Chương 50: Chương Kết
"Tiểu thư, đây đã là chén thứ năm của ngài, nguyên liệu trong tiệm chúng ta hôm nay đã không có." Thời điểm Dư Nhược Nhược la hét thêm một chén nữa trong nhân viên trong cửa hàng đã nói như vậy.
Cô cau mày: "Buôn bán kiểu gì vậy, ngay cả một khách hàng cũng không thể thỏa mãn? !"
"Chủ yếu là. . . . . . Mười giờ đêm khách hàng tới ăn 5 bát cháo gà to thật không thường gặp, hơn nữa. . . . . . Chúng tôi 11 giờ đã đóng cửa rồi. . . . . ."
Dư Nhược Nhược vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu đỡ thùng rác ói, cơ hồ can đảm ngay cả trái tim đều phun ra rồi, trong dạ dày trong lòng đều là giống như lửa thiêu phỏng không chịu nổi.
Thời điểm Yên Tĩnh chạy tới liền nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác không chịu nổi của cô, nhất thời hỏa nộ công tâm: "Mình mấy ngày trước còn khen cậu trưởng thành đấy, nhưng cậu nhìn một chút, cậu bây giờ là hình dáng gì?! Thời điểm Nhan Bồi Nguyệt cần cậu lại lẩn mất xa, đây chính là cậu nói thương anh ta sao? Cậu ban đầu hướng về phía Mục Sư đồng ý vô luận tật bệnh khỏe mạnh đều không cách không chê, hiện tại liền không sợ bị sét đánh sao? !"
Cô lắc lắc Dư Nhược Nhược vẫn cúi đầu, mới phát hiện cả khuôn mặt cô đều là nước mắt rồi, thanh âm có chút khàn khàn, hình như là kiệt sức: "Nhưng Yên Tĩnh, cậu làm sao biết cảm giác của mình bây giờ, mình sợ. . . . . . Mình không xuất hiện anh ấy sẽ cảm thấy tiếc nuối, sẽ cảm thấy lưu luyến. . . . . . Mình sợ mình vừa xuất hiện anh ấy liền buông tha rồi, anh ấy sẽ không chút nào do dự rời đi. . . . . ."
"Mình bây giờ mới biết, từ đầu đến giờ, mình sợ nhất chính là như vậy. Mình ra sức chạy về phía trước, dùng sức mà chạy như điên, nhưng con đường phía trước càng ngày càng mờ, càng ngày càng không thấy được cuối. . . . . ."
"Ba mẹ lúc rời khỏi mình mình còn có ông ngoại, thời điểm ông ngoại qua đời mình còn có Nhan Bồi Nguyệt ở bên cạnh mình. . . . . . Nhưng bây giờ thì sao, còn có ai ở bên cạnh mình. . . . . ."
"Nhưng cậu là người sắp làm mẹ, cậu có nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng không? Cậu tại sao ích kỷ tước đoạt cơ hội nó gọi ba, cậu tại sao buông tha?!" Yên Tĩnh quát cuối cùng cũng thất thanh khóc lên, ôm cô vào trong ngực, "Cậu cần cho anh ta biết, biết cậu còn đang chờ anh ta, Tiểu Đậu Tử nhà các cậu còn chưa kịp được biết anh ta còn đang chờ anh ta a. . . . . ."
Nhân viên tiệm cháo vừa khóa cửa vừa tò mò nhìn hai người phụ nữu ôm đầu mà khóc như điên, một sức ăn kinh người, một thanh âm chấn động.
Dư Nhược Nhược cuối cùng vẫn ngồi ở bên giường Nhan Bồi Nguyệt, nắm bàn tay đã mất hết sức lực của anh: "Chính là bàn tay đi, ban đầu trước mặt nhiều người như vậy, ngay trước mặt Thượng Đế, trang trọng thay em đeo nhẫn, nói này đời nguyện ý bảo vệ em."
"Thật xin lỗi a, em đi rửa mặt trước, nếu không khóc lem hết xấu hổ nói cho anh biết cái tin vui này."
