Quyển 2 - Chương 25
Mùa thu ấy khi lớp 11 khai giảng, tôi cứ như còn chưa tỉnh ngủ.
Buổi sáng, tôi luôn chập chờn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, đến chiều, cả người coi như tỉnh táo hơn được đôi chút, đợi đến đêm về, trái tim mới chân chính bừng lên sức sống.
Bởi vì lúc ấy, tôi có thể tha hồ gửi tin nhắn cho hắn, không cần phải giống như ban ngày trong giờ học, cứ luôn phải để nắp di động mở, đặt trong một chiếc túi nhỏ xíu kẹp vào giữa hai chiếc bàn học, ánh sáng của cả một ngày tựa như chỉ dừng lại trên chiếc màn ảnh màu đen ấy, không lúc nào không ngừng hy vọng nó sẽ chớp sáng lên.
Trước lúc ký túc xá tắt đèn còn có thể trốn ngoài ban công, làm bộ như đang ôn từ vựng tiếng Anh, lén lút gọi điện thoại cho hắn. Nếu chẳng may có ai tới, sẽ lớn tiếng nói vài câu vu vơ không ăn nhập, rồi sau đó vội vàng cúp máy.
Trong Thiên Trung, thật ra có rất nhiều nữ sinh ôm trong lòng một bí mật giống như tôi. Phần lớn thời gian, đôi mắt của bọn họ luôn sáng rực, bước đi lâng lâng. Dẫu cho có phải đau khổ, bản thân nó cũng là một loại hưởng thụ. Do thành tích tốt và tính tình ít nói, cho nên coi như tôi thuộc loại che dấu khá nhất trong bọn họ, ngay cả đến một Tiêu Triết luôn quan tâm đến tôi cũng tạm thời chưa mò ra được chút manh mối.
Chỉ có bản thân tôi biết, tôi đã bắt đầu trở nên không giống như xưa, trong người tựa như có một tố chất nào đó đang sinh sôi mãnh liệt, thúc đẩy tôi dần dần trở thành một con người mới, cho đến khi con người cũ của tôi hoàn toàn bị nuốt chửng. Hết thảy những điều này khiến cho tôi có một ảo giác mỗi ngày đều đang thay đổi sắc thái, khiến cho tôi có khát vọng háo hức muốn trải nghiệm chúng.
Cuối tuần, trời trở lạnh. Sau khi tan học, tôi chạy về ký túc xá gom đồ xong xuôi, vội vã chạy ra khỏi trường. Lúc chạy tới trước cổng trường, tôi cố ý ngoái đầu lại nhìn một lượt, không thấy Tiêu Triết. Gần đây, động tác này đã trở thành thói quen của tôi, hắn thường cười tôi vì chuyện này, nói là tôi đã sinh lầm thời đại, tư cách quá chuẩn để làm một cô bé liên lạc. Tôi dùng tốc độ chạy 100m nước rút phóng về phía “Quên Đi.” Mãi cho tới khi trông thấy hắn đang đứng dựa lưng vào cái cây đã từng bị con ngựa sắt đâm sầm vào, miệng ngậm hờ điếu thuốc lá, mỉm cười với tôi.
Tôi chạy tới, lấy điếu thuốc trên miệng hắn xuống, dụi tắt cho hắn.
Sau đó hắn đi về phía trước, rồi tôi bước theo sau.
Phần lớn số lần, hắn sẽ không dắt tôi vào “Quên Đi.” Nhưng tôi cũng không quan tâm hắn dắt tôi đi đâu, miễn sao gặp được nhau, dù là không nói với nhau một câu, chỉ lững thững đi theo hắn qua vài con phố, thế cũng đủ là một hạnh phúc lớn lao tột cùng rồi.
Khác với những cặp “tình nhân ngầm” của Thiên Trung, cơ hội để tôi và hắn gặp nhau không nhiều, tối đa cũng chỉ là hai lần một tuần. Trừ cuối tuần, chúng tôi thường chọn chiều thứ Tư, hoặc trưa thứ Sáu để gặp mặt, địa điểm cụ thể đều là dùng tin nhắn hoặc điện thoại xác định. Có khi hắn rõ ràng đã xác định địa điểm rồi, tới hồi lại chớp nhoáng đổi chỗ, báo hại tôi phải thay đổi sách lược.
