trong lúc nóng giận của Tiêu Triết đây mà.
“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tớ xin lãnh nhận trừng phạt, thấy ch.ết không sờn.” Tiêu Triết đau đớn tự đấm vào ngực mình một phát, cú đập phát ra một âm thanh nhạt nhẽo. Tôi rất muốn hỏi cậu ta, nếu như cô ấy thực sự một đi không trở lại, cậu sẽ đi tìm ai để xin lãnh nhận trừng phạt đây? Nhưng tôi lại để ý thấy trên mặt của cậu ta, đã có một mảng tím bầm, chắc là do đánh lộn với người ta sáng nay mà ra.
Tên con trai này, cho dù cậu ta có phạm phải một lỗi lầm lỗ mãng gì đi nữa, ít ra cậu ta đã dũng cảm thừa nhận, hơn nữa còn sẵn sàng trả giá để đền tội, từ điểm này mà nói, cậu ta là một người đàn ông chân chính không hơn không kém.
Tháo nút cần phải có người thắt nút, tôi quyện định đi tìm Vu An Đoá một lần nữa.
Lần đàm phán náy, tôi không muốn thua. Cho nên tôi phải đi tìm cô ta trước tiên. Trải qua vài lần lăn lộn, tôi phát hiện chỉ cần hắn bảo Vu An Đoá làm gì, cô ta nhất định sẽ làm. Còn chuyện mà tôi muốn hắn làm, liệu hắn có đi làm hay không thì còn phải chờ xem.
Tôi đợi hắn ở một công viên nho nhỏ mới được tu sửa lại. Hắn bước đến từ xa thật xa, sải những bước chân thong thả lười biếng, ánh nắng cuối tháng Tư chiếu xuống trên mái tóc và sống mũi hắn, hết thảy đều trông như một mộng cảnh thiếu chất sáng tạo.
Bước đến gần rồi, câu đầu tiên của hắn là: “Đây có phải lại là lần đầu em hẹn hò với một người đàn ông không?”
“Phải.” Tôi cười.
“Nhớ anh rồi à?” Hắn nói, tay đã hung hăng đè xuống vai tôi, sau đó nhéo mạnh tôi một cái, muốn ép tôi nói ra lời hắn muốn nghe.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Cần anh giúp em một việc.”
“Ồ?” Hắn nói một cách hiếu kỳ, “Nói.”
“Giúp em đòi một món đồ từ Vu An Đoá.”
“Đệt!” Hắn nói, “Em muốn gì anh cho em không được sao?”
“Là hình của bạn cùng bàn với em.” Tôi nói, “Nếu như em đoán không sai, là cô ta và Đại Bang giăng bẫy chụp hình cô ấy, hiện giờ bọn họ tung hết chúng lên mạng, bạn cùng bàn với em không chịu đựng nổi cú khiêu khích này, đến nay vẫn không rõ tăm hơi.”
“Được.” Hắn không nhiều lời, nhưng nói một cách rất sảng khoái, “Chuyện của Mã Tiểu Trác chính là chuyện của anh.”
“Phiền anh rồi.” Tôi nhếch mép mỉm cười.
“Nhưng mà em phải cảm ơn anh.” Hắn nói.
“Cảm ơn.” Tôi nói.
“Dùng hành động đi.” Hắn bảo.
Tôi giơ một ngón tay, chạm vào môi của mình. Sau đó tôi nhón chân, dùng ngón tay ấy, nhẹ nhàng chạm vào má của hắn. Hắn cười, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của tôi, đặt bên miệng của tôi, vẽ râu cho tôi, vừa vẽ vừa nói: “Mã Tiểu Trác, có ai đã từng nói với em là em giống một con mèo chưa?”
“Meo…….” Tôi kêu giống mèo, hắn thế mà tức tốc phản ứng rất nhanh, gầm gừ trong cổ họng, ra dáng vẻ của một con hổ đang ra oai.
Trò này sao lại doạ được tôi, tôi mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Em đợi tin vui từ anh.”
“Vầy là đi?” Hắn không cản tôi, nhưng ánh mắt lưu luyến của hắn khiến cho tôi động lòng.
“Thời gian giữa trưa rất ngắn.” Tôi cúi đầu nói.
“Mặt em đỏ rồi.” Hắn nói một cách đắc ý, “Nào, ngẩng đầu lên, để anh nhìn kỹ chút!”
Tôi đỏ mặt ngẩng đầu, nhanh chóng đảo mắt khinh bỉ với hắn, rồi nhanh chóng rời đi.
