Chương 14: Kính hiền lễ sĩ

Edit: Cây Nấm Nhỏ
________________________
Chương 14: Kính hiền lễ sĩ
(*một thành ngữ Hán ngữ, có nghĩa là tôn trọng những người có đạo đức cao quý và kiến ​​thức xuất chúng)
Chỉ là uống một chút như thế, hẳn là không đến mức say bất tỉnh nhân sự chứ.


Liễu Tĩnh Thủy đứng dậy đi hai bước tới đối diện bàn nhỏ, vừa cúi người xuống muốn vỗ vai người nọ, chỉ thấy Sở Yến đang nằm úp sấp trên bàn nhỏ bỗng giật giật, mệt mỏi ngẩng đầu liếc nhìn y một cái.


Bời vì tửu lượng quá tệ nên còn chút choáng váng, hắn đưa tay đỡ trán, ánh mắt nheo lại.
"Ngươi ổn không?" Liễu Tĩnh Thủy thấy hắn tỉnh lại, cảm giác có lẽ còn chút ý thức, lúc này mới mở miệng hỏi.


"Ổn..." Sở Yến rầm rì đáp lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tắp vào người trước mặt,
Ánh mắt hắn như sương mù, bên trong bốc lên men say, nhìn người chằm chằm như thế, chẳng khác nào đổ rượu vào người khiến người ta cũng say cùng hắn.


Liễu Tĩnh Thủy bị nhìn như thế sửng sốt trong chốc lát, đôi mắt Sở Yến cong cong, lộ ra nụ cười dịu dàng nhạt nhòa, dường như đã say một chút, màu hồng trên mặt cũng rõ ràng hơn, một thân đồ đỏ càng tôn lên.


"Thiếu cung chủ?" Liễu Tĩnh Thủy không khỏi gọi hắn thêm lần nữa, nhưng lần này hắn không trả lời, chỉ cười, cũng không biết là nhìn thấy cái gì mà cười vui vẻ như thế.


available on google playdownload on app store


Mùi rượu nhẹ nhàng từ trên người hắn bay ra, Liễu Tĩnh Thủy bất đắc dĩ thở dài, xem ra người này say thật rồi, mà còn say rất nghiêm trọng.


Áo trắng tung bay, y xoay người muốn ngồi xuống, bỗng bị một lực giữ lại, trong diều bay này ngoại trừ mình thì chỉ còn một người, có khả năng làm ra chuyện này cũng chỉ có một.
Ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên Sở Yến lôi kéo ống tay y không buông.


Không đợi y nghĩ biện pháp thoát khỏi gông cùm xiềng xích của người này thì Sở Yến đã tự mình buông tha ống tay áo y, tiếp theo dùng hai tay mình nâng tay của y lên.


Động tác của Sở Yến rất dịu nhẹ, sức lực không lớn nhưng bàn tay của người bên trong bị nắm rất chặt, được nâng niu trong lòng bàn tay hắn, muốn rụt lại cũng khó khăn, độ ấm trong lòng bàn tay Sở Yến lan tới ngón tay y khiến chúng giật nhẹ, Sở Yến lại càng ủ bàn tay y chặt hơn.


Sau đó, Sở Yến cúi đầu, thế mà nhẹ nhàng hôn lên tay của y.
Nụ hôn này chỉ dừng lại trên mu bàn tay của Liễu Tĩnh Thủy, môi như chuồn chuồn lướt nước, không phải là hôn nữa mà chỉ như vô ý chạm phải thôi.


Liễu Tĩnh Thủy kinh ngạc hồi lâu, lòng dạ trước giờ như hồ nước bình lặng hiện tại bị người hung hăng ném vào một tảng đá to, giống như nụ hôn này, đánh xuống làm dậy lên hàng ngàn lớp sóng.


Dù sao chỗ bàn tay y chạm vào cũng là môi của Sở Yến, không phải chỗ khác, bởi vì là môi cho nên động tác này có thể gọi là hôn môi sao.
Mà hôn môi... nói như thế nào cũng là việc hết sức thân mật.


