Chương 1: Bông hoa chói mắt (1)

Edit: Cây Nấm Nhỏ
______________________
Chương 1: Bông hoa chói mắt ( )
Trong thành Mạnh Giang, không ai có tiền bằng Triệu lão gia, cũng không ai xui xẻo bằng lão.


Triệu gia giàu có một phương, trong thành rất có tiếng nói, Triệu lão gia từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, bây giờ tuổi hơn năm mươi, cả đời luôn thuận buồm xuôi gió, giờ lại rầu thúi ruột.
Nguồn cơn câu chuyện phải lùi về nửa tháng trước.


Trên đời này chỉ có hai thứ khiến Triệu lão gia yêu như mạng, một là vàng bạc, hai là mỹ nhân.
Hộ có tiền nhiều nhất nơi này còn chẳng phải là Triệu gia nhà lão hay sao, còn nơi có nhiều mỹ nhân nhất chính là Hồ Ngọc Các.


Người thích nghe sách nói văn thì đến chốn câu lan, kẻ muốn nghe ca coi múa thì đến vũ nhạc phường.
(*Câu lan theo mình tìm hiểu là có hai nghĩa. Một là kĩ viện aka nhà chứa gái, hai là nơi múa hát và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Nguyên. Mình nghĩ ở đây tác giả nói tới nghĩa thứ 2.)


Mà Hồ Ngọc các chính là vũ nhạc phường xa hoa bậc nhất ở thành Mạnh Giang này.
Hồ Ngọc các có chữ "hồ", đặc biệt cũng ở chữ "hồ" này.
Mạnh Giang nằm phía Đông Nam, cách Tây Vực rất xa, cũng rất khó tìm thấy một người tộc Hồ.


Nhưng ở Hồ Ngọc các này ngoại trừ có nhạc công vũ công là người Hán thì còn có mỹ nhân tộc Hồ.


available on google playdownload on app store


Vũ đạo của Tây Vực khác xa với Trung Nguyên, người ở thành đô đều thích những thứ mới mẻ, Hồ Ngọc các đương nhiên là nổi tiếng như vũ bão, chỉ những người có chút thân phận địa vị mới có thể vào đây.


Thân phận của Triệu lão gia thật ra cũng đủ để đi vào Hồ Ngọc các rồi, mỗi lần lão đến là đi đốt tiền, nghe một khúc nhạc, uống một ngụm rượu, vui trong bụng thì thưởng lớn.
Hào phóng như vậy, người của Hồ Ngọc các mỗi lần thấy lão lập tức vui như xuân về.


Ngày ấy Triệu lão gia đang ngồi ở vị trí tốt nhất trên lầu, nghe nhạc xem múa, bỗng nhiên bị một bóng đỏ cạnh vũ cơ đi ngang câu mất hồn.
Chắc chắn là bóng dáng của mỹ nhân.
Triệu lão gia duyệt vô số mỹ nhân cho hay, chỉ bằng cái bóng lưng, lão cũng biết là xấu hay đẹp.


Tóc dài xoăn nhẹ xõa ngang lưng, trang sức bảo thạch treo trên người tung bay, ba ngàn tóc đen bị đám ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc chiếu vào đủ làm người ta chói mù mắt.
Người tộc Hồ làm vũ cơ Triệu lão gia đã thấy nhiều, nhưng bóng dáng này, khí chất này, chắc chắn là hàng hiếm thấy.


Quả nhiên, mỹ nhân vừa xoay người, gương mặt đẹp tới rúng động, giữa hai chân mày một vệt đỏ như lửa, xinh đẹp quyến rũ.
Đương nhiên, trong mắt Triệu lão gia thấy là mỹ nhân quyến rũ động lòng người tươi mơn mởn.


Người ta rõ ràng đang phụng phịu, ánh mắt mang theo vài phần cao ngạo, nhìn ai cũng giống như đang xem ruồi bọ, đầy vẻ chán ghét.


Dù sao Triệu lão gia cũng lớn tuổi rồi, con mắt đã không tỏ tường như trước, nếu lão ở dưới lầu, cách mỹ nhân gần chút, có lẽ lão tuyệt đối sẽ không kêu người hầu, chỉ vào mỹ nhân kia mà hô: "Kêu người mới vừa đi qua lên đây cho ta."


Người hầu nhìn thấy người lão chỉ, có chút sửng sốt, khó xử nói: "Triệu lão gia... Người này..."
Thấy tên người hầu do dự, gã tay sai bên cạnh Triệu lão gia không kiên nhẫn, quát lớn: "Còn không mau đi! Lỡ mất việc của lão gia chúng ta, lão đại ngươi cũng gánh không nổi trách nhiệm đâu."


