Chương 4

Sở Yến tưởng rằng, mình với Liễu Tĩnh Thủy mà gặp nhau thì sẽ diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu.
Hắn là thiếu cung chủ Hoán Hỏa cung, đối phương là đại sư huynh của học viện Ẩn Sơn, thế nào cũng phải đánh ba ngày ba đêm, xuất một ngàn tám trăm chiêu thức.


Cao thủ quyết đấu, thực lực ngang nhau, không phải dễ dàng mà đả bại đối phương.
Mỗi một giây đều phải cẩn thận, bên ngoài so chiêu bên trong quấy rối, tìm một khe hở mà đánh bại kẻ địch.


Trước đây hắn hay tưởng tượng tình cảnh hai ngươi họ quyết đấu với nhau, nhưng mà một cái cũng không trở thành sự thật.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, còn chưa động thủ, liền lấy việc hắn "ùm" xuống nước đặt dấu chấm tròn.
Sở Yến rất là buồn.


Chỉ là hiện tại hắn phát sốt, não có chút phẳng, hắn không muốn nghĩ nhiều.


Hắn ngủ được một lát thì cảm thấy khát nước, xuống giường đi tới bàn trà. Mớ trang sức vòng vàng trên người được chất đống trên bàn trà, người hắn hiện tại chỉ có bộ đồ trắng mỏng manh, rộng thùng thình, đi một đường cũng không phát ra tiếng động gì.


Thân hình Liễu Tĩnh Thủy lớn hơn hắn, hẳn là rất chăm chỉ luyện võ, cả người đầy cơ bắp, tràn ngập năng lực, quần áo của y hắn mặc đương nhiên sẽ không vừa người, còn lớn hơn một vòng, rộng cực kỳ.


available on google playdownload on app store


Tóc đen dài xõa tung trên vai, Sở Yến ngứa tay, hắn nắm đống trang sức trên bàn, muốn đeo lên lại, nhưng nghĩ một chút, quần áo trên người trang nhã như vậy, hay là để sau đi.


Hắn dùng ánh mắt chán đời nhìn chằm chằm đống trang sức phụ kiện trên bàn như là vòng trán, vòng cổ, vòng tay, vòng bắp tay, vòng hông, vòng chân, nhẫn tay, nhẫn chân, khuyên tai...
Bình thường thì không sao, chất như này... tự dưng thấy hơi nhiều.


Một đống vàng bạc châu báu chất thành cái núi nhỏ đang không ngừng phát sáng, chắc đủ một người bình thường sống ấm no mấy đời.
Hắn nhìn nhìn, bỗng thấy sai sai, đếm đếm vài lần, hình như thiếu một cái vòng cổ.


Đó là cái vòng hắn thích nhất, thân vòng được làm bằng bạc, đính đá hồng ngọc, mặt vòng cổ được chạm khắc hình mặt trời và mặt trăng, đá quý cực hiếm, kỹ xảo cực kỳ phức tạp.


Trước không nói tới việc nguyên liệu quý hiếm như nào, nội cái kĩ thuật chế tác kia cũng đã không tầm thường rồi. Người có thể làm ra được một cái vòng cổ như vậy trên đời không quá mười đầu ngón tay.
Nếu như làm mất, có tiền cũng không cách nào làm lại được một cái y hệt vậy.


Chẳng lẽ rớt trong nước?
Lòng Sở Yến nóng như lửa đống, tính đi ra ngoài tìm người hỏi.
Bọn họ ở một quán trọ nhỏ phụ cần hồ Tinh Nguyệt, Liễu Tĩnh Thủy ngồi trong phòng mình, cũng y như Sở Yến, đang rầu hết sức.
Cái vòng cổ Sở Yến muốn đi tìm, đang yên lặng nằm trên bàn.


Khi y cứu Sở Yến lên, người kia đã ướt như chuột lột, đồ thì phải thay rồi, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, y không thể nhờ con gái như Giang Phù Nguyệt được nên phải tự thân vận động.
Y tháo trang sức trên người Sở Yến xuống, rồi lau người.


Vòng vàng trên người tên kia thật sự nhiều lắm, y tháo tháo một hồi đứt hết một cái vòng cổ.
Đương nhiên chính là cái vòng cổ yêu thích của Sở Yến rồi, hiện tại xác nó đang nằm trên bàn trước mặt y.


