Chương 6: “Thú cưng tiến lên!”
Edit: Egao.
Một thời gian sau, Chu Cẩn Sơ dẫn Tiếu Lăng Tiêu đến trường quay gameshow “Thú cưng tiến lên!”.
“Anh tốt nhất nên phóng khoáng một chút.” Hoàng Đấu Nhã nói với Chu Cẩn Sơ: “Một gameshow thành công là gameshow không chịu khống chế —— tức là không cần phải dựa theo kịch bản để quay. Cái khán giả muốn xem chính là con người chân thật của nghệ sĩ, thứ không thể thấy được qua phim truyền hình.”
Chu Cẩn Sơ chỉ từ tốn đáp một câu: “Tôi không thể cam đoan được gì, chỉ có thể nói cố gắng hết sức.”
Hoàng Đấu Nhã thở dài một hơi.
Chu Cẩn Sơ vừa đến trường quay liền hàn huyên cùng những người khác, bất quá mặc dù nói là “hàn huyên”, ánh mắt của Chu Cẩn Sơ gần như chỉ nhìn chằm chằm chó nhà người ta.
“…” Tiếu Lăng Tiêu có một sự hoài nghi mãnh liệt, Chu Cẩn Sơ thực ra là một tên mao khống* —— ngoại trừ điện ảnh ra cái gì cũng không quan tâm, nhưng vừa nhìn thấy chó liền đứng bất động. (mao khống: cuồng lông)
Chu Cẩn Sơ đứng bên cạnh cũng không biết suy nghĩ của Tiếu Lăng Tiêu, hơi khom lưng, vuốt ve một con Teddy ai đó mang đến.
“…” Tiếu Lăng Tiêu rất tức giận. =))
Trước đó, Chu Cẩn Sơ vì mình mới đồng ý tham gia gameshow làm Tiếu Lăng Tiêu cảm động đến rối tính rối mù, âm thầm quyết định đời này chỉ nhận y là chủ nhân. Hắn cảm thấy Chu Cẩn Sơ là người đối xử với hắn tốt nhất trên thế giới, như thể chỉ cần mình vui vẻ đối phương cũng sẽ vui vẻ. Ngay cả cha mẹ hắn cũng không như vậy. Trước kia khi hắn muốn theo nghề diễn cũng nói chỉ có đóng phim mới làm cho hắn cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa, nhưng cha mẹ hắn lại nói có ý nghĩa hay không để sau này rồi nói, trước tiên thành thành thật thật tìm một công việc ổn định mới là việc quan trọng.
Nhưng hiện tại thì sao, hắn cảm thấy mình bị toàn thế giới ruồng bỏ.
Chu Cẩn Sơ trước đây nói chỉ thích hắn, kết quả, đảo mắt một cái đã ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, giống như một nam nhân đã có bạn gái còn ở trên đường đảo mắt khắp nơi nhìn ngắm mỹ nhân.
Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy rất oan ức: anh đối với ai cũng tốt, với ai cũng ôn nhu, đã như vậy anh còn nhận nuôi tui làm gì?!
Tiếu Lăng Tiêu tức không chịu được, gầm gừ một tiếng, cúi gầu cắn lên cổ chân lộ ra dưới ống quần của Chu Cẩn Sơ một cái. Cắn không mạnh, sẽ không chảy máu, nhưng đủ để nhận ra bản thân bị cắn.
Chu Cẩn Sơ thấy cổ chân truyền đến một trận đau nhói, cúi đầu nhìn chó nhỏ nhà mình.
Tiếu Lăng Tiêu từ trong lỗ mũi “hừ” một tiếng.
“Bình dấm cũng thật chua.” Chu Cẩn Sơ vỗ vỗ đầu Tiếu Lăng Tiêu: “Lúc nãy coi như tao sai.”
… Vốn dĩ là anh sai. Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: tui cũng sẽ không đi cọ ống quần người khác… tui chỉ ở bên cạnh anh, vì thế anh cũng không được đi quyến rũ những con chó khác. (moe quá:)))
Gameshow “Thú cưng tiến lên!” mỗi kì gồm hai trò chơi, trò đầu tiên nếu thua chủ nhân của thú cưng sẽ phải chịu phạt, trò thứ hai sẽ tàn khốc hơn, trực tiếp loại một chú chó.
Trò chơi thứ nhất là “Nhảy cùng chó cưng”. Tất cả minh tinh rút thăm một loại vũ đạo, sau đó sẽ có ba phút để huấn luyện thú cưng nhà mình. Sau ba phút, bọn họ phải cùng chó cưng hoàn thành một đoạn vũ đạo ngắn. Sau khi kết thúc vũ đạo, ban giám khảo bao gồm tuyển thủ vũ đạo chuyên nghiệp sẽ chấm điểm, tổ hợp ngôi sao và thú cưng có điểm thấp nhất sẽ nhân trưng phạt bị đổ một thùng một mì lên đầu.