Nhưng sau khi nhanh chóng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, y nhớ tới Tây Vực hình như có một lễ nghi, đó là hôn mu bàn tay đối phương. Lúc này Sở Yến đang say, có lẽ tưởng mình là người nào đó, cho nên mới làm lễ như thế với mình.


Hành vi này đối với người Trung Nguyên đúng là có hơi thất lễ, nhưng mà đây là lễ ở Tây Vẫn, huống chi đầu óc của Sở Yến hiện tại không tỉnh táo, mới hôn tay y.
Thân là một quân tử có phong độ, không thể tức giận, Liễu Tĩnh Thủy không để ý nên không so đo với hắn nữa.


Liễu Tĩnh Thủy không trách được, chờ hắn buông tay muốn rút tay mình về nhưng y chờ đợi thất bại, chỉ thấy ánh mắt chuyển động của Sở Yến, cười đến mức động lòng người.


Hai tay hắn vẫn nắm lấy tay của Liễu Tĩnh Thủy như cũ, dịu dàng vuốt ve một hồi, trên tay có một đôi nhẫn chạm vào da thịt khiến Liễu Tĩnh Thủy hơi ngứa, đột nhiên không đành lòng bỏ ra, chỉ mặc động tác của hắn.
Hắn sờ soạng một lát, bỗng đứng dậy, đánh vào lồng ngực Liễu Tĩnh Thủy.


Liễu Tĩnh Thủy bất ngờ không kịp đời phòng, bị hắn đánh ngã ngồi, đợi khi Liễu Tĩnh Thủy ổn định được thân thể mình, cả người đã bị ôm chặt lấy.


Hắn một bên cười một nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực Liễu Tĩnh Thủy, giống như người lớn đang làm nũng, miệng không biết là nói cái gì, có lẽ là ngôn ngữ của tộc Hồ, Liễu Tĩnh Thủy nghe không hiểu gì hết.


Uống một chén rượu đã làm càng, đúng là hiếm thấy... Liễu Tĩnh Thủy thầm oán một câu, không thể đánh người đang cười, y ngẩng đầu nhìn bầu trời, thậm chí muốn cho hắn uống thêm vài chén, bất tỉnh nhân sự luôn cho rồi.


Liễu Tĩnh Thủy chỉ có thể thở dài trong lòng, để người ôm mình phát điên cho xong, sau một lúc, Sở Yến lại ngẩng đầu, cảm giác hắn không động đậy, đôi mắt nhìn trời xanh mây trắng thu hồi lại, chuyển sang người kia, liếc mắt nhìn thấy một cặp con ngươi to tròn đang nhìn mình không chớp.


Sau đó Sở Yến lại cười, chậm rãi áp sát vào, một nụ hôn nhẹ nhàng lại rơi xuống, lần này cũng không phải hôn tay mà là hai má Liễu Tĩnh Thủy.
Trong phút chốc, kinh ngạc và kinh ngạc chiếm lấy hai mắt Liễu Tĩnh Thủy.
Sở Yến hôn một chốc vẫn chưa đủ, lại đi thẳng lên gương mặt y hôn.


Lúc này không chỉ sốc, Liễu Tĩnh Thủy nghe thấy tiếng tim mình đập như trống bỏi.


Tu dưỡng hơn hai mươi năm hoàn toàn sụp đổ, Liễu tam công tử cho dù thái sơn có sụp trước mắt vẫn bình tĩnh hiện tại đáy lòng vừa sợ vừa ngạc nhiên, theo bản năng muốn đẩy người kia, ý thức Sở Yến hiện tại không rõ, sức lực không có bao nhiêu, Liễu Tĩnh Thủy chỉ cần dùng sức đẩy nhẹ một cái là có thể kéo cái người say tới mức không biết trời trăng gì xuống khỏi người mình.


Sở Yến ngã xuống thảm trải đỏ tươi, sau khi lăn lộn nãy giờ, quần áo nhăn nhúm rối loạn, vẻ mặt mê ly, nằm say giữa những bông hoa, thái độ như thế lại là khung cảnh đẹp đẽ.


Liễu Tĩnh Thủy đứng dậy nhìn hắn một lát, ngoại trừ hôn mình hai cái, Sở Yến cũng không làm gì, có lẽ cũng chỉ là lễ nghi mà thôi, mình sẽ không tính toán với hắn.