Làm hư đồ của người ta, dù sao cũng phải bồi thường. Nhưng nhìn vòng cổ này liền biết không phải muốn mua là có thể mua được, xem kỹ xảo này... e là muốn sửa cũng khó.
Tuy rằng biết trước kết quả, Liễu Tĩnh Thủy vẫn ôm một chút hi vọng, cho người đi hỏi thợ kim hoàng trong thành.


Phản hồi vừa về, không sửa được.
Liễu Tĩnh Thủy thở dài, cất kĩ vòng tay vào, đứng dậy đi tìm Sở Yến.
Trước khi Sở Yến hôn mê y không thể nói, vừa rồi nhìn sắc mặt Sở Yến không tốt lại không đành nói.
Cửa mở, Sở Yến đứng bên ngoài.


Liễu Tĩnh Thủy sửng sốt một chút, kéo hắn vào trong, đóng cửa.
Sở Yến mới tới cửa phòng, chưa chi cửa đã mở rồi bị kéo vào lại, làm hắn tưởng rằng cảnh tiếp theo bản thân sẽ bị trùm bao bố rồi mang đi.


Sở Yến rất kinh ngạc, tính mở miệng hỏi làm gì mà lôi kéo hắn, chợt nghe Liễu Tĩnh Thủy nói: "Mặc đồ vào."
Hả? Sở Yến ngơ ngác nhìn lại bản thân.
"Quần áo lỏng lẻo hết rồi." Liễu Tĩnh Thủy mặt cực bình tĩnh nhắc nhở.


Đồ của y đối với hắn mà nói là rất rộng rãi, có cột chặt hay không cũng vậy, hắn vốn không cảm giác được. Cho nên, không phát hiện vạt áo đã bị nới lỏng, trong lòng thầm hô may mà mà trên đường không có ai.


Cho dù cột chặt áo lại thì với độ rộng này cũng không thể che chắn hết da thịt hắn được, vậy mà còn không cột chặt, phong cảnh kia... lại càng không phải nói.
Mặt Sở Yến vì sốt mà có chút nóng lên, bây giờ lại như bị thiêu cháy, vội vàng chỉnh sửa xiêm y lại.
Hắn cột lại, buông tay, đồ rơi.


Cái này cũng không thể trách hắn, bình thường đồ đạc Sở Yến mặc đều dùng nút áo cài lại, rất ít đồ phải thắt nút, đối với việc phải thắt đồ hắn không giỏi cũng thường thôi.


Sở Yến luống cuống thử lại vài lần, Liễu Tĩnh Thủy thật sự nhìn không được nữa, thoáng tới gần, cúi đầu nói: "Để ta giúp ngươi."


Liễu Tĩnh Thủy hạ mi mắt, chỉ là thắt một kết mà thôi, vẻ mặt chuyên chú của y giống như là đang đọc sách tập viết hơn, hai tay khéo léo chuyển động, mười ngón tay đan qua đan lại, nhanh chóng kết cho Sở Yến một cái nút thắt thật đẹp, thật chặt.


Cự ly của cả hai quá gần, trong lòng Sở Yến không hiểu sao khẩn trương.
Thấy y thắt xong, hắn lập tức lùi lại vài bước, lấy bình tĩnh, mở miệng dò hỏi: "Ta... ta tìm một cái vòng cổ. Vòng cổ trời trăng của ta đâu mất rồi, ngươi có nhìn thấy không?"


Liễu Tĩnh Thủy hơi ngập ngừng, nói: "Tính nói với ngươi này... Ta.. làm hỏng mất rồi."
Lời vừa dứt, y liền di chuyển sang vài bước, không có thân hình của Liễu Tĩnh Thủy che chắn bấy giờ Sở Yến mới thấy trên bàn có một cái hộp nhỏ.


Liễu Tĩnh Thủy mở cái hộp: "Lúc ta tháo giúp người không cẩn thận... Ta tính tìm người đi sửa cho ngươi nên mới lấy đi, không nói với Thiếu cung chủ, là ta suy nghĩ không chu đáo."
"Hỏng rồi?" Sở Yến nghe được lời của y, ban đầu hơi mất mác nhưng rất nhanh lại vui vẻ.


