Chương 11: Tẫn lạc hạnh hoa

Edit: Cây Nấm Nhỏ
____________________
Chương 11: Tẫn lạc hạnh hoa
Sau đó Liễu Tĩnh Thủy cảm thấy mình vừa mới làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc.


Nhan sắc của Sở Yến bình thường đã cực đẹp, người lại có huyết thống tộc Hồ, gương mặt mang theo vài phần quyến rũ, ánh mắt sâu sắc, tùy tiện cười đùa cũng có thể làm lòng người dập dờn như sóng biển, chớp mắt ngạo nghễ cũng khiến người ta thần hồn điên đảo.


Tươi sáng như nắng gắt, tươi đẹp mà không quỷ dị, quyến rũ lại không yêu kiều.
Giờ phút này mắt khẽ híp, môi cong cong, như cười mà chẳng phải cười, con ngươi sáng long lanh, quả thật giống như sử dụng yêu thuật mê hoặc lòng người.


Khiến ai gặp trúng cái liếc nhìn này đều không thể nào dời mắt được.
"Ta nhớ Trung Nguyên có câu "một ngày làm thầy, suốt đời làm cha", ta với ngươi tuổi tác xấp xỉ, làm sao mà gọi sư phụ được, không bằng gọi ngươi một tiếng "ca ca"?"


Mỉm cười trên môi Sở Yến, thật ra làm cho người ta không nhìn ra được cảm xúc, mà giọng điệu lại như làm nũng đã quen: "Ngươi cảm thấy thế nào, Liễu ca ca?"


Một tiếng "ca ca" làm trái tim Liễu Tĩnh Thủy tan chảy, rõ ràng là âm thanh của nam tử bình thường, một chút mềm mại đáng yêu cũng không có, nhưng miệng so với con gái vùng sông nước Giang Nam lại càng làm người ta xương cốt rụng rời.


available on google playdownload on app store


Lời này của Sở Yến vừa nói xong, tiếng đàn mới nhạt dần lại kêu vang, tay Liễu Tĩnh Thủy bị hắn nói làm run lên.
Lúc này Liễu Tĩnh Thủy đúng là thật sự cam nguyện nhận thua.


Hai tay Sở Yến vẫn đặt trước ngực, đầu nghiêng nghiêng, nhìn hành vi có chút thất lễ này của y lại đột nhiên đắc ý, mặt mày đầy vẻ trêu đùa.


Ánh mắt Liễu Tĩnh Thủy vừa chuyển, vội vàng thu về, chỉ vào đèn lồng rơi dưới đất, nói: "Mặc dù ngươi học chiêu thức này cực giống, nhưng mà chỉ giống về hình thức, ý bên trong vẫn chưa nắm."


Lời vừa buông ngón tay nhẹ điểm, gió bay như đao, rồi lại như nước khẽ đưa thuyền, một cái đèn lồng trong đình lại bị đánh rơi... Nói đúng hơn là bị tháo xuống.
Đèn lồng trông như được người ta dùng tay tháo xuống, đảo mắt rơi trước người Liễu Tĩnh Thủy.


Liễu Tĩnh Thủy chụp đèn lồng lại, đặt lên bàn, nói: "Vu Phong kiếm pháp tổng cộng có tám chiêu. Lấy gió bốn mùa làm ý, ứng với Hoa Tín Xuy Nha (từng mùa hoa lay), Dương Liễu Triển Mi, Huân Phong Giải Uẩn, Phong Diêu Trúc Ảnh, Giải Lạc Tam Thu, Kim Tiêu Hạ Diệp, Vạn Sơn Vô Tích, Hàn Thủy Sinh Cốt. Chiêu "Giải Lạc Tam Thu" này ý là gió thu, phải đánh rơi bình khí của đối thủ như gió thu cuốn lá. Lúc đối chiến, tất nhiên càng mạnh mẽ chớp nhoáng càng tốt, một đao mềm nhẹ ngày ấy, cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Thật sự là nói, "Giải Lạc Tam Thu" thì không đúng lắm, mà nên là gió xuân "Lạc Tẫn Hạnh Hoa" (Hoa hạnh rơi rụng)."


