Chương 47: 老公最浪 11
Editor: Mứt Chanh
Còn mấy ngày nữa là hết năm cũ, còn chưa đến Tết Âm Lịch.
Nhưng Lâm Sơn đến hẹn lại lên, vừa xuống phố vô luận là mặt tiền cửa hàng nhà ai đều giăng đèn kết hoa, nơi chốn tràn đầy ý vị ăn tết vui mừng.
Nhóm phụ trách phim phóng sự 《 con đường truyền thống 》của Truyền thông Vạn Thịnh cũng dần dần tiến vào quỹ đạo ăn tết.
Chỉ cần cùng vài vị nghệ nhân thủ công truyền thống ký xuống hợp đồng, nhiệm vụ cuối cùng của bọn họ trong năm nay được tính là hoàn thành.
Việc chuẩn bị tốt hợp đồng không quá hai ngày, phía trên bỗng nhiên chào hỏi, nói đúng ra là không dùng, mặt khác công ty an bài một người đi cùng Lạc Họa ký hợp đồng.
Lạc Họa chính là cha của Lạc Phán.
Người ở Vạn Thịnh đều chỉ cho là thân thích của nhà ai liền không để ý.
Sau đó còn có người truyền tin nói là bà con của Mạnh Chấn Quốc.
Lúc này, ở tiểu khu Cẩm Giang.
Mạnh Thử Hàn đang ở cùng Lâm Lê thương lượng phim mới liền nhận được video trò chuyện của Mạnh Chấn Quốc.
Mạnh Thử Hàn thoáng sửng sốt còn có chút không dám tin tưởng.
Cô đã chuẩn bị tốt việc bị đuổi ra khỏi nhà, kết quả Mạnh Chấn Quốc thế nhưng gọi điện thoại lại đây cho cô, này rất không giống tác phong của Mạnh Chấn Quốc, thực sự là làm người ta có chút kinh ngạc.
Mạnh Thử Hàn nhìn Lâm Lê, Lâm Lê cũng có nhãn lực liền nói: "Chị đi siêu thị dưới lầu mua chút coca."
Lâm Lê đứng dậy rời đi, cửa phòng "Răng rắc" một tiếng khép lại.
Video trò chuyện đã kết thúc, cô ngưng mắt nhìn hai giây nhưng cũng không gọi lại.
Một phút sau, video trò chuyện của Mạnh Chấn Quốc lại gọi lại.
Kế tiếp màn hình điện thoại của Mạnh Thử Hàn xuất hiện khuôn mặt của Mạnh Chấn Quốc,ông ngồi ở trong văn phòng, phía sau là bức danh họa thế giới quý báu, Mạnh Thử Hàn nhớ rõ đó là bức tranh Mạnh Chấn Quốc trả giá cao mới mua được.
Từ trong video có thể thấy được văn phòng phía sau Mạnh Chấn Quốc có chút lớn, ít nhất là lớn hơn so với Khương Kiền .
Này cũng khó trách,người sĩ diện như là Mạnh Chấn Quốc thì văn phòng cũng nhất định phải so với người khác lớn hơn một ít, lúc này mới cảm thấy thư thái.
Nhiều năm như vậy, Mạnh Thử Hàn cũng chưa từng đi qua.
Giọng Mạnh Chấn Quốc vang lên: "Có về nhà ăn tết không?"
Trong giọng nói của ông ít nhiều để lộ ra một ít khẩn trương, Mạnh Thử Hàn cảm thấy có chút buồn cười, thế nhưng Mạnh Chấn Quốc cũng sẽ có một ngày như vậy.
Mạnh Thử Hàn ở màn hình bên này, hừ lạnh một tiếng, "Xem thời gian đã."
"Ba sắp đi ký cái hợp đồng, con muốn cùng đi không?"
Mạnh Thử Hàn hơi ngạc nhiên, cái dạng hợp đồng gì yêu cầu Mạnh Chấn Quốc tự mình đi ký vậy?
Như là điạ vị này ở công ty Vạn Thịnh, cho dù hợp đồng lớn cỡ nào cũng không cần Mạnh Chấn Quốc tự mình đi huống chi còn muốn mang theo cô đi cùng.
Tuy rằng tò mò nhưng Mạnh Thử Hàn vẫn hung hăng mà trả lời: "Công ty ký hợp đồng đâu có chuyện gì liên quan tới con? Không đi không đi."
"Là ba của Lạc Phán."
"......"
