Quyển 3 - Chương 18

Nhà của A Nam rất gần chỗ văn phòng luật sư, đường Tam Hoàn hôm đó lại kẹt lạ thường, tôi mất hết gần hai tiếng đồng hồ mới tới được toà nhà đó.


Vào trong thang máy, ấn nút lên tầng 12, tôi mới nhớ ra, từ hôm sinh nhật của Tiêu Triết tôi bị làm tăng ca đến giữa đêm ở đây rồi ra về, sau đó đã chưa từng quay lại.


Tôi vẫn chưa nói cho A Nam biết chuyệt tôi bị cho thôi việc ở văn phòng luật sư, không biết phải mở miệng thế nào, sợ rằng ông sẽ vì tôi mà bận lòng. Thật ra điều càng khiến tôi lo sợ hơn là Luật Sư Phương sẽ coi thường tôi. Nếu không phải vì Hạ Hoa bị bệnh, tôi đã bay ngay về văn phòng để giải thích cặn kẽ ngọn nguồn chuyện của Lạc Tiêu Tiêu đêm nọ.


Việc cũng đã mất rồi, không lo kịp nữa, tôi chỉ có thể gánh chịu trách nhiệm tôi nên gánh.
Ra khỏi thang máy, tôi đi thẳng tới văn phòng luật sư, gõ cửa vài cái, không ai trả lời. Nhưng cửa không đóng, tôi chỉ đẩy nhẹ một cái, cách cửa đã tự động “kééét” mở ra.


Tôi thò đầu vào nhìn ngóng, không có ai, trên bàn có đặt một ly nước vẫn còn đang bốc khói, coi bộ ông ấy chỉ tạm thời bước ra ngoài. Tôi đứng đợi ở trước cửa một lúc, phát hiện những cánh cửa văn phòng khác đều đóng im ỉm, trog hành lang không một bóng người. Tôi nghĩ ngợi một chút, bước vào trong văn phòng. Máy tính của tôi nằm trên bàn làm việc ở gian ngoài của văn phòng, nhiều ngày không được dùng đến, phủ một lớp bụi mỏng, tôi lấy giấy lau miệng lau qua một lượt, bỏ máy vào trong túi xách máy tính. Ngay lúc định xoay người đi ra, nghĩ thấy chưa ổn thoả lắm, lại xé một tờ giấy trên bàn làm việc của Luật Sư Phương viết cho ông ấy vài lời, lại sợ ông ấy không nhìn thấy, tôi kê tờ giấy dưới ly nước nóng. Lúc tôi cúi đầu xuống, bất chợt nhìn thấy một đôi giày vải bố sặc sỡ, lòi ra ngoài ở chỗ góc tường và góc bàn trong văn phòng độ 5cm.


Đôi giày vải đó màu cam rực rỡ, màu sắc này nhìn rất quen mắt. Không sai, là giày vải bố của LV —– tuy tôi luôn không nhiễm chứng bệnh hàng hiệu, nhưng đôi giày đặc biệt này, tôi chỉ nhớ duy nhất một người đã từng mang.
Nhỏ Lạc Tiêu Tiêu này, đúng là một âm hồn bất tán.


available on google playdownload on app store


Chỉ có điều, nó đang lén lút trốn trong đây làm cái quái gì?


Tôi quyết định coi sự tồn tại của nó như không có, bởi vì rất rõ ràng —– thứ nhất, nó trốn là bởi vì không muốn ai nhìn thấy; thứ nhì, nó đã trốn như vầy nhất định là đang tính làm chuyện không muốn cho ai biết; thứ ba, bất kể nó làm gì hoặc nghĩ gì cũng không còn dính dáng gì đến tôi nữa. Hiện giờ, ngay cả chức vị của một trợ ý cũng không còn nữa rồi.


Cho nên, tôi ôm chiếc máy tính của tôi làm bộ không hay biết, đi ra khỏi văn phòng, trước khi ra khỏi, còn không quên khép cửa lại giùm cho nó.


Xuống tới dưới lầu chưa đi được hai bước, thế mà lại trông thấy Luật Sư Phương. Bộ dạng ông ấy hình như là đang đợi ai đó. Ông ấy đã trông thấy tôi từ xa, đương nhiên tôi chỉ còn nước chạy qua chào hỏi ông ấy.
“Mã Trác?” Ông hỏi một cách ngạc nhiên: “Tới lúc nào thế?”