Giải lạc (tước đoạt) binh khí, cho nên phải dùng gió thu mãnh liệt, nhưng mà lấy hoa tai của mỹ nhân, sau có thể thô lỗ như thế.
"Hứng thú nhất thời?" Đôi mắt Sở Yến cong như trăng rằm "Tại sao trong phút chốc lại có ý muốn lấy bông tai của ta?"
Bộ dáng mắt cong cong như thế thật sự giống như con hồ ly xấu xa.


Đối với một chiêu mà đối phương tùy hứng nghĩ ra, bản thân mình suy tư mấy ngày liền... Cái này đúng là có chút khó chịu.


Liễu Tĩnh Thủy thấy vẻ mặt này của hắn, phát hiện hình như người nọ vừa tức giận, bản thân y trêu đùa người ta như thế, bây giờ còn nói nhẹ nhàng như không, cái này không phải là cố tình chọc tức hay sao.


Nghe lời này của hắn, Liễu Tĩnh Thủy á khẩu không trả lời được, khi đó đột nhiên nghĩ ra trò vui, làm sao lại biết được ý nghĩa đằng sau.


"Liễu ca ca..." Sở Yến hơi cúi người, cười sáng lạn "Ai cũng nói ngươi là quân tử... Quân tử sẽ ngả ngớn như thế sao? Nếu như ta là nữ tử, ngươi lấy bông tai của ta một lần, ta có phải nên đuổi theo ngươi... Đánh đập một trận mới hả cơn giận."


Hắn cúi người như thế thật sự cách Liễu Tĩnh Thủy quá gần, hơi thở của hai người giao hòa một chỗ, phút chốc lại có vài phần mờ ám.
Hai người trong bầu không khí yên ắng bao vây lại có chút hương vị mê loạn nồng nàn, mùi hương bay vào chóp mũi Sở Yến, làm cho hắn giây lát say mê.


Mùi hương này hắn ngủi trên người Liễu Tĩnh Thủy, giống y như mùi hương lần trước, hương liệu thế mà không đổi... Liễu Tĩnh Thủy thật sự thích mùi hương này sao, hay còn có nguyên nhân khác, hoặc mình ngửi nhầm chỗ nào rồi?


Trong lòng nghi ngờ, Sở Yến lại không chịu được muốn kề sát lại ngửi mùi hương tinh tế kia thêm chút, tầm mắt Liễu Tĩnh Thủy bị hắn dẫn dắt, vậy mà quên mất bản thân có thể xoay sang chỗ khác hoặc nhích người dời đi chút xíu.


Cả hai đối diện một lát, Liễu Tĩnh Thủy rũ mắt xuống, thấp giọng cười: "Không phải ta cũng bị ngươi đánh ngã rồi sao? Nằm úp sấp vài ngày còn gì..."
"Ta..." Tươi cười trên mặt Sở Yến cứng đờ, giọng điệu tủi thân thật sự rất chọc người yêu thương "Ngươi đúng thật vẫn còn trách ta."


"Không dám." Liễu Tĩnh Thủy bật cười, cầm lấy đèn lồng trên bàn, dùng đao khí bắn ra, đem cả cái bị Sở Yến đánh rớt, treo cả hai về vị trí cũ.


Trong lúc này có một đệ tử của học viện vội vàng chạy tới, hành lễ với Liễu Tĩnh Thủy, nói: "Liễu tiên sinh, đây là các khoản cần phải mua cho cuộc họp thường niên, xin ngài xem qua."
Liễu Tĩnh Thủy gật đầu, cầm sổ sách của đệ tử kia đưa tới: "Đa tạ, làm phiền rồi."


Đệ tự kia tiếp tục đáp: "Còn nữa, Tiết tiên sinh nhờ đệ tử nói với ngài một tiếng, Cầm Xuyên nhã tập đã chuẩn bị xong."
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Được."
Đệ tử kia lại hành lễ rồi cáo từ lui ra.


Liễu Tĩnh Thủy mở sổ sách nhìn lướt qua, nói: "Gần tới cuối năm, rất nhiều đệ tử của học viện phải trở về nhà thăm người thân, cũng có rất nhiều người ở lại học viện, công việc không ít. Sau giao thừa, còn phải chuẩn bị Cầm Xuyên Nhã tập, chỉ sợ khi công lực ta khôi phục, lại không có nhiều thời giờ để tỷ thí với thiếu cung chủ."