Nhưng mà, cho dù là lễ nghi... hiện tại ở Trung Nguyên, mình cũng là người Trung Nguyên, nhận thì có thể nhưng trong chốc lát lại không thể điều chỉnh tâm tình bình tĩnh được, cảm thấy có chút quái dị.


Sở Yến say như thế, nói gì cũng không được, có lẽ nên đánh tỉnh hắn mới tốt, Liễu Tĩnh Thủy thở phào một hơi, muốn nâng con ma men ngã sấp bên kia dậy, kết quả lại bị bò lên người.
Sở Yến đứng lên, túm lấy hắn lại ôm lại cọ.


Cái này cũng gọi là được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ đúng không, đáng tiếc đối tượng bị ôm lại không chút suy suyển, một chút ý nghĩ xằng bậy cũng không có, ngược lại vị mỹ nhân này cứ tay chân không yên.


Trong họng Liễu Tĩnh Thủy có một búng máu, phun không được, nuốt không xong, cảm thấy có lẽ mình không nên tốt bụng, người trong ngực rõ ràng là đùa giỡn lưu manh, không tẩn hắn vài cái là do giáo dưỡng của Liễu Tĩnh Thủy tốt.


Say rượu mà say tới như thế này, điểm này không quân tử chút nào! May mà hắn không phải là đệ tử học viện, nếu không Liễu Tĩnh Thủy phải dạy dỗ cho một trận mới được.


Do dự một lát, Sở Yến ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Liễu Tĩnh Thủy, trong mắt có ánh sáng chớp nháy, giọng điệu có chút nức nở như muốn khóc: "Vì sao đẩy ta? Ngươi không muốn ta hả?"


Cái này là cái gì nữa vậy.... Là ai làm ai chứ? Liễu Tĩnh Thủy dở khóc dở cười, còn muốn thoát thân nhưng gương mặt Sở Yến quá gần, Liễu Tĩnh Thủy sợ tới mức không dám động đậy, sợ vừa động người kia lại chồm lên.


Đôi mắt Sở Yến sáng quắc, ngắt lấy một bông hoa trên thảm đưa tới trước mặt y, cười nói: "Cho ngươi."
Liễu Tĩnh Thủy giật mình, thấy Sở Yến vẫn nhìn mình không nhúc nhích, ánh mắt chờ mong tràn ra ngoài, không đành lòng nhìn hắn thất vọng cho nên vẫn nhận đóa hoa kia.


Thấy y nhận hoa của mình, Sở Yến lại cười càng vui vẻ, lại hôn lên má của y, miệng hàm hồ nỉ non cái gì đó, Liễu Tĩnh Thủy nghe nửa ngày, cũng nghe được vài từ.


Vốn tuổi của hắn nhỏ hơn Liễu Tĩnh Thủy một chút, tính tình đơn thuần thẳng thắng, dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác thương mến, giờ phút này lại dùng giọng điệu nhõng nhẽo làm lòng ai cũng mềm thành bãi nước, Liễu Tĩnh Thủy không thể tức giận được chỉ theo hắn xằng bậy.


Dù sao cũng là nam nhân, đùa giỡn thì đùa giỡn đi, cũng không thể ăn uống gì.
Sở Yến ôm lấy y, ngã cả người vào ngươi y, lẩm bẩm nói: "Mẹ ơi..."
Cái này là... Nhớ người thân à?


Tây Vực và Trung Nguyên cách nhau muôn sông nghìn núi, Sở Yến rời nhà lâu như thế, nhớ người nhà cũng là bình thường, nhưng mà người này có cái tính xấu gì thế, sao lại coi mình là mẹ?


Liễu Tĩnh Thủy than nhẹ một tiếng, ôm lại hắn, dùng tay vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, bất đắc dĩ lên tiếng: "Được được được, ngoan một chút, đừng lộn xộn."
Hắn yên phận hơn rất nhiều, một lát sau dần dần không còn rục rịch nữa, có lẽ là ngủ rồi.