“Cháu về văn phòng của chú lấy máy tính xách tay của cháu, không thấy chú ở đó, đã để lại một tờ giấy.”
Ông ấy cười cười nói: “Chú còn tưởng cháu đang giận, không thèm cả máy tính nữa, gọi điện thoại mấy lần cho cháu, đều là tắt máy.”


“Cháu đổi số rồi ạ.” Tôi nói.


“Sức chịu đòn của bọn trẻ thật yếu, mới nói có vài câu mà đã không chịu nổi rồi.” Luật Sư Phương bảo, “Hơn nữa chuyện lần trước chú đã hiểu ra rồi, may mà Lạc Tiêu Tiêu không gặp chuyện gì lớn. Đều đã qua hết rồi, cháu cũng đừng nghĩ ngợi quá nhiều.”


“Dạ cảm ơn Luật Sư Phương.” Tôi nói, “Cháu đã để lại số điện thoại mới trong giấy, nếu có chuyện gì lặt vặt cần cháu làm, chú cứ bảo cháu.”
“Được thôi.” Ông nói, “Ăn Tết vui vẻ nhé!”


Tôi nhìn toà nhà lớn sau lưng, nói với ông ấy: “Vậy chú lo việc chú, cháu đi trước đây. À, sau này nếu chú không có trong văn phòng, tốt nhất là chú khoá cửa lại cho an toàn.”


“Được, chào cháu.” Lời nói của ông ấy rất lịch sự, nhưng giọng điệu rõ ràng tỏ ý là không muốn nói gì thêm với tôi. Tôi thức thời quay người rảo bước tới trạm xe buýt, mãi đến khi cửa xe buýt khép lại, xe bắt đầu chuyển bánh, tôi mới thở phào.


Tôi tự hỏi mình, thật ra trong lòng ngấm ngầm hy vọng ông ấy có thể giữ tôi lại. Nhưng cách ông ấy lịch sự từ chối và khách sáo với tôi, là một thất bại tôi không sao chối cãi nổi. Xe buýt lắc lư, nhớ lại trước đây mỗi lần ngồi trong xe buýt về lại trường, trong lòng ôm biết bao nhiêu là lý tưởng và hoài bão—– tôi đang thực tập trong văn phòng của một luật sư nổi tiếng nhất Bắc Kinh, tôi đang làm trợ lý cho luật sư nổi tiếng nhất của thủ đô, thành tích của tôi ưu tú, chịu khó chịu cực, tương lai của tôi mạnh mẽ và đầy hứa hẹn tươi đẹp như thế. Mà giờ đây, hết thảy đều tan tành mây khói, tôi chỉ có thể ngồi thừ người trên xe buýt nhìn bầu trời xám xịt, cùng với hàng chữ di động trên xe buýt đang báo tin khí lạnh sẽ về, xen lẫn với tin tức thời sự, tin tức tài chính về những công ty mới phá sản cùng với những lời bình luận ba hoa của chuyên gia, khiến cho tâm trạng tôi tệ đến mức không thể hình dung được.


Giữa đông, không khí tận thế mặc sức vẫn vũ giữa bầu trời, ngày xuân sao xa tít mù khơi. Bị cho thôi việc cũng không có gì xấu, khủng hoảng tài chính, ai cũng không tránh nổi, tôi chỉ đành yếu ớt tự an ủi mình.


Lúc về đến nhà, người ra mở cửa là Tiêu Triết. Đã khá lâu rồi tôi chưa gặp lại cậu ta, cậu ta cắt tóc cực ngắn, trán vừa cao vừa bóng loáng. Đại khái là trong phòng mở máy sưởi quá cao, trán của cậu ta lấm tấm mồ hôi, nhưng cậu ta hoàn toàn không hay biết.


“Đợi cậu không được, mọi người ăn trước rồi.” Cậu ta nói.
Tôi ngồi xuống trước bàn, hỏi cậu ta: “Ba tớ và Hạ Hoa đâu rồi?”
Cậu ta nói: “Ăn xong đi tản bộ rồi.” Lúc trả lời tôi, cậu ta không hề nhìn tôi, mà cầm một bó đũa chau mày như đang suy tư.


Tôi không nhịn được hỏi cậu ta: “Cậu nhìn đũa chằm chằm vầy có nhìn ra gì không?”
“Tớ đang nghiên cứu xem một người trưởng thành dùng một tay có thể cầm được bao nhiêu chiếc đũa, cậu biết không, rất thần kỳ —– tay trái và tay phải khác nhau đấy.”
OK.


