Chương 14: Tranh đoạt quán quân (hạ)
Edit: Egao.
Theo Chu Cẩn Sơ trở về nhà, Tiếu Lăng Tiêu vẫn có một chút bất an.
Tuy rằng… trước kia, đối với việc bị mắng như thế này, Chu Cẩn Sơ chưa bao giờ để ý.
Có lẽ Chu Cẩn Sơ cảm thấy, dù những người kia dù có mắng đến đâu cũng không làm y thiếu một sợi tóc, chỉ cần trong lòng không bận tâm, ngôn luận tiêu cực cũng không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đến cuộc sống hay tâm lý của y… Cần gì phải vì người dưng mà phiền muộn? Người mắng y mắng chán rồi sẽ tan, không đáng để người trong cuộc phải thương tâm. Y vì người hâm mộ của mình mà nỗ lực làm việc, chứ không phải để làm vui lòng những kẻ không thích mình.
Ngẫm lại cũng phải, lăn lộn giới giải trí lâu như vậy, fan antifan đều là đến rồi lại đi. Mặc kệ Chu Cẩn Sơ đã từng chiếm bao nhiêu tỉ trọng trong cuộc sống của một fan hoặc antifan, mặc kệ phần tình cảm mang tên yêu thích hay căm ghét có bao nhiêu mãnh liệt, chung quy đến cuối cùng y vẫn chỉ là một vị khách qua đường mà thôi. Antifan hay fan đều có cuộc sống của riêng mình, thứ y cần phụ trách tới cùng cũng chỉ có cuộc sống của chính bản thân mình sau này, nếu mỗi ngày đều lo lắng ai thích mình ai không thích mình, như vậy sẽ rất mệt.
Chu Cẩn Sơ xác thực là kiểu người như thế, y bây giờ đang ôm một cái chăn bông nhỏ ngồi trên sofa xem phim rồi.
Chu Cẩn Sơ đối với chăn bông có một sự si mê không tầm thường, trên giường phòng ngủ đặt một cái, trên ghế sofa phòng khách cũng có một cái.
“…” Tiếu Lăng Tiêu thở dài một hơi, xốc chăn bông lên chui vào, nằm bò trên đùi Chu Cẩn Sơ.
Hành vi chiếm tiện nghi của hắn càng ngày càng thái quá, đáng sợ nhất chính là, hắn còn cảm thấy hứng thú với chỗ … đó đó. Bình thường luôn nằm trên đùi đối phương, có khi thức dậy buổi sáng, hắn còn thích duỗi chân sau đạp một cái lên thứ đang dựng thẳng lên của đối phương.
Tiếu Lăng Tiêu mong ekip chương trình có thể ghi hình lần hai.
Kỳ thực hắn cũng hiểu, loại chương trình như thế này rất ít khi ghi hình lại lần hai. Đạo diễn, minh tinh, staff đều có lịch làm việc, mỗi kì vẫn phải căn thời gian trùng nhau để tụ lại, dành ra thời gian rảnh vốn không dễ, ghi hình thêm một lần lại tốn chi phí. Hơn nữa, không giống trước đây, cho dù có ghi hình lại cũng là sử dụng đạo cụ cũ, lần này muốn ghi hình lần hai cần phải thiết kế trò chơi lại từ đầu, chọn địa điển, dựng cảnh, chuẩn bị đạo cụ… Cách ngày phát sóng chỉ còn mười mấy ngày, thời gian e rằng không kịp.
Bất quá, cho dù là như vậy, Tiếu Lăng Tiêu vẫn ôm một chút hi vọng nhỏ bé, hi vọng ekip chương trình sẽ liên lạc với hắn.
Bộ phim khá tẻ nhạt, phim mới chiếu được một nửa Tiếu Lăng Tiêu đã lăn ra ngủ.
Cảnh xuất hiện trong mơ lúc là chương trình được ghi hình lại, có lúc lại là chương trình không có ghi hình lần hai, “chủ nhân” bị bôi xấu.
Trong giấc mơ thứ hai, Tiếu Lăng Tiêu mơ thấy Sina Weibo* thậm chí vì chuyện này mà cho đời một chức năng mới mang tên “Xem ai đang anti cùng một người với bạn?”, Sina sau khi thông qua từ then chốt trong các status mắng chửi nhân vật công chúng trên weibo sẽ phản hồi lại: 【Thành viên thân ái, Sina phát hiện, người dùng xx, xxx, xxxx, xxxxx, xxxxxx và 4321 người khác đã anti Chu Cẩn Sơ, click vào đây để “like”, click ở đây để “Gia nhập đoàn đội”. Sau đó thông qua cái chức năng ch.ết tiệt này, antifan của Chu Cẩn Sơ tạo thành đội, thành tổ chức, khí thế to lớn, không thể ngăn cản, tựa như dòng nước lũ cuộn trào mãnh liệt trên internet, đè hết tất cả các ý kiến bất đồng xuống. (Sina Weibo: vẫn là weibo thôi, Sina hình như là nhà sáng lập thì phải)
“…” Mơ đến đây, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên tỉnh lại.