Tên người hầu không dám đắc tội Triệu lão gia, nhanh như chớp chạy xuống lầu.
Tận khi mỹ nhân xuất hiện bên cạnh lão, lão mới phát hiện người kia là nam.
Cho dù Triệu lão gia đứng lên cũng chỉ tới bả vai người ta, huống chi bây giờ lão đang ngồi, phải ngẩng đầu thật cao mới có thể thấy mặt đối phương.


Mà tên nô bộc nhà mình đứng bên cạnh cũng thấp hơn người ta nửa cái đầu, nữ nhân chắc không ai cao tầm này.


Người kia mặc y phục dị tộc, trang sức cũng lạ lẫm, nửa người trên được vải vóc bao bọc lại như ẩn như hiện, nhìn thế nào cũng tưởng là nữ, dáng người lại tinh tế thon gầy, chỉ có đều hơi cao, Triệu lão gia mới thấy cái bóng nên lầm tưởng là nữ.


Triệu lão gia nghẹn họng trân trối, không biết phải nói như thế nào cho phải. Tuy rằng hiểu lầm, nhưng mắt nhìn mỹ nhân của lão cũng có.
Người này mặc dù là nam nhân, nhưng cũng là một nam nhân rất đẹp.


Khuôn mặt ngoại tộc ngũ quan sâu sắc, so với người tộc Hồ thì mềm mại hơn, đôi mắt nheo lại, dài nhỏ nên nhìn có vẻ gian xảo, con ngươi không phải màu xanh biếc hay xanh đen mà là màu nâu giống người Hán.
Xem ra người này không phải thuần chủng tộc Hồ, có vẻ có một chút huyết thống người Hán.


Làn da hắn trắng nõn, làm nổi bật lên vệt đỏ như đốm lửa giữa trán, y phục trên người đỏ như lá phong.
Khóe miệng mỹ nhân mang ý cười, từ trên cao nhìn xuống nói: "Nghe nói ngươi là người giàu có nhất trong thành?"


Người tới Hồ Ngọc các làm gì có ai dám nói chuyện như vậy với Triệu lão gia, cho dù là người mới cũng không nên không hiểu quy củ như vậy.


Nếu là lúc trước, có lẽ đã bị người của Triệu lão gia xách ra ngoài rồi, nhưng nhìn bộ dáng của tên người hầu Hồ Ngọc các khó xử, xem ra mỹ nhân tộc Hồ này cũng có chút lai lịch.


Triệu lão gia nhíu mày không hiểu mỹ nhân hỏi cái này làm gì. Sau đó, trước mắt lão xuất hiện một ánh sáng vàng, chỉ thấy một thanh loan đao nhỏ xuất hiện trên cổ mình.
(* Hình ảnh minh họa cho loan đao)



Kẻ cầm chuôi đao chính là mỹ nhân đồ đỏ.
Mọi người hoảng sợ, hộ viện (aka bảo vệ) không dám tiến tới, người hầu cũng quên luôn phải la lên.
"Đã là người giàu có nhất thành, không bằng cho ta mượn ít vàng để dùng đi."


Mỹ nhân nở nụ cười, ngọn lửa giữa trán càng nổi bật, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, chỉ là ý cười này đã có vài phần sát ý khiến người ta lạnh sống lưng.
Hắn nhẹ nhàng di chuyển, chuôi đao đi tới phía trước vài phân.


Triệu lão gia sợ tới mém té xỉu, cà lăm nói: "Đừng... đừng... Có gì từ từ nói."
Trước mắt lại lóe ánh vàng, mỹ nhân thu đao về.
Hộ viện thấy hắn đã thu đao trên cổ lão gia mình về, cuối cùng cũng dám động, đang tính tiến lên lại thì bị người hầu giữ chặt.


Chỉ thấy tên người hầu kia sắc mặt kích động, vội vàng nói: "Đừng... Đừng... Hắn là..."
Mỹ nhân khẽ cười, nhìn thoáng qua tên người hầu, làm tên đó sợ tới mức nuốt luôn mấy lời muốn nói trở vào.
"Tên Hán của ta là... Sở Yến."


Nếu Triệu lão gia là người trong giang hồ, chắc chắn sẽ biết cái tên này.
Ba tháng trước, Sở Yến mượn thân phận thiếu chủ Hoán Hỏa cung, khiêu chiến toàn bộ cao thủ của võ lâm Trung Nguyên.


Người nhận được chiến thư rất ít, bởi chả ai biết Sở Yến Hoán Hỏa cung là thằng ranh nào, mà cao thủ hắn khiêu chiến toàn là cao thủ số một số hai, người ta có rảnh mà để ý tới hắn đâu.
Vậy mà có ba người nhận lời khiêu chiến.
Khiêu chiến trưởng lão Lăng Vân Kiếm phái, thắng.


