Chương 9: Hoàng khắc dương (p2)
Minh quản gia giật mình nhìn Thục Anh rồi cũng nhẹ nhàng cúi chào lại.
-"À chào cô."
Thục Anh khẽ cười nhạt nhìn quản gia trước mắt. Mời ngồi tử tế.
-"Mời anh ngồi."-Quay sang với quản gia già tuổi của mình.-"Pha nước mời khách."
Minh quản gia vào vấn đề chính nhìn Mỹ Linh khẽ cười nữa môi.
-"Tôi muốn gặp chủ tịch và phu nhân."
Hai tách trà nhẹ nhàng nhã khói được đặt trước mắt. Thục Anh khéo léo đưa trà thổi nhẹ nhàng rồi uống một cách tao nhã. Gặp ông bà Nội sao?
Đến giờ,nó mới khẽ đưa mắt qua người con trai cạnh bên quản gia. Tròn mắt giật mình với dung mạo kia. Khuôn mặt của mình.
-"Người kia..."-Họng Thục Anh nghẹn lại. Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Minh quản gia cười khẩy nhìn Thục Anh khá bất ngờ. Đành nói trước cho cô nàng biết vậy.
-"À không giấu gì tiểu thư. Tôi là quản gia của nhà đã nhận con của nhà tiểu thư làm con nuôi."-Khẽ đưa ánh mắt qua Mỹ Linh ý rằng kêu nhỏ tiến lên một bước. Mỹ Linh theo ý bước lên cười với người chị của mình.-"Đây....là người em sinh đôi của tiểu thư."
Phụt....
Thục Anh phun hết trà trong miệng ra sàn. Cố giữ bình tính để nghe lại toàn bộ câu chuyện đang xảy ra. Tôi có em mà lại là em song sinh sao? Tại sao tôi chưa hề biết gì?
-"Mau gọi ông bà Nội."
-"Có chuyện gì vậy?"-Giọng ông Nội vang lên. Mọi ánh mắt đổ về phía hai ông bà đẹp lão kia.
Mỹ Linh cảm thấy tình hình bây giờ khá căng thẳng. Mỹ Linh khẽ nắm chặt hai tay lại. Nuốt nước bọt xuống giữa họng nhưng làm sao khó khăn quá. Nhỏ bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nếu lỡ họ không tin sẽ đuổi nhỏ ra và còn cho một trận. Chắc nó die nặng quá.
-"Chào chủ tịch,phu nhân."-Quản gia cúi đầu lễ phép.
Chủ tịch phớt lờ sự có mặt của quản gia đi đến nhìn Thục Anh với vẻ mặt hoang mang kia.
-"Cháu ông có gì xảy ra sao?"
Phu nhân khẽ nhăn mày nhìn người đứng cạnh Thục Anh kia. Khuôn mặt kia. Không thể nào.
-"Người kia..."
-"Là con thất lạc của gia đình đấy ạ. Em song sinh với Thục Anh."
Mọi người nhìn thẳng vào đôi mắt của Minh quản gia. Em song sinh? Chuyện này quá đột ngột.
-"Mọi người không biết rằng. Vào ngày hai đứa bé này cùng sinh ra. Một người mẹ mất con trong bệnh viện khủng hoảng tinh thần đã bế một đứa bé chạy đi."
......
Người mẹ điên với bộ đồ bệnh nhân đã nghiến răng ôm chặt đứa con chạy dưới mưa. Vì gia đình không cho cô quyền nuôi con,nhẫn tâm cướp đi đứa con của cô. Bắt cô phải sống trong nỗi cô đơn. Thật sự quá nhẫn tâm. Đem con cô cho người mẹ kế nuôi. Cô là bà mẹ bất hạnh nhất. Thật sự cô muốn có con,muốn được chăm sóc con,muốn được nghe con gọi mình bằng mẹ. Cô chỉ cần có con thôi là đủ rồi. Cái ước mơ quá xa xỉ đối với cô nhưng biết bao người phụ nữ trên đời đều có được. Riêng mình cô,tại sao lại là cô lại bị tướt đi cái quyền đó chứ.
Cô hận mọi thứ.
-"A...."-Bất chợt trong mưa cô gào thét. Cô đau. Thực sự trái tim cô bị tổn thương rất nhiều. Không một ai bên cạnh,không một người thân.
Tôi là người buồn nhất trần gian.
Cô ôm đứa bé về một căn nhà nhỏ nào đó. Nó chật hẹp nhưng đủ để sống.
Cô cố gắng, đổi cả nhan sắc của mình,đổi cả tất cả những thứ mình biết,trí thông minh, sự cần cù thậm chí là cả bán đi tuổi thanh xuân để nuôi đứa bé lớn lên.
-"Mẹ..."-Một từ nhưng làm hàng vạn giọt nước mắt cô rơi.
-"Con yêu mẹ."-Cô hạnh phúc nở nụ cười. Bây giờ cô củ còn nhị cười là thứ tuyệt đẹp nhất.
-"Ngoài mẹ,con không muốn thương ai cả."-Đứa bé nhận thức được tất cả bao nhiêu năm qua mẹ đã đánh đổi điều gì.
-"Ngoài đấy,con không muốn bước. Con muốn ở bên cạnh mẹ."-Giọng nói nghẹn ngào khi bà đã già nua,đã bất lực,đã không còn là người mẹ luôn cần cù nở nụ cười nữa. Bà sắp ra đi. Bà muốn thấy đứa con bà bước mạnh mẽ trên ck đường tiếp tục.
Ra đi nhanh chóng.
Con bà phiêu bạt và bà luôn dõi theo nó. Bà bước đi chỉ cần 1 2 cm nữa là gần chạm đến nó nhưng bà không làm được. Bà với nó giờ đã là hai thế giới khác nhau.
Rồi nó được may mắn nhận vào nhà khá giả nuôi. Nó cố gắng hết sức,mọi thứ để nó lớn lên cứng rỏi.
Và nó nhận được tin là. Nó là con nuôi. Nó không biết gia đình là ai?
.........
-"Hôm nay tôi đến đây để trả lại đứa cháu trai của gia đình."-Minh quản gia diễn sâu ứa nghẹn.
Thục Anh không tin vào tai mình đi đến gần người em kia. Vén tóc mái gọn gàng lại. Nó khẽ lặng im nhìn đứa em trước mặt.
-"Đương nhiên mọi người sẽ không tin vì quá đột ngột nhưng tôi có bằng chứng."-Minh quản gia đem ra nhìu tờ giấy trắng và hàng chữ. Giấy xét nghiệm ADN,giấy bệnh viện năm ấy,giấy khai sinh...v...v...v rất nhiều.
Thục Anh hiện giờ không quan tâm những gì đằng kia. Chỉ biết rằng. Có một người em xuất hiện ngay trước mặt và hoàn toàn giống mình. Hạnh phúc khôn xiết.
Thục Anh dang hai tay đón nhận cái ôm nồg nàng,con người trước mắt. Em tôi đây sao? Có thật không? Tôi muốn nói với tất cả mọi người biết rằng tôi có em.
Mỹ Linh khẽ đưa tay lên nhìn Minh quản gia với ánh mắt ôm nhu.
-"Chị."
Mọi người cũng đến bệnh viện làm giấy xét nghiệm. Đúng với tất cả mọi chuyện. Vậy là gia đình có thêm thành viên. Có thêm một thằng Thục Anh khác nữa.
Tiếng cười bật ra. Nó cảm thấy hạnh phúc.
-"Cái gì...mày có em song sinh hả?"-Bá Quyền trên sân thương hét um xùm.