“…” Tất cả mọi người không ngờ tới, tiết mục này vừa mới bắt đầu đã cho ra một hình phạt mang tính chỉnh người như thế.
Chu Cẩn Sơ ấn nút rút thăm, Tiếu Lăng Tiêu nhìn tám loại vũ đạo trên màn hình, trong lòng thầm cầu nguyện: nhảy dân vũ… nhảy dân vũ… nhảy dân vũ*… (nhảy dân vũ: ờ, thì là cái điệu nhảy các bà các mẹ hay nhảy tập thể ở quảng trường, tượng đài ấy:)))
Dân vũ là điệu nhảy hắn am hiểu nhất, trước kia thường xuyên nhảy cùng mẹ ở trong sân.
Kết quả… Chu Cẩn Sơ rút được điệu Waltz.
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Bọn họ có ba phút luyện tập.
Cũng không hiểu tại sao, khi Chu Cẩn Sơ khom lưng xuống dìu hắn đứng bằng hai chân, một tay nắm móng vuốt của hắn, một tay đỡ sau lưng, trái tim Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên đập ầm ầm.
Từ vuốt chó truyền tới xúc cảm ấm áp, cách nắm tay không khác gì lúc làm người.
Thực ra Chu Cẩn Sơ không có nắm móng vuốt của Tiếu Lăng Tiêu như nắm tay người. Khiêu vũ là một chuyện vô cùng lãng mạn, làm Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy cả thân chó đều có gì đó không ổn.
“…” Tiếu Lăng Tiêu lắc đầu một cái: cũng đã thành móng chó, không nên suy nghĩ nhiều như vậy.
Một móng vuốt của Tiếu Lăng Tiêu bị cầm lên, một móng khác khoát lên khuỷu tay đối phương, bước theo Chu Cẩn Sơ, gập chân, sang trái, sang phải, xoay tròn… Hai cái chân chó di chuyển không ngừng, tuy nhiên, Chu Cẩn Sơ vì đau lòng chó nhà mình, cứ vài bước lại đặt bốn chân hắn xuống đất để giải lao, cứ như vậy bỏ phí rất nhiều thời gian.
Ba phút đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Vận may của Chu Cẩn Sơ rất kém, rút phải số thứ tự đầu tiên.
Tiếu Lăng Tiêu không biết nhảy Waltz, hắn chỉ có thể học bằng cách nhớ kỹ màn luyện tập vừa nãy, đến lúc nào thì di chuyển ra đâu, lúc nào quẹo trái hay lúc nào hướng sáng phải, đến thời điểm nào thì xoay tròn…
Tuyệt đối không thể để Chu Cẩn Sơ bị xấu mặt! Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: Chu Cẩn Sơ đẹp trai như vậy, hôm nay ăn mặc vô cung rực rỡ, tuyệt đối không thể biến thành trò hề. Người kia nên mãi mãi tiêu sái*. Chu Cẩn Sơ vì khiến mình mở lòng mới tham gia, chẳng lẽ mình lại báo đáp bằng cách làm anh ta xấu mặt hay sao? Không được, nhất định phải cố gắng hết sức, không được để lộ sơ hở! (tiêu sái: cử chỉ, phong độ ung dung, phóng khoáng)
Phải rồi… Tiếu Lăng Tiêu vừa nghĩ ra, khi nhảy Waltz, người nữ nên ngửa ra phía sau thật tao nhã, đồng thời hai mắt không được liên tục nhìn chằm chằm vào bạn nhảy, còn phải nhìn vào khán giả, liên tục hỗ động…! Động tác tiêu chuẩn cũng rất quan trọng, không phải chỉ bước vòng quanh là được.
Nghĩ tới đây, Tiếu Lăng Tiêu cố gắng ngửa ngửa, hai mắt liếc liếc, cùng lúc đó cảm thấy hai tay đỡ hắn của Chu Cẩn Sơ tăng thêm sức lực, tựa như lo lắng hắn sẽ ngã ra phía sau hoặc bị mệt.
Nhảy nhảy một lúc, hắn lại cảm thấy hình như mình có chút bị động… vẫn luôn do Chu Cẩn Sơ chủ động dắt theo mình di chuyển.
Như vậy chắc sẽ bị trừ điểm nhỉ… phải làm thế nào mới có thể trở nên đặc sắc đây?
Tiếu Lăng Tiêu cố gắng nhớ lại đoạn video trước đây, vừa mới mơ hồ một chút đã đến 20 giây cuối cùng của màn vũ đạo.