Không phải lần nào cũng tìm được cớ để chuồn ra khỏi trường, cho nên có đôi khi, hắn sẽ lén lút lẻn vào trong trường. Hắn sẽ mặc bộ đồng phục không biết lấy từ đâu ra, chúng tôi luôn gặp nhau trong tiệm tạp hoá nho nhỏ kế bên cổng trường, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó lảng vảng ở khu hòn non bộ ở phía sau trường một hồi, hoặc chạy tới sân khấu Hoa Lôi cãi nhau một trận ra trò, rồi lại nghe hắn dỗ ngon dỗ ngọt, ví dụ như —– anh lật hết Thiên Trung lên cũng không tìm ra được một nữ sinh nào diễm lệ hơn Mã Tiểu Trác.
Tôi thì lúc nào chả mặc một bộ đồng phục xám xịt, giày thể thao cũ rích, lưng đeo cặp đen thùi. Tóc đã dài ra, tôi cũng chưa có thời gian đi tỉa bớt. Nhưng hắn khen tôi đẹp, tôi liền cảm thấy mình trở nên đặc biệt hơn một chút. Hôm đó hắn mang đến cho tôi một món quà đặc biệt, một đôi bao tay len màu đỏ ( )
“Nhác thấy nó trên phố, cảm thấy rất hợp với em, thành thử mua về.” Hắn nói, “Trời trở lạnh rồi, em sẽ cần đến nó.”
Tôi nhận lấy, tai nghe tiếng chuông của tiết tự tập từ xa vọng lại.
“Đi đi.” Hắn nói, “Cuối tuần này dắt em đi chơi chỗ này hay lắm.”
“Đừng phung phí tiền.” Tôi cầm đôi bao tay, cúi đầu nói.
Hắn đập vào sau đầu tôi một cái, làm tôi đau cả đầu, sau đó hắn nói một câu khiến cho tôi cảm thấy đặc biệt bất an, hắn nói: “Yên tâm đi, không phải là ăn cắp đâu.”
Tôi muốn bịt miệng hắn lại, nói với hắn tôi thật sự không phải có ý đó. Nhưng hắn đã quay đi, sải bước xa dần. Tôi không nắm được là hắn có giận tôi hay không. Trải qua một quãng thời gian dài như vậy, thật ra đối với tính tình mưa nắng bất thường của hắn tôi hoàn toàn chưa hiểu rõ như lòng bàn tay được.
Tôi mang đôi bao tay màu đỏ đó vào, chạy tới lớp, Tiêu Triết tặng cho tôi một cái bao bằng nhựa trong hình dáng bông hoa, cười hì hì nói: “Thử phát minh mới của tớ xem sao, túi nước nóng không cần chạc pin, xem có dùng tiện hay không, tớ định đi đăng ký bằng sáng chế, sau đó giao cho Nhan Dự Dự bán.”
“Cảm ơn.” Tôi nói.
Cậu ta nhắc nhở tôi: “Tháo bao tay ra đi, mang vào rồi sao mà thử?”
“À.” Tôi nói.
“Cậu đang có tâm sự?” Cậu ta hỏi tôi.
“Không.” Tôi vội vàng cười cười nói, “Trưa nay ngủ không đủ, hơi mệt.”
Hôm đó sau khi chúng tôi tạm biệt nhau, mãi đến đêm, hắn cũng không gửi tin nhắn cho tôi. Tôi lo là máy của hắn bị hết pin, tranh thủ giữa hai tiết học gọi điện thoại đến thăm dò, phát hiện máy của hắn vẫn bật. Tôi gửi một tin nhắn hỏi hắn đang làm gì, hắn không trả lời. Lòng tự tôn của con trai quả thực là một trò rất quái đản, chỉ hơi sểnh một chút thôi, liền nát bét.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội gọi thêm cú điện thoại nữa cho hắn, hắn đã tắt di động.