Nghĩ đến hắn nhất định đang dõi mắt theo tôi cho đến thật xa, mặt tôi đổi từ phớt đỏ sang sôi trào, giống như một chiếc nhiệt kế không ngừng dâng cao. Tôi chỉ có thể rảo nhanh bước chân lên, cầu xin cho gió đang sướt qua vai có thể thổi tan đi sự bối rối của tôi.
Lẽ nào đây chính là cái gọi là…….
Tôi thật đang làm nũng đến độ muốn tự sát tới nơi.
Điều khiến tôi không sao ngờ được là, tốc độ hắn xử lý sự việc có thể nhanh đến vậy. Vu An Đoá chủ động đến tìm tôi, là vào lúc chập choạng tối hôm ấy trước giờ vào tiết tự học. Tôi tắm rửa làm bị mất hết một khoảng thời gian, vốn là đã hơi bị trễ học rồi, cầm tập vở từ trong ký túc xá vội vã rảo bước về phía lớp học, là Vương Du Duyệt gọi tôi lại.
“Theo tao tới phòng múa.” Nó kéo tôi một phát không chút lịch sự. Đứa con gái ngăm đen giọng điệu thô kệch này, trời sinh ra giọng đã như ra lệnh khi nói chuyện với bất cứ ai, tựa như với một quan hệ sắt thép giữa nó và Vu An Đoá, thì xúc phạm tới ai cũng không nhằm nhò gì.
“Không rảnh.” Tôi không nhanh không chậm trả lời nó, “Có gì thì nói ngay bây giờ.”
“KHông phải là mày muốn giải quyết vấn đề sao?” Nó nói, “Cô ấy chỉ có mười phút hiện giờ, đi hay không đi tuỳ mày.”
Tôi cuộn cuốn tập trong tay thành một cuộn, kẹp dưới nách, bước theo nó, đi về phía phòng múa.
Những đám mây rực lửa phía chân trời lúc này đã tản đi hết, chỉ lưu lại một vành sáng mỏng, bóng đêm đã gần trong gang tấc. Không biết vì sao, ngay lúc Vương Du Duyệt đang rảo bước tiến về phía trước, kéo cánh cửa phòng múa ra giùm tôi, một khắc đó, tôi có một cảm giác không lành. Tôi dừng ở trước cửa một giây, nghe tiếng Vương Du Duyệt đàng sau lưng tôi khẽ cười: “Sợ rồi?”
Đương nhiên tôi không sợ.
Đây là đang ở trong trường, cô ta có thể làm gì tôi?
Tôi bước vào trong. Lạ cái là Vương Du Duyệt không vào theo. Điều này rõ ràng có nghĩa là bọn họ đã dàn xếp sẵn với nhau rồi —- đàm phán? Đánh nhau? Chẳng lẽ thách tôi thi múa với cô ta? Tôi mặc kệ. Tôi nhìn bốn bề, phát hiện màn cửa sổ dày nặng chịch của phòng múa đều hầu như khép kín toàn bộ, nguyên một gian phòng múa rơi vào bóng tối nặng nề dồn nén, phải mất cả mấy phút đồng hồ, mới tìm thấy nguồn ánh sáng duy nhất —- một cánh cửa kính gần sân khấu, có một tia sáng yếu ớt —- cho đến khi tôi trông thấy Vu An Đoá đang đứng trong ánh sáng đó, nửa bên mặt chìm trong bóng tối.
Buổi luyện tập của cô ta hình như đã kết thúc, đang còn cởi bộ đồ múa kia ra, giống như một con tôm đang lột xác, chậm rãi lộ ra thân thể trắng ngà trước mặt tôi. Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy thân thể của một người cùng giới, tuy là gần như trong bóng tối, nhưng tôi vẫn không khỏi nổi hết da gà lên, cũng bất giác lui ra sau một bước. Cô ta liền cười lên một cách mờ ám với tôi, ngoái đầu cười khẽ nói: “Hắn rất thích tớ múa như thế này trước mặt hắn.”
Giọng điệu của cô ta nhẹ tênh nhẹ tênh như thế, cho dù là đang nói những lời tự khinh tự hạ mình ấy, vẫn duy trì được sự dịu dàng đã ngấm vào trong xương cốt của cô ta. Không thể không nói, cô ta trông yếu mềm, dẫu cho cô ta luôn thích làm bộ mạnh mẽ, nhưng sự mềm mại trong xương sống trời sinh của những vũ công khiến cho cô ta mất đi sức công kích, làm cho cô ta trông yếu ớt đáng thương. Hoặc có lẽ, đây chính là cách tốt nhất để kích thích khát vọng muốn che chở cho cô ta trong hắn?