Cậu ta lại không chịu để yên, làm ra một động tác vô cùng khiến người ta sững sờ, chạy ngay đến trước mặt tôi hào hứng cầm cổ tay tôi lên, thúc giục tôi: “Không tin cậu thử xem……”


Tôi rút tay lại theo bản năng, chắc là do dùng sức qua độ, cậu ta nhận ra sự kháng cự và bối rối của tôi, bừng tỉnh ngộ, xua tay lia lịa nói: “Đừng, cậu đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng nghĩ là tớ cố ý bày ra màn vừa rồi để……..”


Tôi tiếp tục nhìn cậu ta, mặt cậu ta đỏ au, bộ dạng vô cùng khổ sở. Ngồi lại xuống chỗ đối diện với tôi, ôm đầu trầm tư 15 giây, thở dài một hơi, rồi mới ngước mắt nhìn tôi hỏi: “Bạn học Mã Trác, có phải là cậu cảm thấy tớ là một kẻ thất bại từ đầu đến chân?”


“Chắc đâu đến nỗi.” Tôi hơi bực.


“Tớ rất buồn cười,” Cậu ta nói, “Trước khi gặp cậu, tớ tưởng là trên đời này không có ai thông minh hơn tớ; sau khi gặp cậu, tớ liền phát hiện ra mình là kẻ ngu nhất thế gian. Lúc chưa có cậu, tớ hầu như chưa bao giờ so sánh, tự mình cố gắng tự mình khen. Nhưng gặp cậu rồi, tớ mới hiểu ra cả con người tớ không có ưu điểm, không chỗ nào đúng cả. Thật ra tớ rất muốn bảo vệ cậu, nhưng tớ biết rất nhiều khi đều là cậu bảo vệ tớ, tớ cố gắng rồi cố gắng, chỉ để có thể nhích gần đến cậu hơn một chút, kết quả bất kể là EQ hay là IQ, tớ đều luôn rớt lại đàng sau cậu. Cậu xem, đây không gọi là thất bại thì còn có gì gọi là thất bại?”


Quen biết cậu ta N năm rồi, rất ít khi nào nghe cậu ta nói một hơi ra câu dài như vậy. Nhưng cậu ta nói rất lưu loát, giống như đã học thuộc lòng sẵn để tham gia một cuộc thi diễn giảng. Nói xong một lô những lời này, màu đỏ trên mặt của cậu ta dần dần rút lui, đôi mắt lại thuần khiết trong veo như ánh mắt của cậu thiếu niên năm xưa. Tôi biết cậu ta đang đợi câu trả lời của tôi, cho nên tôi trả lời rất nghiêm túc: “Không, cậu không thất bại.”


“Cậu đang an ủi tớ à?” Cậu ta gặng hỏi, không cam lòng.
“Để tớ nói cho cậu nghe một chuyện nhé, tớ bị chỗ văn phòng luật sư cho thôi việc rồi. Cậu xem, tớ cố gắng lâu như vậy, làm nhiều như vậy, kết quả lại vẫn như không. Thế thì cậu có cảm thấy tớ thất bại hay không?”


“Không thất bại!” Cậu ta đáp nhanh như chớp, “Tớ đã sớm mong ngày này. Cái tên luật sư dẫn dắt cậu, nhìn một cái là biết hắn dê dẩm!”
Thôi thôi, thật sự không có cách nào nói chuyện với cậu ta.


“Tớ cảm thấy đây là số mệnh.” Cậu ta nói, “Tuy ngành tớ học là thiên văn học, nhưng tớ vẫn tin vào số mệnh. Chỉ có số mệnh mới có thể giải thích được vì sao cậu lại xuất hiện bên tớ, lẽ nào không phải sao?”


Đề tài chạy càng lúc càng xa, tôi mới phát hiện, cậu ta vốn không cần nghe tôi an ủi, mà là cần tôi lắng nghe. Thế là tôi chỉ đành cúi đầu húp canh, không tiếp tục trả lời, đợi nghe câu nói chấn động tiếp theo của cậu ta.


Y như rằng, cậu tiếp tục nói: “Mã Trác, tớ có một chuyện muốn báo cho cậu biết, rất nghiêm trọng.”
“Ờ.”