Ghi lại đi ghi lại đi… Cả một buổi tối, Tiếu Lăng Tiêu đều ở trong trạng thái mong chờ.
Nhưng mà, mọi chuyện không như mong muốn.
Buổi tối hôm đó, đã bắt đầu có người đưa ra yêu sách, nói Chu Cẩn Sơ vì bất mãn với trò chơi, ngay tại trận chung kết “Thú cưng tiến lên!” xoay người dắt chó đi, đùa giỡn cả ekip chương trình.
Yêu sách vừa đưa ra, internet lập tức sôi sục.
Đám người anti Chu Cẩn Sơ điên cuồng như hít phải thuốc lắc.
Hai giờ sau, lại có một “người biết chuyện” ra mặt, nói ekip chương trình để cho Trung Khuyển còn chưa được một tuổi kéo một người trưởng thành chạy đua, Chu Cẩn Sơ vì vậy mới tức giận rời đi, bỏ lại tàn cuộc cho chương trình.
Rất nhiều người yêu quý động vật đều ra mặt, lên án ekip thực hiện chương trình, đồng thời bày tỏ tán thành với hành động của Chu Cẩn Sơ một phen.
Sau đó lại bắt đầu xuất hiện thêm nhiều bài post nữa. Các bài viết đều là tiếng than thở, những câu chuyện bi thương, lên tiếng ngành giải trí trong nước vì tiêu khiển mà ngược đãi các loại động vật, ví dụ như đoàn làm phim A vì quay một bộ phim cổ trang, cần một cảnh quay ngựa đang chạy trốn bị vấp, cố ý làm con ngựa kia ngã trên mặt đất; đoàn làm phim B vì quay một bộ phim kháng chiến còn thật sự buộc thuốc nổ dưới chân một con ngựa, làm nó nổ tan xác; tổ làm phim C vì quay một phim về nông thôn, cho ngỗng uống thuốc độc; đoàn làm phim D vì quay một bộ phim hài, sắp xếp cho người trưởng thành dẫm lên một con cá vàng chỉ để làm ra hiệu ứng trượt chân chân thật nhất; đoàn phim E vì quay một bộ phim thần linh dị quái, dùng cung tên thật bắn ch.ết thỏ… Cuối cùng còn “tuyên truyền” luật quay phim ở Hollywood có bao nhiêu nghiêm ngặt, đến quay một con nhện cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Tiếu Lăng Tiêu vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm của “đồng nghiệp”.
Bọn họ hành nghề thủy quân… chủ yếu là viết những bài đăng kiểu “Không share không phải người Trung Quốc” như thế này, tuy các bài viết không ghi câu này ngay trên tiêu đề, nhưng trên thực tế toàn bộ bài đăng từa trên xướng dưới đều tản ra phong cách kiểu “Không share không phải người Trung Quốc”. (tự nhiên nhớ vụ “lưỡi bò”…)
Sau đó, quả nhiên những bài viết này được truyền bá rộng rãi, rất nhiều người vốn không quan tâm sự kiện Chu Cẩn Sơ đùa giỡn chương trình giờ cũng bắt đầu share rồi.
“…” Tiếu Lăng Tiêu tự nhủ, nếu ngày mai Chu Cẩn Sơ không ở nhà, hắn sẽ tự mình gia nhập chiến đoàn.
Tuy rằng, haiz… nhắc đến chữ lại như nhấc lên bao nhiêu máu và nước mắt, hiện tại hắn dùng vuốt chó gõ chữ thật sự rất chậm, đã không còn tố chất cơ bản để làm thủy quân. Người ta mắng hắn một câu, hắn mất ba phút mới mắng lại được, so về khí thế lập tức thua một đoạn dài. Trước đây, hắn cùng một tên khác khẩu chiến trên tieba* của Chu Cẩn Sơ, người ta mắng 20 câu, hắn mới trả lời được câu đầu tiên, bạn bè cùng chiến tuyến nhìn một chút đã đi, đồng đội quá yếu, thêm một người cũng chẳng có kết quả gì. (tieba: đại khái là giống một web forum)
Hướng gió dần dần thay đổi.
Tuy vẫn còn người nói Chu Cẩn Sơ quá lập dị, nhưng đa số mọi người đều cho rằng ekip chương trình mới là người sai.
Chu Cẩn Sơ căn bản không hề quan tâm, những việc này đều là do Cung Bình tổng kết lại cho y nghe.
Sau khi cảm thấy đã đủ rõ ràng, Cung Bình nói với Chu Cẩn Sơ: “Cẩn Sơ, lần này cậu nhất định phải lên tiếng.”
“…”
“Sự tình lần này khá lớn, im lặng không phải là quyết định sáng suốt.”
“Được rồi.” Chu Cẩn Sơ miễn cưỡng đáp ứng một câu.
“Vậy để tôi tìm người viết.”