Tôi không có cách nào đoán được hắn đang ở đâu, đang ở với ai, đang làm gì, lúc lòng dạ xoắn xuýt, lần đầu tiên tôi nghiêm trọng cảm nhận được sự buồn bực cùng với cảm giác thiếu an toàn mà cuộc tình này đem đến cho tôi.
Thứ Sáu cuối cùng mới gọi được cho hắn, hắn nói với tôi đêm ấy hắn bận, hẹn với tôi ba giờ chiều thứ Bảy tới trường dạy nghề. Tôi không nhịn được, hỏi hắn: “Anh bận gì cơ chứ?”
Hắn cười, nói: “Bắt đầu muốn quản lý anh rồi?”
“Đúng vậy.” Tôi nói như đang giỡn. Khó khăn lắm hai đứa mới đợi được tới cuối tuần, tôi vẫn nghĩ không ra, có việc gì quan trọng hơn đi gặp tôi hôm ấy chứ.
“Mai gặp rồi nói sau đi.” Hắn hình như thực sự rất bận, nhanh chóng cúp điện thoại.
Tối thứ Sáu ấy, A Nam vắng nhà, lòng tôi đầy khúc mắc trải qua nó một mình. Nhưng tôi vẫn bám lấy lòng kiêu ngạo của bản thân, không gọi điện thoại cho hắn nữa. Lúc chuông cửa vang lên, tôi tưởng A Nam đã về, mở cửa ra rồi mới phát hiện lại là Tiêu Triết, trong tay cậu ta ôm một đống đồ tạp nham, tự mình xăm xăm chen qua cửa tiến vào, nói: “Bạn Mã Trác, tớ đến thương lượng với cậu một chút, chỉ cần cải tiến một chút nữa thôi, thì túi nước nóng của tớ có thể giữ nhiệt tới 48 tiếng đồng hồ lận!”
Nhưng mà, chuyện này, sao cậu ta không đi tìm Nhan Dự Dự?
Lẽ nào cậu ta thực sự không hiểu rằng tám giờ tối đi xông vào nhà một nữ sinh, là một hành động rất bất lịch sự sao? Huống chi lúc này chỉ có một mình tôi ở nhà!
“Hê hê!” Cậu ta vứt bao đồ nghề xuống ghế sô pha nhà tôi, xoa xoa tay nói, “Tớ có linh tính, tối nay nhất định sẽ thành công!”
Tôi thờ ơ hỏi: “Cậu định làm thí nghiệm ở trong nhà tớ?”
“Nghiên cứu chung với cậu!” Cậu ta nói.
“Nhưng mà, tớ muốn đi ngủ rồi.” Tôi uyển chuyển ngỏ ý đuổi khách.
“Hả?” Cậu ta nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường, “Cậu đi ngủ sớm vầy sao?”
“Tớ mệt.”
“Ồ.” Cậu ta lại xốc đống đồ nằm trên ghế sô pha lên, ôm trong lòng, nói, “Vậy tớ về trường nghiên cứu đây, có tin tức gì sẽ báo cho cậu hay trước tiên nhé.”
Tôi tiễn cậu ta ra cửa, cậu ta bất chợt ngoái đầu lại nói với tôi: “Mã Trác, xin lỗi cậu.”
Tôi không hiểu cậu ta đang nói gì. Cậu ta vội giải thích: “Mấy bữa nay tớ thấy cậu hơi lơ đễnh, tưởng là cậu xảy ra chuyện gì, tớ đúng ra không nên nghi ngờ cậu, thực xin lỗi!”
Nói xong câu đó, cậu ta như tháo chạy xuống dưới lầu.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, may mắn……
Nhưng, nghe tiếng bước chân của cậu ta khuất dần dưới lầu, lần đầu tiên tôi không cảm thấy chán ghét sự cố ý dàn xếp do quan tâm thái quá của cậu ta. Ít ra, buổi tối cuối tuần cô đơn này, được ai đó nhớ đến, cũng coi như không tệ đi.
Đêm đó tôi mất ngủ, lúc A Nam về đến nhà, chắc cũng phải là một giờ sáng, tôi vẫn còn đang lật qua lật lại trong chăn, nghe thấy ông đang nói chuyện trên điện thoại với ai đó: “Về tới rồi, em cũng mau mau đi ngủ đi. Đêm nay lạnh, nhớ đóng kỹ cửa sổ.”