Nhưng lời nói của cô ta vẫn không ngừng khiến cho tôi nghĩ ngợi hoang đường lung tung, hơn nữa lại cảm thấy không vui một cách thật ch.ết tiệt. May sao bóng tối rất tốt để che dấu hết thảy. Tôi cố lấy giọng điệu ra vẻ hết sức bình tĩnh hỏi cô ta: “Cần tìm tôi?”
“Không phải đâu.” Cô ta không hề có ý định mặc quần áo vào, nói, “Nói một cách chính xác, phải là cậu tìm tớ mới đúng, phải không nào?”
“Được rồi.” Tôi nói, “Cậu có thể ra một cái giá.”
Cô ta phát ra một tiếng cười tựa như ấm nước đun sôi réo lên, giống như từ lúc tôi bước chân vào, cô ta vẫn đang ráng nhịn, cuối cùng đã đến cực hạn. Tôi không có bình luận gì hoặc nghi vấn nào dành cho tiếng cười của cô ta, thế rồi cuối cùng cô ta mới mặc chiếc áo lót vào, chậm rãi bước đến gần tôi nói: “Có thể nói cho tớ biết, cái giá cậu trả cho hắn cao đến chừng nào để kêu hắn xử lý sự việc cho cậu không? Lẽ nào lại là thân thể ngọc ngà của cậu?”
“Cậu thật buồn nôn.” Tôi có sao nói vậy.
“Nói chuyện tiền bạc thật tổn hại đến tình cảm. Nếu có hứng thú, chúng ta có thể ngồi xuống tâm tình một chút.” Cô ta mặc quần áo xong xuôi, liền tuỳ ý ngồi bệt xuống sàn gỗ của phòng múa. Tôi thu nhận kiến nghị của cô ta, nhưng không muốn ngồi gần cô ta, thế là ngồi xuống phía đối diện. Nào ngờ cô ta tức tốc xoay đến ngay bên cạnh tôi, nói với tôi: “Cách xa thế, làm sao mà tâm tình?”
“Trên đời này có một từ, gọi là ‘quả báo’, cậu có biết không?” Tôi xoay đầu hỏi cô ta.
Da dẻ của cô ta thực sự rất tốt, trắng hồng trong suốt, mong manh dễ vỡ. Tôi chợt nghĩ đến một cụm từ “rắn mỹ nhân.” Văn tự của Trung Quốc, quả thực vĩ đại.
“Quả báo?” Cô ta cười, “Tớ muốn nghe nữ trạng nguyên giải thích một phen, được không?”
“Hại người cuối cùng hại mình.” Tôi nói, “Tốt nhất là cậu vẫn nên sớm thu tay lại.”
Câu trả lời của cô ta khiến tôi sửng sốt: “Con người của tớ sớm đã sớm nát bét rồi, tớ còn sợ quái gì?” Cô ta vừa nói vừa ghé lại gần tôi, giơ một cánh tay lên, cho tôi xem. Tôi trông thấy trên ấy có rất nhiều những vệt mảnh mảnh tựa như miệng vết thương, lúc tôi còn chưa kịp hiểu rõ ràng chúng là gì, chỉ thấy bàn tay kia của cô ta đã nhẹ nhàng gạch một đường trên cánh tay đang giơ lên ấy. Đang làm gì thế này? Động tác của cô ta vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, trong không khí hình như còn có âm thanh của da thịt bị rách ra. Mắt đã thích ứng với bóng tối giúp tôi rất nhanh phân biệt được, nằm trong bàn tay của cô ta, chính là một mảnh lưỡi lam. Trong bóng tối, cô ta có vẻ hiểu được rõ như lòng bàn tay sức uy hϊế͙p͙ của bóng tối đối với tôi tôi, đưa cánh tay đang giơ lên đó đến càng gần tôi hơn một chút, gần như chỉ còn cách tôi 5mm, tựa như muốn tôi nhìn cho rõ cổ tay với những vết sẹo xấu xí cùng với nơi đang chậm rãi rỉ ra những giọt máu màu đen.
“Cậu dám làm thế này không?” Cô ta thả cánh tay của mình xuống, tuỳ tiện vứt miếng lưỡi lam xuống sàn, chỉ là một tiếng động nhạt nhoà vang lên, cuốn sách nãy giờ vẫn được kẹp nách của tôi rốt cuộc cũng rớt xuống đáp lời, khiến cho tôi không thể không nhặt nó lên một cách rất mất mặt.
“Nói ra có lẽ cậu sẽ không tin, đây là trò chơi bọn tớ rất thường hay làm. Sức phải sao cho chỉ vừa đủ, sẽ đau, nhưng sẽ cảm thấy rất đã, sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì, cậu có muốn thử một chút?” Nói xong, cô ta đem tay để lên bên mép, tự ɭϊếʍƈ vết máu của mình.