Mạnh Thử Hàn trầm mặc, nhớ lại ba mẹ Lạc gia ở Khương gia trào phúng dáng vẻ của cô, lại nghĩ đến Lạc Phán năm lần bảy lượt hãm hại cô, ly gián cô cùng Khương Kiền.
Tuy rằng Lạc Phán đã cuốn gói về quê nhưng trong lòng Mạnh Thử Hàn vẫn không quá thoải mái.
Lạc Phán đi rồi nhưng cha mẹ cô ta cũng không phải cái mặt hàng gì tốt.
Mạnh Thử Hàn trầm tư suy nghĩ lại nhìn dáng vẻ chắc chắn của Mạnh Chấn Quốc liền vui vẻ tiếp nhận cái đề nghị này.
Này cũng coi như là tín hiệu cầu hòa tốt của Mạnh Chấn Quốc.
Từ trước Mạnh Thử Hàn bị người phun bị người bôi đen như thế nào, Mạnh Chấn Quốc căn bản cũng sẽ không quản cô, trong lòng chỉ có công ty.
Càng đừng nói tự mình thay cô trút giận.
Đôi mắt Mạnh Thử Hàn rũ xuống, nhìn video trò chuyện sớm đã kết thúc, trong lòng rất hụt hẫng.
Ngày đó Khương Kiền trở về, Mạnh Thử Hàn liền cùng anh nói muốn đi ký hợp đồng cùng Lạc Họa.
Khương Kiền chỉ nói một câu: "Ngày đó anh đưa em qua."
Ý tứ chính là Khương Kiền căn bản là không quan tâm Lạc gia như thế nào, thậm chí còn vui với chuyện nhìn thấy Mạnh Thử Hàn hết giận.
Ngày đó thực lạnh, bầu trời còn lất phất mưa.
Ở bên ngoài chạy khoảng 10-20 phút cũng sẽ không bị mưa làm ướt nhẹp quần áo, nhưng cơn mưa này lạnh đến thấu xương, chạm được da thịt liền lạnh đến người run run một cái.
Cùng quá khứ giống nhau, Khương Kiền tỉnh lại liền đánh thức Mạnh Thử Hàn, hai người cùng đi phòng tập gym vận động xong mới về nhà.
Mạnh Chấn Quốc gọi điện thoại tới nói là đã tới khách sạn rồi.
Mạnh Thử Hàn theo bản năng chỉ nói một câu: "Lập tức liền tới đây."
Cô mặc quần mùa thu vào, thay một cái áo len,trang điểm nhẹ nhàng liền cùng Khương Kiền cùng đi khách sạn.
Xuống xe trước, Khương Kiền muốn nói lại thôi.
Mạnh Thử Hàn ngầm hiểu, cong mắt cười rộ lên, "Khương tổng có gì muốn nói hả?"
"Ừ." Khương Kiền nói, "Lát nữa xong rồi thì gọi điện thoại cho anh."
"Gọi điện thoại làm cái gì?"Mặt mày hớn hở, hài hước mà nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc của Khương Kiền.
Trên mặt không có biểu tình mà có chút lãnh đạm.
Khương Kiền mím môi, không trả lời.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tay lái không nhúc nhích, trong xe yên tĩnh một hồi lâu.
Lát sau, Mạnh Thử Hàn cười khẽ thành tiếng, duỗi tay ôm lấy cánh tay Khương Kiền, "Khương tổng ơi, anh muốn tới đón em cứ việc nói thẳng, đón vợ mà còn ấp a ấp úng."
Bị Mạnh Thử Hàn nói thẳng không cố kỵ mà chọc thủng tâm tư,ngón tay Khương Kiền s nắm chặt tay lái.
Trầm mặc hai giây, anh nghiêng đầu nhìn Mạnh Thử Hàn, đôi mắt đen nhánh nhiễm sắc thái khác thường, anh gật gật đầu, "Lát nữa anh tới đón em."
Mạnh Thử Hàn ngửa đầu, ở trên mặt Khương Kiền hôn một cái, "Dạ, Khương tổng nhớ rõ tới đón em về nhà nha."
Bên má phải của Khương Kiền để lại một dấu son môi nhạt.
Cùng ngày, Khương Kiền ở trong công ty bị người ta liên tiếp chú ý, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngày thường anh đều ít khi nói cười, đám nhân viên này cũng đều không dám nhìn anh, huống chi là nhìn chằm chằm như vậy.