Giọng điệu nghe vô cùng âu yếm.
Coi bộ tình yêu của ông, cũng oanh oanh liệt liệt không kém gì của tôi.
Dưới tầng hầm của dãy lầu xập xệ khu khoa học kỹ thuật trong trường dạy nghề, có một cánh cửa rất bí mật, mà hắn lại có chìa khoá để vào. Sân trường dạy nghề vào thứ Bảy vắng tanh vắng ngắt, từ rõ xa đã thấy hắn đứng ở chỗ sân vận động, đợi lúc tôi tới gần, hắn cố tỏ vẻ thần bí lấy ra một chiếc khăn màu đỏ, nói là muốn bịt mắt tôi lại, đưa tôi tới một chỗ rất hay ho. Lúc mở chiếc khăn ra, tôi mới phát hiện thì ra nó là một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, không biết hắn lấy đâu ra mấy thứ kỳ quái này. Hắn bịt mắt tôi lại, nắm tay tôi dắt đi về phía trước, đi mãi, lâu thật lâu sau, mới tháo khăn trên mặt của tôi ra. Tôi mở mắt, trước mặt tôi là một bãi đất rất rộng, khắp nơi toàn là những cột trụ màu trắng, giữa những cây cột, là những bóng đèn điện thấp lè tè màu vàng, chiếu lên những bức tường trắng khiến chúng nhuốm màu đồng cũ kỹ. Hắn đứng sau lưng tôi, bóng hắn trên mặt đất biến thành một dải rõ dài. Những thứ trước mặt trông rất không chân thật, hắn khẽ hỏi sau lưng tôi: “Thế nào, có phải em thích kiểu không gian như vầy không?”
“Đây là đâu?” Tôi ngạc nhiên hỏi hắn.
“Tầng hầm của khoa khoa học kỹ thuật. Vốn là định xây thành hầm đậu xe, sau đó bỏ ngang.” Hắn nói, “Người anh em của anh khám phá ra đấy, nhưng nó đã chia tay với bạn gái của nó rồi, để lại cho anh dùng. Chỗ này thường không có ai tới, cuối tuần lại càng không.”
Ở bên hắn, lén lút vụng trộm đến quen rồi, bất kể ở nơi nào, tôi luôn phải ngó dáo dác tứ phía, nín thở rón rén sợ xảy ra sơ sót gì, ở chốn công cộng thì phải làm ra vẻ không quen biết nhau. Bỗng dưng có một không gian riêng như vầy, khiến tôi mừng rỡ.
“Em la lên một tiếng đi.” Hắn nói, “La to lên!”
Tôi bịt tai mình lại, la thật lớn “A A A.” Tôi nghe thấy tiếng của tôi vang dội bốn bề. Lanh lảnh, đinh tai, nhưng không có bất cứ một ai để có ý kiến gì với chúng cả. Trước mặt tôi, chỉ có mình hắn đang mỉm cười.
“Sang năm anh tốt nghiệp khỏi đây rồi.” Hắn nói, “Anh phải ra ngoài kiếm tiền, rồi mới quay về cưới em, liệu em có nhớ anh không?”
“Không cho anh đi.” Tôi nói.
“Vì sao? Anh muốn kiếm thật nhiều tiền, cho em một mái nhà thực thụ.”
“Dù sao thì cũng không cho đi.” Tôi nói.
“Đồ bám như đỉa.” Hắn mắng tôi.
“Đỉa thì đỉa.” Tôi nói.
Chả biết là có phải vì những bức tường dày này đã khiến cho thời gian trôi chậm lại đến không cảm giác được, hay là bởi vì xung quanh toàn một màu trắng xoá không phân biệt được ngày và đêm, lần đó chúng tôi cứ ở mãi cho đến 7 giờ tối, thời gian cũng tựa như một chiếc lông vũ, thoáng phớt qua trên da, chưa kịp cảm nhận kỹ đã đến lúc phải tạm biệt.
Nhưng mà, cuối cùng có một không gian riêng cho hai người, thật tốt quá.