“…!” Tiếu Lăng Tiêu đến nghĩ cũng không kịp nghĩ, ở động tác cuối cùng từ trên tay Chu Cẩn Sơ ngửa ra sau, cùng lúc đó giơ một cái chân chó hướng lên trên, song song với mặt đất, sau đó bẹp một cái đạp xuống đất, tạo ra một pose kết thúc.
Cái này, hình như là động tác của bạn nhảy nữ trong điệu Waltz…
Chu Cẩn Sơ: “……….”
Ban giám khảo: “……….”
Sự thật chứng minh, Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ nhiều rồi.
Đám chó lên diễn sau đó, tất cả đều không ra thể thống gì, chỉ riêng việc bước đi bằng hai chân thôi đã rất vất vả, càng không phải nói đến hiệu quả nghệ thuật, Tiếu Lăng Tiêu không hề bất ngờ đứng thứ nhất.
Một nữ diễn viên bị phạt hứng bột mì, nhìn vô cùng chật vật, Tiếu Lăng Tiêu vô cùng đồng tình với cô nàng, có con chó ngốc như vậy còn phải mang ra khoe.
—— trò chơi thứ hai tên “Cướp ghế”.
MC dùng vẽ một vòng tròn trên đất. Sau khi trò chơi bắt đầu, chủ nhân cùng thú cưng sẽ đi ở phía ngoài vòng tròn, khi MC thổi còi, đàn chó nghe được tiếng còi phải vọt vào vòng tròn nhảy lên ghế tựa, nhưng chủ nhân nhất định phải ở ngoài vòng tròn. Số ghế so với số lượng chó ít hơn một cái, dư ra một con chó không cướp được ghế chính là con bị loại.
“Tao chỉ vào cái ghế nào, mày liền chạy về phía cái ghế đó, sau đó trèo lên nằm, nghe rõ chưa?” Giọng nói Chu Cẩn Sơ có một chút lo lắng.
Tiếu Lăng Tiêu vô cùng tự tin “gâu” một tiếng.
Hắn không tin lũ chó ở đây tất cả đều hiểu mình phải làm gì.
Trò chơi bắt đầu.
Tiếu Lăng Tiêu theo Chu Cẩn Sơ đi vòng quanh. Các nghệ sĩ khác người thì nói người thì cười, có người còn ra vẻ căng thẳng, chỉ có Chu Cẩn Sơ không nói lời nào, nhưng lại mang đến cảm giác tồn tại lớn nhất.
Đi đi đi đi, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nghe được một tiếng còi chói tai!
“Cái kia.” Chu Cẩn Sơ nhẹ giọng nói một câu.
Tiếu Lăng Tiêu lập tức xông tới.
Nhưng không ngờ, con Teddy bên cạnh cũng nhắm vào cái ghế này.
Vị minh tinh kia rất giảo hoạt, thế mà lại dùng động tác giả, làm bộ như ném đồ ăn về phía cái ghế này, làm con Teddy chạy như điên về phía cái ghế.
ch.ết rồi… nó nhanh hơn mình… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: không thể bị loại dễ dàng như vậy đươc! Đây là cơ hội mình vất vả lắm mới lấy được, cần phải nắm thật chặt, mình không muốn trở lại làm chó nuôi nhà! Cũng không thể làm Chu Cẩn Sơ mất mặt! Đúng rồi, nhất định không được thua con chó này… Chu Cẩn Sơ mới nãy còn vuốt ve nó mà giờ nó dám để Chu Cẩn Sơ bị loại, đồ không biết phân biệt phải trái!
Trong nhắy mắt, Tiếu Lăng Tiêu vung chân lên, đạp một cước lên chó Teddy, cùng lúc đó lại dùng móng vuốt đẩy mạnh một cái, dùng tư thế giống trong phim võ hiệp trước đây hắn từng đóng qua, tấn công đối phương từ trên không trung.
Chó Teddy bị mất thăng bằng không cướp được ghế, Tiếu Lăng Tiêu cũng bị đập đầu vào cạnh ghế ngã ra đất. Nhưng vì hắn là bên công kích, đã sớm chuẩn bị tâm lý, lăn ở trên đất một vòng rồi lập tức bò lên nhào tới ghế tựa.
Sau khi chiếm được một ghế, Tiếu Lăng Tiêu phát hiện nhưng con chó khác còn đang mơ màng, cũng không biết mình phải cướp ghế tựa, coi như vừa nãy không thể cướp ghế của con Teddy kia hắn cũng có thể cướp những ghế khác.
Tiếu Lăng Tiêu lười biếng nằm nhoài trên ghế, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mũi của mình, vẻ mặt lãnh khốc nhìn những con chó ngớ ngẩn khác.
Cuối cùng, kẻ thù của Tiếu Lăng Tiêu, chó Teddy bị loại.
Buổi tối hôm đó, Tiếu Lăng Tiêu liền phát hiện… hắn…nổi…tiếng…rồi.