Khiêu chiến đại đệ tử Huyết Đao môn, thắng.
Khiêu chiến Thiên Ngọc đường chủ Thất Tinh phái, thắng.
Ba người này đều là nhân vật tai to mặt lớn trong chốn giang hồ, vậy mà đều bại dưới tay Sở Yến.


Khiêu chiến liên tiếp đại thắng, người võ lâm không thể làm ngơ tên thiếu chủ đến từ Hoán Hỏa cung nữa.
Những người sau đó nhận chiến thư cũng đều đại bại.


Danh tiếng của Sở Yến và Hoán Hỏa cung truyền khắp võ lâm Trung Nguyên, mọi người đều nói, Sở Yến thế tới như vũ bão, đối với Trung Nguyên ắt hẳn có mưu đồ.
Sự thật đúng là như vậy, Sở Yến muốn làm bá chủ võ lâm.


Hắn khiêu chiến cao thủ võ lâm ở Trung Nguyên để thành lập uy danh, mấy tháng này đều treo danh Hoán Hỏa cung đi khắp nơi, hiện tại ở Tây Vực có không ít người nghe danh mà xin gia nhập Hoán Hỏa cung.


Nhìn cái vẻ kiêu ngạo muốn ăn đập của hắn, nhân sĩ võ lâm làm sao chịu được, chờ một người có thể ra tay dạy dỗ tên nhóc ranh mồm còn hôi sữa dị tộc này một trận mới được.


Chỉ là chờ mãi cũng không thấy có người xuất hiện, bởi vì kiêng kị Sở Yến, không ai dám ra mặt. Nếu lại bị đánh bại, vậy mặt mũi nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên vứt đi đâu bây giờ...
Sở Yến hạ chiến thư, không ai dám nhận nữa.


Nhưng hắn không bỏ cuộc, đưa mắt nhìn về phía học viện Ẩn Sơn, mười ngày trước điểm mặt chỉ tên đại sư huynh Liễu Uyên.
Tin tức này vừa ra, toàn bộ võ lâm đều "Ồ" lên.


Thanh Giang Phù Ngọc Nguyệt tự tuyết, sương thiên Liễu Tĩnh Thủy như bình. (Giang Phù Nguyệt - Ngọc danh như tuyết, Liễu Tĩnh Thủy nho nhã như sương - mình ngu cái này lắm cho nên chém đại ấy ạ.)
Câu nói này thể hiện được địa vị kiệt xuất của ba đại nhân vật trẻ tuổi tại võ lâm thời bấy giờ.


Trước có một đôi tỷ đệ xuất thân từ danh môn nghề y đứng nhất võ lâm Hạnh Hoa Ổ, Giang Phù Nguyệt và Giang Phù Ngọc.
Sau lại là tam công tử Liễu gia, tên một chữ Uyên, tự Tĩnh Thủy.


Liễu thị tại Lam Khê là một đại gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm ở Trung Nguyên, thực lực hùng hậu. Liễu lão gia chỉ có vài mụn con, lão tam Liễu Tĩnh Thủy có tư chất tốt nhất, trước học xong công pháp gia tộc, sau lại ở học viện Ẩn Sơn tu luyện, đương nhiên không thể khinh thường.


Chỉ là năm đó nhược quán, y trở thành lão sư học viện Ẩn Sơn, càng được đề cử làm tế tửu, thừa hưởng chân truyền. Có người nói, y chính là tế tửu đời tiếp theo.


(*Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là "Nhược". (Nguồn: Nàng Xám))


Tế tửu học viện tương đương với chưởng môn một phái, làm chưởng môn một môn phái lớn được người đề cử, thực lực chắc chắn không tầm thường.
Ngoài võ công ra, danh vọng của y trong võ lâm Trung Nguyên cũng cực cao, nhìn y được người người săn đón là đủ hiểu.


Lão sư Liễu Tĩnh Thủy của học viện Ẩn Sơn, võ công lấy kiếm pháp làm chủ yếu nhưng y thân là đệ tử của học viện Ẩn Sơn, cho nên vũ khí dùng là đao.
Kết hợp đao làm vũ khí với kiếm pháp.


Kiếm là quân tử, đao là bá vương, hai loại vũ khí này không chút tương đồng, lại được y dung hòa làm một.


Một thanh đao bình thường vào tay y, vừa có làn gió quân tử, vừa có khí chất bá vương. Rất nhiều thiếu niên hâm mộ y, thậm chí vứt kiếm theo đao. Bắt chước y suốt ngày mặc đồ trắng, choàng áo lông chồn.
So với đồng lứa trong học viện Ẩn Sơn, võ công Liễu Tĩnh Thủy là cao nhất, cũng có danh tiếng nhất.