Sở Yến vừa nghe, vội hỏi: "Vậy ta phải chờ tới khi nào?"


"Để cử hành xong Cầm Xuyên nhã tập, ít nhất nửa tháng... Có lẽ phải đợi tầm ba tháng." Liễu Tĩnh Thủy nhìn hắn nói "Nhưng mà, Cầm Xuyên nhã tập là lễ hội lớn nhất của võ lâm Trung Nguyên, đến lúc đó các môn phái sẽ cử rất nhiều tài tuấn tới. Thiếu cung chủ nếu muốn hẹn chiến với võ lâm nhân tài kiệt xuất, thừa dịp nhã tập là tốt nhất."


Xưa có câu "Quần cư bàn luận", văn sĩ thường sẽ tổ chức các cuộc gặp mặt, trao đổi học vấn dùi mài bất lâu, xưng là "Nhã tập".
Trên núi Phục Loan Ẩn Hộc có bảy dòng chảy của nước song song với nhau, nhìn như bảy dây đàn của huyền cầm, cho nên được gọi là Cầm Xuyên. (*Xuyên là sông)


Cầm Xuyên nhã tập, là ngày hội họp hằng năm tại học viện Ẩn Sơn được võ lâm tổ chức, mời tất cả những người nổi bật trong các đại môn phát tới tham gia. Tại đây phong cảnh núi non tuyệt vời, có thể ngâm thơ viết chữ, trao đổi văn chương, các thú vui tao nhã như cầm kì thi họa.


Nhưng học viện Ẩn Sơn dù sao cũng là một môn phái võ lâm, mời đến không chỉ đơn giản là văn nhân, ngoại trừ hoạt động văn nghệ, cũng sẽ có các cuộc luận đàm võ thuật linh tinh, càng về sau nhã tập giống y cuộc luận bàn võ nghệ như đại hội võ lâm, sở thích văn nhân ngược lại chẳng ai để ý, văn nhân hằng năm đến nhã tập cũng quan tâm võ hội luận bàn mà thôi.


Người trong giang hồ đều muốn trong đại hội luận võ này có thể trở thành tia sáng trong đêm, vừa xuất hiện đã thành danh.
Sở Yến vừa nghe câu này, hưng phấn bừng bừng: "Vậy ta ở đây đợi tới khi nhã tập bắt đầu?"


Hiện còn chưa sang năm mới, muốn chờ tới khi tổ chức Cầm Xuyên nhã tập phải tới thượng tị, vậy hắn phải ở lại đây ít nhất ba tháng, có phải có chút không tốt không.


Điều hắn lo lắng Liễu Tĩnh Thủy chỉ thản nhiên cười: "Thiếu cung chủ là khách quý của học viện, muốn đợi tới khi thì đợi đến đó, Chỉ sợ học viện quá nhỏ, ta sợ thiếu cung chủ cảm thấy nhàm chán."
Sở Yến thấy nửa chủ nhân của học viện không ngại mình ăn chùa ở chùa, lại nhẹ nhàng thở ra.


Sau đó hắn nhướng mày, do dự nói: "Nhưng mà... mấy cái võ lâm nhân tài kiệt xuất kia, có thể so sánh với ngươi không?"
Liễu Tĩnh Thủy cười khẽ: "Võ lâm Trung Nguyên, người có võ công cao hơn ta có cả khối, ngươi sao lại... Nói như ta là đệ nhất võ lâm không ai bằng ấy."


Sở Yến cũng cười: "Không dùng binh khí mà có thể đánh bại ta, người như thế ta chỉ thấy có ngươi thôi."
Ngày ấy hắn nói rằng chưa bại nhưng hiện tại nói mình đã thua, xem ra trong tận đáy lòng đã rất coi trọng vị tam công tử Liễu gia này.


Liễu Tĩnh Thủy nâng mắt liếc nhìn, lại trở về xem sổ sách: "Ngươi vẫn chưa thua."