Hỏng cũng đỡ hơn là mất luôn, khi về tìm thợ kim hoàng của Hoàng Thành Đại Nguyệt quốc sửa là được.
Sở Yến lấy vòng cổ lên đặt trong tay xem xét.


Vòng cổ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rực rỡ như sao trời, mặt vòng hình trời trăng phát ra ánh sáng trong suốt trơn bóng, cầm trong tay chẳng khác nào đang cầm một mặt trời nhỏ.
Cẩn thận kiểm tr.a một hồi, hên là chỉ bị đứt chỗ khoen cài, mấy chỗ khác vẫn hoàn hảo, chỉ cần sửa chỗ cài là được.


Nhưng cũng không phải dễ như ăn cơm bữa, vòng cổ này lợi hại ở chỗ phần cố định bảo thạch, rất nhiều móc nhỏ liên kết lại với nhau tạo thành một cơ quan nhỏ, có thể cố định chắc chắn bảo thạch lại, cho dù dùng đao búa bổ cũng chưa chắc khiến nó hơi hớm gì, nhưng một khi đã hỏng thì việc sửa nhiều mắc xích như vậy cũng khá tốn công.


Cho dù đao búa cũng bổ không xong... Liễu Tĩnh Thủy nói y ra tay không cẩn thận... Không lẽ y dùng tay không là hư? Không thể nào.
Nghĩ vậy, Sở Yến không khỏi nhìn Liễu Tĩnh Thủy nhiều hơn.
Võ công người này phải lợi hại bao nhiêu chứ? Mình có thể dễ dàng bẻ gãy cái cơ quan rắc rối này không?


Trước sự kiện này hắn có thể tràn đầy lòng tin vào bản thân, hiện tại không thể không nghi ngờ. Khiêu chiến với người này, mình thực sự có thể thắng sao?


Liễu Tĩnh Thủy không biết trong đầu hắn đã xoay tám trăm vòng, đứng bên cạnh nói: "Mấy thợ kim hoàng gần đầy đều không dám sữa, nếu thật sự không tìm được người sửa lại, thiếu cung chủ chờ ta về học viện Ẩn Sơn sửa lại cho ngươi."
Năm ngón tay Sở Yến sờ sờ mặt vòng, nghi ngờ: "Ngươi sửa?"


Người này còn biết làm trang sức?
Làm người ta ngạc nhiên đấy... Sở Yến bỗng tràn ngập hứng thú với con người trước mặt.


Thấy đôi mắt hắn sáng rực, bộ dạng cực kỳ hưng phấn, khóe miệng Liễu Tĩnh Thủy không khỏi cong lên: "Mặc dù tại hạ không phải tài giỏi gì, nhưng đối với cơ quan cũng có hiểu biết chút ít."
Được rồi... Người ta là biết cơ quan trên trang sức, không phải biết làm trang sức.


Sở Yến cất vòng cổ đi, hai mắt nhìn thẳng: "Ta đi theo ngươi về học viện Ẩn Sơn, ngươi sửa vòng cổ cho ta, chúng ta lại hẹn chiến sau."
Chuyện chính thì vẫn phải làm, Sở Yến tới Trung Nguyên là vì lập uy danh.


Hắn đợi chờ nhiều ngày gần đây cũng vì muốn khiêu chiến với Liễu Tĩnh Thủy. Trước đó rơi xuống nước chỉ là sơ suất thôi, Liễu Tĩnh Thủy cũng chưa đáp ứng, không tính.
Hắn nhất định phải đánh một trận hoành tráng với y mới được.


Liễu Tĩnh Thủy nhìn Sở Yến chằm chằm một hồi, im lặng thật lâu.
Y thật sự khó hiểu, một người có thể vì mất khống chế nội lực khiến thuyền bị sốc, bản thân vì vậy mà rơi vào nước, hơn nữa còn quên luôn khinh công trong người, làm sao có thể đánh bại nhiều cao thủ Trung Nguyên như vậy.


Tuy rằng nội lực đủ thâm hậu... đả bại các cao thủ cũng bình thường, quyền cước của Sở Yến cũng không yếu.
Về tâm tính... thì lại không phải dạng nhiều mưu mẹo.
Nếu gặp những trường hợp đột ngột phát sinh, hắn sẽ giống như ở hồ Tinh Nguyệt, cái gì cũng không nhớ.