So với khiêu chiến những người đó, Liễu Tĩnh Thủy trẻ tuổi có danh tiếng càng mạnh hơn.
Nếu Sở Yến thắng Liễu Tĩnh Thủy, vậy hắn chẳng phải nổi như cồn sao.
Nhưng Liễu Tĩnh Thủy làm sao có thể thắng dễ dàng như vậy.


Ai cũng nói Sở Yến không biết tự lượng sức, chỉ là ngẫm lại, trước đây Sở Yến toàn khiếu chiến với đám cao thủ hàng đầu của võ lâm Trung Nguyên, đổi lại toàn thắng, một bên bọn họ nói hắn không biết trời cao đất dày, một bên thầm lo lắng Liễu Tĩnh Thủy sẽ thua.


Nếu Liễu Tĩnh Thủy thua, mặt mũi võ lâm Trung Nguyên vứt đi đâu đây?
Đáng tiếc là Triệu lão gia không biết chuyện này, càng không biết mỹ nhân trước mặt chính là hoa hồng có gai.
Ác mộng của Triệu lão gia bắt đầu.


Lúc này Sở Yến ở lại thành Mạnh Giang bởi vì hắn muốn đi tìm Liễu Tĩnh Thủy, để hẹn chiến đúng hạn, hắn phải vội vã đi tìm người hạ chiến thư.
Phía Nam thành Mạnh Giang có dãy núi mười hai đỉnh làm biên giới.
Trong mười hai đỉnh, đỉnh đầu tiên Loan Âm cốc - là chỗ của học viện Ẩn Sơn.


Liễu Tĩnh Thủy là đại đệ tử của học viện, Sở Yến muốn tìm y đương nhiên sẽ tới đây.
Xui xẻo chính là lúc này Liễu Tĩnh Thủy đang ở Liễu gia hướng Bắc.
Sở Yến công cốc, khỏi nói trong lòng có bao nhiêu buồn bực. Còn có một việc làm hắn sốt ruột, chính là hắn hết tiền rồi.


Thiếu chủ Hoán Hỏa cung xài tiền như nước, vung tiền như rác, trong mắt cung chủ, đứa con này chẳng khác nào thằng phá của.
Hắn từ Tây Vực chạy đến vùng Giang Nam Trung Nguyên, tính tình không đổi, đường xá xa xôi, lại đem theo một đống hành trang.


Ra khỏi sa mạc liền tiêu một đống tiền mua xe ngựa chứa đồ, đi tới chỗ nào tiêu tiền chỗ đó, mấy thứ lặt vặt hắn thấy thích thì mua ngay, hành trang ngày càng nhiều.
Đi ngang qua kinh thành, thấy tơ lụa, mua!
Đi ngang qua Thục trung, thấy đồ sứ, mua!


Về phần những vòng tay vòng chân vòng cổ, vàng bạc châu báu không biết là mua mấy rương.
Một thân đỏ chét, lại mang theo mấy rương quần áo vàng bạc trên xe ngựa, khí thế này rất giống đi đón dâu.
Không có tiền lấy mấy cái này đi bán cũng được rất nhiều, chỉ là hắn tiếc.


Nếu còn tiêu xài kiểu này, chỉ còn nước đi ăn cướp. Vừa hay lão già giàu có dâng lên tận cửa, quả thật là đúng người đúng thời điểm.
Triệu lão gia khi không trở thành con dê béo trên thớt Sở Yến.


Khi ngờ ngợ ra mình chọc phải đống phiền phức to Triệu lão gia khóc không ra nước mắt, dưới râm uy của Sở Yến chỉ có thể "của đi thay người".
Sở Yến muốn đi tìm Liễu Tĩnh Thủy, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, còn đi dò hỏi hành tung của Liễu Tĩnh Thủy khắp nơi.


Hơn năm mươi chưa từng biết buồn khổ, Triệu lão gia bây giờ ăn quả đắng.
__________________________
( ) Chú thích tên chương: QT là Chước chước kỳ hoa
Đào yêu 1 (Trích trong tập thơ Quốc Phong - Chu Nam thuộc Kinh thi của Khổng Tử)
Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.
Dịch nghĩa


Cây đào tơ xinh tươi,
Hoa nhiều rậm.
Nàng ấy đi lấy chồng,
Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.
Dịch nghĩa (Chước chước kỳ hoa): miêu tả những bông hoa nở rực rỡ như những đám mây đỏ, đẹp và cảm động.






Truyện liên quan