Tôi biết rất rõ trong lòng, nơi đấy không phải là tiên cảnh, mà là một thiên đường sa ngã.
Từ đó về sau, nơi ấy chỉ thuộc về hai chúng tôi. Hắn luôn xách theo một chiếc ba lô, trong ba lô có một chiếc áo t-shirt cũ cực lớn, lúc tới nơi gặp được nhau rồi, liền nhanh chóng phủ nó lên một lớp báo đã được trải ra dưới đất, móc ra cơm trưa của chúng tôi, ngồi ăn dưới đất. Có lần, hắn bảo tôi nằm xuống.
“Làm gì?” Chiếc áo T-shirt màu xám đó đầy những vệt loang lổ không rõ lai lịch, tôi lấy ngón tay quệt qua, là dầu nhớt dơ hầy.
“Em nói xem?” Hắn nói một cách mất kiên nhẫn, điếu thuốc ngậm bên khoé mép đã cháy hết một nửa, tro thuốc rơi lất phất như bông tuyết.
“Đừng có hòng.” Tôi lạnh lùng đẩy hắn ra, hắn không phục, nắm lấy hai vai của tôi, tôi hất mạnh ra. Hắn lại cười rất vui vẻ, lấy điếu thuốc ra, ho mạnh một tiếng, nói: “Kêu em ngồi xuống, để anh mát xa cho em đó mà.”
“Mát xa gì?” Tôi không hiểu.
“Mẹ, nghe tiếng Anh không hiểu à?” Vừa nói hắn vừa ra sức gỡ phăng giày của tôi ra. Tôi ngồi bệt xuống trên chiếc áo t-shirt đó, mặt đỏ bừng. Hắn nắn bóp gót chân của tôi, rồi còn đưa lên mũi ra sức hít hà, tôi hét lên một tiếng, rút chân lại. Nhưng hắn dùng sức tóm gót của tôi, dùng sức rất mạnh, tôi đâm lo là xương mình đã bị bóp gãy mất một đoạn. Hắn cười, nói: “Đừng sợ, sắp làm rồi.”
Nói xong, hắn dùng một tay nắm lấy gót chân tôi, tay kia ấn dưới lòng bàn chân, lực đạo vừa đủ, lúc đó tôi mới hiểu ra, thì ra hắn nói chữ Massage, ý là tẩm quất.
“Dễ chịu không?” Hắn hỏi, tôi vừa định tỏ ý tán thành, hắn lại gãi nhẹ dưới lòng bàn chân tôi, cả người tôi run bắn lên, hắn cười ha ha rất đắc ý.
“Đứng đầu Thiên Trung, mà nghe không hiểu chữ mát xa.” Hắn lắc đầu.
Tôi cố ý hỏi: “Anh đã mát xa cho bao nhiêu cô gái rồi?”
“Rất nhiều rất nhiều, nhiều đếm không xuể.” Hắn nói.
“Đêm hôm qua, có phải đi mát xa cho ai đó?”
“Không sai!” Hắn gật đầu thật mạnh.
Tôi lập tức mắc bẫy, vùng vằng rút chân về, vừa rút vừa la: “Buông em ra!”
Hắn tăng thêm sức, nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng qua —- em là người duy nhất anh không lấy tiền, mà cũng có thể là người duy nhất không đòi thêm phục vụ nào khác ngoài mát xa ra. Nhưng mà ai biết được em đang nghĩ gì trong bụng?”
Không biết xấu hổ.
Tôi làm bộ khóc, cuối cùng hắn mới buông chân tôi ra, rồi lại ôm ghì tôi trong lồng ngực rộng của hắn, lấy ngón tay vuốt nhẹ những sợi tóc trên đầu tôi, nói: “Mã Tiểu Trác, phải nghe lời, biết không? Nếu nghe lời, thì lần sau anh sẽ chải tóc cho em.”