"Từ giờ trở đi, anh không chỉ phải bảo vệ em, còn phải bảo vệ kết tinh của chúng ta rồi."
"Thế nào? Vui mừng đến nói không ra lời chứ? Cảm thấy trách nhiệm trọng đại rồi hả?"
"Nhan Bồi Nguyệt, anh lúc đầu đã đồng ý với ông ngoại em, sẽ mãi ở bên cạnh em. Nếu như anh nói cảm thấy bảo vệ hai người quá mệt mỏi, vậy thì bảo vệ Tiểu Đậu Tử đi, đến lượt em đi bảo vệ anh, được không?"
. . . . . .
Thời điểm y tá đến đổi thuốc cô vẫn còn đang nói: "Em không ngại vết sẹo trên người anh rồi, em không tức giận anh mỗi lần đều không nói hành tung cho em biết, em cũng không tức giận anh có bí mật giấu diếm em. . . . . ."
"Nhưng nếu như anh không mở mắt ra, vậy em thật sự tức giận rồi. . . . . ."
Thời điểm Hạ Tư Tiệp đưa cơm đến đây cô vẫn còn đang cằn nhằn: "Thơm ngào ngạt đi, cái này em cũng biết làm nha. Chỉ là, ngủ nướng người của là không có tư cách hưởng thụ thức ăn ngon."
Cho dù là ở trong mộng, nàng còn không quên được: "Nhan Bồi Nguyệt, anh còn thiếu em nửa đời hạnh phúc, Tiểu Đậu Tử nửa đời bảo vệ, làm sao anh có thể tự tiện rời đi?"
. . . . . .
Mọi âm thanh trong phòng bệnh, chỉ có tiếng vang ngập ngừng của Dư Nhược Nhược, từng chữ, mỗi một câu, hóa thành từng nhánh cây mây dây dưa, quấn quanh ở trong đầu óc và trong lòng Nhan Bồi Nguyệt, giống như nén lấy một hơi, giữ lại một tia hơi sức, chờ đợi niết bàn, chờ đợi trọng sinh, chờ đợi được thấy ánh sáng. . . . . .
Lúc Dư Nhược Nhược bị ôm rời đi bản năng nắm chặt tay Nhan Bồi Nguyệt, móng tay của cô chưa kịp cắt bỏ, vạch trong lòng bàn tay anh, cũng vạch ở trong lòng anh. . . . . . Cơ hồ cũng là bản năng, anh trở tay bắt được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, sức lực nhẹ nhàng, giống như là bèo nước gặp nhau người cùng hàn huyên bắt tay chi lễ, nhưng Dư Nhược Nhược bỗng chốc giật mình kinh sợ, mở mắt ra, nước mắt lần nữa rơi xuống, cô mở miệng lần nữa:
"Nhan Bồi Nguyệt, anh trở lại."
Sắc mặt của Nhan Bồi Nguyệt là gần như trong suốt tái nhợt, anh cười có vẻ suy yếu mà cố hết sức, anh đáp: "Ừ, tiểu Quai, anh đã trở về."
Một khắc kia người đứng xem Yên Tĩnh đột nhiên cảm thấy, trên thế giới này tình yêu cảm động nhất không phải Romeo cùng Juliet cùng sinh cùng tử, cũng không phải là Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài hóa bướm lưỡng cư, nó chỉ là do một câu hỏi thật đơn giản "Anh trở lại?" Cùng một câu trả lời thật đơn giản "Ừ, anh đã trở về." tạo thành.
Nhan Bồi Nguyệt lần nữa lâm vào ngủ mê man, cùng lúc đó cùng Chu công gặp mặt còn có Dư Nhược Nhược.
Bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hai người trong một phòng bệnh, giường bệnh lại không dài không ngắn, vừa vặn là cự ly nắm tay.
Thì ra cái gọi là nhân gian nắm tay nhau đến già, gian nan hiểm trở như vậy, cuối cùng lại có thể chạm tay đến.
----------oOo----------