Liễu Tĩnh Thủy nhìn bộ dạng "dù thế nào cũng không bỏ qua" của hắn, hơi thở dài, cuối cùng vẫn nói: "Được thôi."
Sở Yến vui vẻ, cầm vòng cổ, ngâm nga một bài ca Tây Vực, xoay người đi vào căn phòng khác.
"Mục Ni!" Sở Yến kêu tên huynh đệ tốt kiêm hộ vệ tóc vàng mắt xanh nhà mình.


Mục Ni cũng thay một bộ đồ khác, ngồi cạnh bàn, sắc mặt không tốt lắm, nghe hắn gọi, quay đầu đáp: "Thiếu cung chủ."
Thiếu cung chủ ngồi cạnh gã nói: "Chúng ta thu dọn hành lý, ngày mai xuất phát, đi theo bọn họ về học viện Ẩn Sơn."
Mục Ni nghe vậy hơi cau mày, nghĩ thầm, thiếu cung chủ đi khiêu chiến hay đi kết bạn vậy.


Thiếu cung chủ từ nhỏ đã được cưng chiều, ít tiếp xúc với người ngoài, rất dễ dụ, mà đám người Trung Nguyên không ai tốt đẹp cả... Ai biết tên Liễu Tĩnh Thủy kia bày cái mưu kế gì.
"Tạo sao phải đi theo bọn họ?" Giọng điệu của Mục Ni hơi khó chịu.


Sở Yến đáp: "Hắn làm hư vòng cổ của ta, hắn nói có thể sửa."


Mục Ni nhíu mày càng chặt, khuyên nhủ: "Lạc Tát! Muốn sửa vòng cổ về Tây Vực thì thiếu gì, ngươi đánh bại nhiều cao thủ Trung Nguyên như vậy chẳng khác vào vả vào sĩ diện bọn họ, bọn họ tất nhiên có thù oán với ngươi... Huống chi, Liễu Tĩnh Thủy là người tiếp theo ngươi hẹn chiến, ngươi đi theo hắn, lỡ giữa đường hắn đánh lén hãm hại ngươi thì sao?"


"Lạc Tát" là tên ở Tây Vực của Sở Yến, có nghĩa là hoa hồng, rất xứng với nhan sắc của hắn.
Mục Ni và hắn thân như huynh đệ, trước mặt người ngoài sẽ gọi hắn là "thiếu cung chủ" nhưng khi có hai người, lúc nói chuyện gã cũng sẽ gọi tên này của hắn.


Mà mỗi lần bị gọi tên này, hẳn là sẽ bị lải nhải một trận cho xem.
Sở Yến không tính nghe gã nói nhiều, chỉ nhìn gã nói: "Ngươi là thị vệ của ta, trách nhiệm của ngươi là bảo vệ ta. Nếu ta bị đánh lén, vậy ngươi chờ về cho phụ thân phạt nặng đi!"


Rõ ràng là lo lắng cho hắn, vậy mà còn bị hắn bác bỏ. Mục Ni muốn lật cái bàn, trước giờ gã vẫn ít khi nào có thể làm thay đổi ý định của tên thiếu cung chủ kiêu căng bốc đồng này, chỉ có thể nghẹn trong lòng.


Mục Ni hừ lạnh, nói: "Hi vọng Liễu Tĩnh Thủy giống như lời đồn, là một người ngay thẳng rõ ràng."
Sở Yến thu lại bộ dạng tùy hứng, giọng mềm như bãi nước: "Mục Ni... ta biết ngươi lo lắng cho ta, cám ơn ngươi... Chỉ là đừng có nhỏ nhen như vậy."


"Lạc Tát!" Mục Ni giãn chân mày ra "Ngươi là con cưng của trời, mãi mãi cũng không thể hiểu thế gian hiểm ác..."
"Ta biết..." Sở Yến cười với gã "Cho nên ông trời lúc nào cũng phù hộ chúng ta, ngươi không cần lo lắng như vậy. Ta về thay đồ đây."


Nói xong liền đứng dậy rời đi, Mục Ni ở trong phòng nhìn hắn đi xa không nhịn được bắt đắc dĩ thở dài.






Truyện liên quan