“Tớ quyết định chỉnh sửa lại quan hệ giữa hai chúng ta một chút —– không phải đơn thuần là bạn học nữa, mà là ‘đối tác chiến lược,’ phương thức là vầy: bắt đầu từ hôm nay, chúng ta giữ một thói quen học tập chuyên sâu, mỗi ngày ít nhất là một tiếng đồng hồ —- giống như hồi chúng ta ở dưới trung học vậy, bởi vì nghiên cứu


cho thấy, hai người nam nữ có IQ cao mà cùng thảo luận một vấn đề học tập, cho dù lãnh vực nghiên cứu bất đồng hoặc phương hướng bất đồng, không chỉ giúp ích được cho tiến triển trong phương diện học tập, mà còn thúc đẩy sự hài hoà về thể chất lẫn tinh thần, cậu hiểu không? Thiên Nhân Hợp Nhất ( ), đấy là phương hướng nghiên cứu gần đây của tớ.”


“Không phải cậu học thiên văn học à?” Tôi nói.
“Tớ cho rằng chìa khoá vàng của vật lý chính là triết học. Quan điểm của cậu thì sao?”” Cậu ta đưa một tay ra, khẳng khái khích lệ tôi phát biểu ý kiến.
Tôi hoàn toàn chả có ý kiến nào.


Trong sách nói sao nhỉ, hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm?
Tôi không thể nói những lời văn vẻ như vậy, nhưng dù sao thì ý của câu đó chính là đang nói về tôi và Tiêu Triết.


“Cậu ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta cũng ra ngoài tản bộ!” Tiêu Triết nói, “Hồi nhỏ bố tớ thường bảo tớ, ăn xong đi trăm bước, sống lâu 99 tuổi!”
Nói xong cậu ta nhìn tôi đầy trông mong. Ánh mắt ấy của cậu ta khiến tôi cảm thấy nếu mình cự tuyệt thì tôi chính là người vô tình nhất thế gian.


May mà A Nam và Hạ Hoa kịp thời quay về cứu nguy, A Nam xách trong tay một túi trái cây lớn, Hạ Hoa ôm cánh tay của ông cùng bước vào nhà, thấy bộ dạng của chị ấy có vẻ như rất vui, sắc mặt hồng hào, cử động nhanh nhẹn, con ma bịnh dường như đã bị đuổi ra khỏi người của chị, không để lại chút tăm hơi.


Còn ma lực nào mạnh mẽ hơn tình yêu? Không phục cũng không được.
“Mùa này còn có măng cụt?” Tôi tìm chuyện nói.
“Mắc lắm đấy.” Hạ Hoa cười ỏn ẻn nhìn A Nam nói, “Nhưng ăn ngon cực, chúng ta cũng đâu thiếu tiền.”


“Để cháu rửa cho.” Tiêu Triết đón lấy cái bao từ tay A Nam, rồi lại quay qua tôi hỏi: “Mã Trác cậu thích ăn măng cụt hay là nho?”
“Rửa hết đi, lắm lời!” Hạ Hoa mắng cậu ta, “Trong đầu gì chỉ biết có mỗi Mã Trác!”


“Chính thế!” Cậu ta quạt lại, “Lẽ nào chị có Chú Nam rồi còn chưa đủ sao?”


“Ý cậu là thế nào đấy hả, giải thích rõ ràng cho tôi!” Hạ Hoa rượt theo cậu ta vào trong bếp, tiếp tục gây chuyện, A Nam cười cười lắc đầu, cũng bước theo vào. Đúng lúc này, di động của tôi chợt vang lên, tôi bước đến bên cửa sổ, móc di động trong túi xách ra nhìn, lại là số điện thoại của vị luật sư còn lại trong văn phòng, Luật Sư Lưu. Tôi chần chừ rồi bắt máy, đối phương hỏi thẳng tôi: “Mã Trác, chiều nay Luật Sư Phương uống ly nước trong văn phòng bị trúng độc, hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu! Căn cứ vào tờ giấy cháu để lại trên bàn của ông ấy, quãng thời gian đó cháu vừa khéo ở trong văn phòng của ông ấy. Cho nên, chỗ cảnh sát hy vọng cháu có thể tới giúp cho cuộc điều tr.a càng sớm càng tốt!”


“Nói cho cháu biết địa chỉ, cháu tới ngay.” Hỏi rõ ràng xong xuôi, tôi cúp máy, chạy vào bếp, cười với Tiêu Triết đang rửa trái cây: “Không phải nói muốn đi tản bộ sao, mau lên!”






Truyện liên quan