Sở Yến lắc đầu: "Ta thua rồi. Hôm nay nghe ngươi nói về chiêu "Giải Lạc Tam Thu", ta mới hiểu được hình chưa hiểu được ý, cảnh giới quá thấp, chỉ có nội lực cao một chút mà thôi... Trước giờ ta vẫn không hiểu ngươi có cái gì tốt, tại sao nhiều người ở Trung Nguyên lúc nào cũng treo ngươi trước miệng, nói ngươi quý giá ra làm sao... Hiện tại, ta thấy cũng có chút thích ngươi rồi."


Tay cầm sách của Liễu Tĩnh Thủy hơi đổi, nghiêng đầu nói: "Lời này của thiếu cung chủ, thật làm cho cảm thấy được cưng chiều mà sợ hãi."
Sở Yến cười: "Ta không rành tiếng Hán lắm, chỉ biết nói thế thôi. Dù sao, ta muốn làm bằng hữu tốt với ngươi."


Người trong giang hồ vốn đơn giản thẳng thắng, có thể vì một câu, một ánh mắt, khiến hai người trở thành bạn chí cốt. Huống chi hai người bọn họ, từng cứu lẫn nhau, lại thưởng thức nhau, tình nghĩa này không phải nên làm bằng hữu sao?


Sở Yến lòng đầy chờ mong đợi y trả lời, chỉ thấy Liễu Tĩnh Thủy mỉm cười đóng sổ sách lại.
Người này ở bên cạnh thật sự khiến cho Liễu Tĩnh Thủy hơi phân tâm, không thể nào xem kỹ càng được, nhìn mặt mày cong lên của Sở Yến, y nói: "Ta cũng rất thưởng thức thiếu cung chủ."


Sở Yến vui vẻ như đứa con nít được trưởng bối khích lệ, cười cười: "Ở đây ta không quen biết người nào, nếu ngươi không thấy ta phiền, vậy thời gian này xin làm phiền ngươi rồi."


"Nếu rảnh rỗi, có thể cùng thiếu cung chủ nâng chén nói cười, cũng rất tốt..." Liễu Tĩnh Thủy từ tốn nói xong, đột nhiên cảm thấy gió lạnh hơi mạnh, hắn ho nhẹ một tiếng, ôm lấy áo lông chồn trên người, thấp giọng: "Hơi lạnh..."


Trận gió này, ngay cả Sở Yến cũng thấy lạnh, nếu không phải trong người có công pháp dương khí, chỉ sợ bị thổi cho run rẩy, Liễu Tĩnh Thủy trong người còn có hàn độc, lại còn bị bệnh, hiện tại y cảm thấy như thế nào cũng dễ hiểu.
Sở Yến biết y không thể chịu lạnh, vội nói: "Ngươi mau trở về đi."


Liễu Tĩnh Thủy gật đầu cười với hắn, sau đó ôm cầm đứng lên, ngay cả thế đứng cũng thấy đoan chính, lúc này Sở Yến mới nhìn rõ cây cầm trong lòng y, thấy trên thân cầm còn khắc hai chữ "Lưu Thâm".
Cây cần này tên là "Lưu Thâm"? Tĩnh Thủy Lưu Thâm ư?


(*Nước lặng chảy sâu là câu thành ngữ của người TQ, ý nói nước lặng trên mặt không biết đáy nước sâu bao nhiêu, là hình ảnh ẩn dụ cho những con người tuy bề ngoài im lặng nhưng lại ẩn chứa trí tuệ lớn lao.)


Thật đúng là hợp với người này, vẻ ngoài bình thản lại dịu dàng yên tĩnh, dưới mặt nước lại có ngàn vạn khe rãnh.
"Thiếu cung chủ, xin lỗi không thể tiếp chuyện..." Liễu Tĩnh Thủy đứng lên lại không nhịn được ho khan vài tiếng.


Sở Yến thấy y ho càng dữ, giục y nhanh chóng về nghỉ ngơi, sau khi hai người tách ra thì ai về nhà nấy, mà lúc này Mục Ni còn buồn rầu làm sao tìm được một thắt lưng trang sức màu trắng thuần khiết.
Sau khi trở về Sở Yến cũng quên mất quà tặng của mình, nợ đã nói nhưng quà vẫn chưa tặng.






Truyện liên quan