“Không cần.” Chu Cẩn Sơ ngăn cản Cung Bình: “Tự tôi viết.”
“…?”
Sau khi Chu Cẩn Sơ viết sau, Cung Bình đọc một lần, cho phép Chu Cẩn Sơ đăng lên.
Thanh minh lần này không chỉ trích ai, chỉ là ôm thái độ “chuyện lớn hóa nhỏ” mà xin lỗi.
Y viết: ” 【Tôi không ngờ mọi chuyện lại biến tướng thành như vậy. Hai thí sinh cuối cùng đều là chó kéo xe, vì vậy ekip chương trình quyết định dùng nội dung kéo xe trượt tuyết để thi đấu. Tôi trước đây chưa từng đề cập qua tuổi tác của Trung Khuyển, vì vậy có khả năng ekip không biết rõ tuổi của nó. Sau khi công bố quy tắc trò chơi, cân nhắc đến việc Trung Khuyển đến một tuổi vẫn chưa tới, tôi mơ hồ có một chút lo lắng, đành dựa theo quy tắc cho phép mà lựa chọn chịu thua. Bất kì loại thi đấu nào cũng có quyền cân nhắc tiếp tục giành thắng lợi hay từ bỏ, trong tình huống không thể nghịch chuyển, đại đa số đều sẽ lựa chọn thua cuộc, mà trong trận đấu marathon vẫn luôn có rất nhiều tuyển thủ kiên trì vì bản thân cố gắng chạy tới đích. Tôi chỉ là trong lúc lo lắng đã quyết định dùng một quyền lợi mà thôi. Lúc ấy cảm thấy nhận thua là được rồi, cũng không mong vì một con chó mà yêu cầu toàn bộ ekip một lần nữa thiết kế lại trò chơi, uổng phí rất nhiều thời gian và tiền bạc. Lần này rất xin lỗi những người ủng hộ Trung Khuyển vì tôi đã tùy hứng như vậy. Cuối cùng, chúc mừng Lê Hòa và Samoyed. Toàn bộ bài đăng đều không nhắc tới việc ai đúng ai sai, chỉ nhắc đến quyền lợi trong quy tắc.
Tiếu Lăng Tiêu sau khi nghe nói Samoyed đoạt được quán quân, Lê Hòa cùng chó của mình còn chơi trò hôn lưỡi, cũng bắt đầu nổi tiếng.
Tiếu Lăng Tiêu còn cảm thấy… thật hâm mộ.
Trước đây hắn vẫn luôn xem nhẹ con Samoyed ngốc ngốc kia, không ngờ được nó lại là một con Samoyed có thể làm nên chuyện lớn.
Tuy Chu Cẩn Sơ nói “chịu thua” cùng “rút lui” vì không muốn mang đến phiền phức cho người khác, thế nhưng Tiêu Lăng Tiêu lại cảm thấy, nguyên nhân lớn hơn là do lúc đó Chu Cẩn Sơ thực sự tức giận, không muốn tham gia trò chơi cùng những người kia nữa.
“Lại tăng fan rồi.” Chu Cẩn Sơ nhìn một đống bình luận “Fan mới báo danh”, nở nụ cười, vuốt vuốt lông Tiếu Lăng Tiêu.
“Gâu.”
“Chỉ là lại có lỗi với mày, không cho mày làm quán quân được rồi.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu tất nhiên muốn trở thành quán quân, vì từ trước tới nay hắn chưa từng làm người đứng nhất, nhưng hắn tuyệt đối đứng về phía Chu Cẩn Sơ.
Chu Cẩn Sơ ngồi bên cạnh suy nghĩ một lát: “Bộ phim của Hắc đạo diễn, chúng ta tham gia đi.”
“Ngao?” Lần trước Chu Cẩn Sơ từng nhắc tới, Hắc đạo diễn có một bộ phim cần diễn xuất của chó. Sau khi gameshow phát sóng, có không ít đạo diễn là bạn bè của Chu Cẩn Sơ đều đến thăm hắn, hắn cũng biểu diễn cho bọn họ xem, một người trong số đó thân với Hắc đạo diễn, liền đề cử với Hắc đạo diễn để hắn tới đóng phim.
“Ngày hôm nay sau khi rời đi nhìn mày có vẻ rất mất mát, mày quả nhiên không muốn tao mang mày rời khỏi trường quay, phải không?” Chu Cẩn Sơ hỏi.
“…” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ, tui là sợ anh bị anti mới cảm thấy thất lạc, cũng không phải vì không được làm quán quân.
Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Nhân vật chính đối với tao mà nói rất có tính khiêu chiến, còn mày, dẫn mày đi làm việc khác coi như bù lại cho chuyện ngày hôm nay.”
“Gâu!” Tiếu Lăng Tiêu rất kích động.
—— tui đây đã từng gây kinh ngạc vì là thiên cẩu có kĩ năng diễn xuất, nếu như giờ gặp được tình huống có thể phát huy hoàn toàn thì sẽ ra sao?!