Giây phút đó, bao nhiêu da gà da vịt của tôi nổi hết lên. Quá đỗi bệnh hoạn!
Cô ta lại cầm miếng lưỡi lam đó lên lần nữa, ghé đến gần mặt tôi. Tôi bất giác hơi trốn tránh một chút.
“Ha ha.” Vu An Đoá bật cười, thôi thúc bên tai tôi, “Nào, nếu cậu dám chơi thử một lần, tớ sẽ giúp Nhan Dự Dự một tay!”
Tôi biết cô ta đang chơi tôi.
Đang lúc tôi đắn đo xem có nên đón lấy mảnh lưỡi lam kia hay không, cô ta đã vứt lưỡi lam xuống nơi cách chân tôi không xa, dùng một giọng điệu hoà hoãn nói với tôi: “Quên đi, nể mặt hắn, tớ sẽ thả cho con họ Nhan kia một đường sống, nhưng cũng hy vọng các người từ nay về sau học khôn, đừng tưởng tớ là trái hồng mềm như người ta mà đem bóp.” Nói rõ ràng từng chữ những câu này xong, cô ta lại còn bổ xung thêm, “Năm mười tuổi, người muốn mua tớ đã bắt đầu ngoan ngoãn giúp tớ đếm tiền. Nó thì tính là gì?”
“Cảm ơn.” Bất kể nói cách nào, cô ta đã tỏ thái độ rồi, thì tôi cảm thấy tôi vẫn nên nói hai chữ này ra.
Cô ta cười: “Đừng thấy hắn chịu giúp cậu, hắn chỉ muốn lừa cậu lên giường mà thôi. Cho dù một người chịu đánh một người chịu lãnh, tớ vẫn rất lấy làm tiếc mà báo cho cậu biết, cậu sẽ không thắng được, bởi vì chỉ có tớ, mới là người cùng chung một thế giới với hắn.” Nói xong câu này, màn kịch đã được giàn xếp sẵn kia mới bắt đầu chuẩn bị hạ màn. Vu An Đoá đứng dậy, dùng tốc độ nhanh như chớp mặc chiếc quần dài sẫm màu và một chiếc áo khoác sẫm màu vào, giẫm lên mảnh lưỡi lam vẫn đang còn phảng phất mùi tanh nhàn nhạt của máu mà cô ta vứt xuống đất ban nãy, rời khỏi gian phòng múa đã bị bóng tối lan tràn, giống như cô ta mới là người được mời đến cuộc hẹn này.
Tựa như có trăm ngàn viên sỏi thô ráp đang nằm trong lồng ngực, tôi thực sự cảm thấy đau lòng. Nói không rõ được, cũng không phải là hận, chỉ là một sự đau lòng, tựa như cái câu “tôi và bọn họ không phải là người cùng chung một thế giới,” đấy là một câu thần chú rất lợi hại. Cơ thể của cô ta, lưỡi lam của cô ta, máu của cô ta, đều không doạ tôi sợ được. Tôi lại bị cái câu quen thuộc mà bản thân tôi đã từng nói ra sâu sắc đả kích.
“Ái tình nếu như không gặp đúng, thương tích đôi bên sẽ chất chồng” Hàng chữ này đã được ai đó ở Thiên Trung nghiêng nghiêng ngả ngả khắc xuống trên chiếc bàn ở thư viện, tôi đã từng hết lòng tận sức nghiên cứu nó, giờ đây nhớ lại, nó tựa như một châm ngôn cảnh cáo thế gian, nhắc nhở tôi không nên đánh mất mình một cách sai lầm trong những ảo tưởng ngọt ngào, rồi vì thế mà dẫn dắt kiếp nạn tới.
Sau khi cô ta đi rồi, tôi lại đụng vào mảnh lưỡi lam ấy, dùng đầu ngón tay nhè nhẹ vuốt ve lưỡi dao bén nhọn ấy, bỗng như bị một con muỗi bé xíu chích cho một nhát, đầu ngón tay của tôi lan ra một chút ấm nóng.
Lẽ nào, đây là cảm giác “đã” mà cô ta nói sao?
Lẽ nào, tôi vĩnh viễn không cách nào thắng được cô ta sao?
Lẽ nào, tôi thực sự quan tâm đến những thắng thua ấy sao?
……..
Trái tim của tôi vì những câu hỏi quanh co khúc khuỷu ấy mà trở nên yếu ớt và co rút, ngồi thừ ra một mình trên sàn gỗ phả hơi lạnh lẽo không biết bao lâu, rồi mới nhớ ra đứng dậy, nắn nắn đôi chân đã tê rần, đi về phía lớp học.
“