Tới văn phòng, trợ lý Lưu thế nhưng cũng nhìn chằm chằm anh như vậy, Khương Kiền đem bút buông ra, lạnh như băng mà mở miệng: "Ăn no không có chuyện gì sao? Vẫn luôn nhìn tôi làm cái gì?"
Trợ lý Lưu sợ tới mức run run, tất cả đều nhổ ra: "Khương tổng trên mặt ngài có dấu son môi!"
Này cũng quá không đứng đắn!
Khương Kiền sửng sốt liền duỗi tay vuốt mặt, trên tay quả nhiên dính son môi.
Anh không khỏi cười, chậm rãi đem son môi trên mặt lau đi bất đắc dĩ mà cười với trợ lý Lưu: "Bà xã hôn."
Trợ lý Lưu: "......"
Mà ở khách sạn.
Mạnh Thử Hàn chưa vội đi vào phòng bao của Mạnh Chấn Quốc, mà là vào nhà vệ sinh son môi lại, sắc son môi quả mơ đem khuôn mặt diễm lệ của cô càng cực kì xinh đẹp.
Mặc dù chỉ là trang điểm nhẹ nhưng khi môi cô cười cũng có lực công kích.
Cô đặt son môi lại trong túi, đang muốn rời đi, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy mẹ Lạc từ bên trong đi ra.
Mẹ Lạc sửng sốt, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Mạnh Thử Hàn.
Mẹ Lạc đi tới rửa tay, khinh miệt mà ngẩng đầu nhìn cô, trào phúng mà cười một cái, "Thật đúng là hồ ly tinh, Khương Kiền cũng bị cô mê hoặc ba năm, cũng thật có năng lực."
Mạnh Thử Hàn dựa vào bồn rửa tay, hơi hơi mỉm cười, "Thím Lạc thật đúng là quá khen."
"Lười cùng cô nói."Mẹ Lạc bị ngữ khí không sao cả của Mạnh Thử Hàn kích đến có chút tức giận, "Chỉ dựa vào thân phận này của cô, bất quá là kẻ đáng thương vào được hào môn mà thôi, từ trước không biết ở nơi nào sống khổ sở, cùng cô nhiều lời một câu tôi đều cảm thấy kéo thân phận mình xuống."
Mạnh Thử Hàn nheo nheo mắt.
Cô không nhiều lời.
Mẹ Lạc rời đi liền vào phòng bao mà Mạnh Chấn Quốc đặt.
Mạnh Thử Hàn sau khi mẹ Lạc rời khỏi mới chậm rãi đi qua, đi tới cửa, nghe được Mạnh Chấn Quốc âm dương quái khí mà cùng Lạc Họa nói: "Lạc tiên sinh thật đúng là nuôi dạy con gái tốt."
Mẹ Lạc không nhận thấy được ngữ khí quái dị này, "Mạnh tổng quá khen, Lạc Phán nhà chúng tôi chính là không quá nghe lời."
Hai người Lạc gia vốn dĩ cho rằng chỉ là người phụ trách bình thường của Vạn Thịnh tới ký hợp đồng, nơi nào nghĩ đến người tới thế nhưng là ông chủ của Vạn Thịnh!
Kia chính là nhân vật vang dội trong giới giải trí, ai thấy mà không muốn nịnh bợ một vài câu.
Trong lòng Lạc Họa cũng kiêu ngạo thanh cao, cảm thấy đây là chính mình cùng nghệ nhân khác đãi ngộ không giống nhau, thân phận địa vị cũng bất đồng.
Bên trong còn đang nói chuyện, Mạnh Chấn Quốc nói chuyện như cũ vẫn là âm dương quái khí, mẹ Lạc không phát giác được nhưng Lạc Họa lại cảm giác được có chút không thích hợp.
Trong mắt Mạnh Thử Hàn tràn ngập ý cười, duỗi tay gõ cửa.
Tới mở cửa chính là mẹ Lạc, mẹ Lạc vừa thấy Mạnh Thử Hàn đến sắc mặt liền suy sụp xuống.
Mẹ Lạc nhíu mày, hỏi: "Như thế nào cô lại ở chỗ này?" Bà ta cười khinh miệt giống như là đã biết suy nghĩ của Mạnh Thử Hàn, "Không phải là tự mình tới tìm Mạnh tổng chứ?"
Mạnh Thử Hàn đẩy mẹ Lạc ra, xuyên qua trước người bà ta đi qua, mặt mày mỉm cười, "Phải rồi, tôi là tới tìm Mạnh tổng."