Lần sau đó, hắn thật sự mang tới một chiếc lược bạc gãy răng nhìn như đồ cổ, rất cũ kỹ, còn thiếu 3 cái răng lược. Hắn còn trịnh trọng nói, đây là món quà bà của Hạ Hoa tặng cho chị ấy, hắn phải thừa dịp chị ấy đi vắng, lén lút lấy mang tới đây, là bảo vật trong nhà của Hạ Hoa. Hắn thắt cho tôi 3 biếm tóc, trong một buổi trưa mà hắn tạo cho tôi vô số kiểu tóc, từ cột đuôi ngựa cho đến kiểu tóc người dân tộc Ngô Duy Nhĩ, từ kiểu tóc cổ điển cho đến để rũ rượi như Cher, hắn nghịch tóc tôi không biết mệt.
“Sao cái gì anh cũng biết vậy?” Tôi nhìn bản thân biến đổi trong gương, nhịn đau khi hắn mạnh tay giựt kéo đầu tóc, hỏi hắn.
“Đây chưa tính là gì.” Hắn trả lời với một vẻ ta đây rất ngầu, “Anh còn biết nấu Mãn Hán Toàn Tịch ( ).”
Cứ như thế, mỗi lần gặp nhau, chúng tôi đều có việc gì đó để làm, nếu là buổi trưa, hắn sẽ mang thức ăn ngon tới, còn mang theo một chai rượu Nhị Oa Đầu. Có khi, chúng tôi chả làm gì cả, chỉ dựa vào nhau, tôi nheo mắt nhìn hắn hút thuốc, nhìn những dải khói thay đổi hình dạng dưới ánh đèn vàng ảm đạm, ngỡ như mình không phải đang ở trong nhân thế. Đôi khi tôi sẽ uống vài ngụm rượu, uống xong hắn cứ nhìn tôi hỏi: “Say chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy tiếp nhé?”
Tôi lại uống nữa, vẫn không say.
Đấy trở thành một trò chơi nho nhỏ giữa hai chúng tôi, mỗi lần như vậy, hắn luôn nhướn mày rõ cao nói với tôi: “Mã Trác, em có một tuyệt chiêu như vầy, không lộ diện trong giang hồ, thật vô cùng đáng tiếc!”
Có đôi khi, chúng tôi lần lữa, mãi cho đến khi sắp vào học tới nơi, tôi mới vội lẻn ra ngoài lại. Chỉ là, mỗi lần khi tôi rời đi, hắn sẽ luôn đặt tay lên sau cổ tôi, kéo tôi quay trở lại, sau đó hôn tôi thật sâu thêm một lần nữa. Đó là một nụ hôn khiến cho tôi không sao đứng vững được, cũng không sao nói nên lời tạm biệt. Mỗi lần nó kết thúc, đối với tôi mà nói, giống như một khoảnh khắc sự sống và sự ch.ết giao hoà, không cách nào nói rõ được những cảm giác vu vơ. Cứ như vậy, mỗi một lần là một biến đổi mới, lại tựa như chưa có gì từng thay đổi. Mỗi một lần chúng tôi gặp nhau, mỗi một lời nói ngọt ngào, đều khiến cho tôi thật lòng mong đợi. Sau này, lúc bản thân tôi mở miệng nói câu “Em đi đây,” thì đã tự ý thức được nụ hôn tạm biệt quay cuồng đất trời sắp sửa ập tới, rồi lại không biết xấu hổ mà đắm chìm và vui sướng.
Nhưng mỗi lần rời khỏi nơi ấy, tôi lại tức tốc móc đồng phục từ trong cặp, thay ra, rồi nhai một viên kẹo bạc hà.
Dẫu thế, mùi vị của thuốc lá trong miệng hắn vẫn tựa như không lúc nào không phảng phất quanh người tôi, thậm chí ở trong máu của tôi, quanh quẩn, tuần hoàn.
Giờ đây nhớ lại quãng ngày ấy, tôi giống như một con vụ bị phù phép, trong lòng trống trải chỉ mang mỗi bóng hình hắn. Từ thiên đường tối tăm bước ra, ánh mặt trời luôn làm tôi chói mắt đến chảy cả nước mắt, mà tiếng trống ngực vang dội trong tim càng khiến cho tôi khó bước vững, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ ngã xuống máu me đầm đìa.
Chỉ có trời mới biết, tôi chỉ là không cầm được lòng mình.