Mẹ Lạc ghê tởm, "Mạnh tổng! Ông cũng không thể bị tiểu hồ ly tinh này mê hoặc!"
Lạc Họa nhíu mày, trầm giọng quát lớn: "Ngồi xuống, giống cái gì!"
Mẹ Lạc ủy khuất mà câm miệng.
Mạnh Thử Hàn cười ngồi vào bên cạnh Mạnh Chấn Quốc, thoải mái hào phóng mà ngồi xuống.
Mạnh Chấn Quốc không chút để ý hỏi: "Như thế nào? Có ân oán sao?"
Lạc Họa nhàn nhạt nói: "Việc nhỏ mà thôi."
Mẹ Lạc không cam lòng, "Như thế nào là việc nhỏ? Mạnh tổng, ngài phải cẩn thận con hồ ly tinh này tính kế ngài, thế giao nhà tôi chính là bị như vậy, con gái của tôi cùng đối phương rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, nếu không phải con hồ ly tinh này không biết dùng thủ đoạn gì, con gái của tôi cùng đối phương đã sớm ở bên nhau."
Mạnh Thử Hàn nhấp ngụm trà, chén trà đặt ở trên sứ phát ra động tĩnh nho nhỏ.
Cô nâng mắt lên, bên trong đôi mắt chứa đựng một mảnh tàn khốc.
"Thím Lạc, bà đừng làm cho tôi cười đến ch.ết chứ, con gái bà khi nào cùng Khương Kiền lưỡng tình tương duyệt vậy?"
"Như thế nào không phải lưỡng tình tương duyệt! Hai người bọn họ khi còn nhỏ......"
Mẹ Lạc nói còn chưa dứt lời đã bị Lạc Họa đánh gãy, Lạc Họa muốn nói chuyện hợp đồng.
Mẹ Lạc cũng biết hợp đồng quan trọng cho nên cũng không cùng Mạnh Thử Hàn tranh luận.
Quản Mạnh Thử Hàn này vì cái gì bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, dù sao trước đem hợp đồng ký đã!
Mạnh Thử Hàn hướng tới Lạc Họa thè lưỡi rồi giữ chặt áo Mạnh Chấn Quốc, "Không kí! Tôi một lần nữa tìm kiếm một nghệ nhân điêu khắc khác, tuy rằng khả năng kỹ thuật không đạt được trình độ như Lạc lão sư," cô dừng một chút, "nhưng nhân phẩm tốt."
"Cô!" Lạc Họa nhíu mày liền nhìn về phía Mạnh Chấn Quốc, "Mạnh tổng muốn nghe lời nói của phụ nữ sao? Người phụ nữ này, phẩm hạnh không tốt."
"Phẩm hạnh không tốt sao?" Mạnh Chấn Quốc cười lạnh, "Nơi nào phẩm hạnh không tốt?"
Mạnh Thử Hàn cũng là nhìn qua, cười như không cười.
Lạc Họa cảm thấy nơi nào quái quái có vấn đề, nhưng lại không thể nói tới, loại cảm giác này quái dị cực kỳ.
Lạc Họa vẫn là trả lời: "Mạnh tổng không nghĩ tới vì cái gì cô ta bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này? Vì cái gì gần đây an vị bên cạnh ngài? Cô ta có thể gả vào hào môn đến tột cùng là dùng thủ đoạn gì,trong lòng chúng ta biết rõ ràng."
Mạnh Thử Hàn còn tưởng rằng Lạc Họa có thể nói ra chút gì, thì rabất quá là những dư luận anti-fan dư lại thôi.
Mạnh Thử Hàn bất đắc dĩ mà nhìn về phía Mạnh Chấn Quốc, nói với Lạc Họa, "Phẩm hạnh này của tôi không tốt, còn không phải do ba tôi dạy sao? Ông không bằng mắng mắng ba tôi đi?"
Mạnh Chấn Quốc liếc nhìn cô một cái liền có chút buồn bực.
Lạc Họa quả nhiên mở miệng nói, "Đương nhiên phải nói, cha cô cũng là không có giáo dưỡng mới có thể dưỡng ra đứa con gái như vậy, nếu tôi gặp cha cô thế nào cũng phải cùng hắn hảo hảo nói nói."
Mạnh Chấn Quốc hít một hơi, lạnh lùng cười, tức giận mà mở miệng: "Cũng không cần lần sau, ông nói đi."