Liễu Tĩnh Thủy nhẹ nhàng dìu hắn ngồi xuống, sau đó đứng dậy nhìn ra bên ngoài, trạm dừng kế tiếp là phụ cận Huyền Cơ môn, y có thể thấy được nhà cửa, đình đài lầu cát ở Huyền Cơ môn, cách không xa lắm.


Cũng không biết nơi đó có cái gì... có thể giải rượu không, say như thế này, muốn làm gì cũng khó khăn. Nếu không được còn phải đến tận Huyền Cơ môn nhờ vả người ta một chuyến.


Giang Phù Nguyệt cưỡi diều bay cách trước đó không xa, đã bắt đầu giảm tốc độ xuống, lúc này hai tỷ đệ nhà họ Giang cũng đứng lên, dựa trên lan can nhìn phong cảnh bốn phía.
Cũng may hình ảnh vừa rồi... không bị người khác thấy.


Liễu Tĩnh Thủy quay đầu lại liếc qua Sở Yến một cái, thấy hắn im lặng ngủ một bên, không hề biết mình vừa mới đùa giỡn niềm kiêu hãnh của võ lâm Trung Nguyên.


Diều bay bắt đầu hạ cánh, đậu xuống một mảnh đất trống giữa sườn núi, Liễu Tĩnh Thủy gọi Sở Yến một tiếng, thấy hắn không có phản ứng, chỉ đành ôm ngang người, nhảy xuống diều bay.


Hai chị em nhà họ Giang xuống dưới vẫn không đi, đứng chờ bọn họ, Giang Phù Nguyệt và em trai đi tới, ánh mắt phức tạp nhìn hai người họ một cái, rồi sao đó mới hỏi: "Làm sao thế?"
Liễu Tĩnh Thủy bất đắc dĩ nói: "Uống một ly rượu."


Giang Phù Ngọc bỗng cảnh giác hẳn lên: "Tỷ tỷ, sau này tỷ cách hắn xa một chút đi, bằng không hắn..."
Giang Phù Nguyệt ngắt lời nói: "Được rồi, được rồi."


Giang Phù Ngọc còn chưa nói xong, Liễu Tĩnh Thủy thấy vẻ mặt ghét bỏ của cậu ta, ánh mắt nhìn hắn chẳng khác gì một tên dê xồm xấu xa, phần sau "bằng không" chưa nói hết, bằng không hắn uống rượu vào vừa ôm vừa cọ tỷ.


Có vẻ khi nãy thật sự bị nhìn thấy, chỉ hy vọng rằng những người cưỡi diều bay khác cũng không rảnh rỗi không ngắm cảnh mà nhìn diều bay của người khác.


Trên diều bay xảy ra chuyện gì, Giang Phù Nguyệt thấy, cho nên nàng ta có chút lo lắng, mặc dù ai bị đùa giỡn như thế cũng phải tức giận, nàng sợ Liễu Tĩnh Thủy khó khăn lắm mới chịu đi một chuyến lại bực mình trở về, quan sát ánh mắt của Liễu Tĩnh Thủy, do dự hỏi: "Huynh không sao chứ?"


"Không có gì." Liễu Tĩnh Thủy người bị ôm còn giải thích giúp người ta "Hắn say rồi, còn tưởng ta là mẹ hắn, cho nên mới như thế, ta tìm một chỗ cho hắn nghỉ ngơi, các ngươi đi chơi đi."


Thấy y không hờn giận gì, Giang Phù Nguyệt mới yên tâm gật đầu, nói: "Ta không mang thuốc giải rượu gì, huynh đi quán ăn vặt phụ cận, hay ven đường hỏi thử, nơi đó có bán rượu chắc sẽ bán canh giải rượu. Nếu lát nữa không tìm thấy người thì huynh cứ tự mình về trước, không chờ chúng ta, trước khi trời uống trở về nhớ uống thuốc."


Sau khi tạm biệt, Liễu Tĩnh Thủy tìm một quán ăn vặt ngồi xuống, hỏi ông chủ có canh giải rượu hay không, giúp Sở Yến đút cho hắn uống một chút.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhiệm vụ: Thay quần áo và trang sức thích hợp để ước hẹn với Tĩnh Thủy ca ca.


Thuộc tính: hoa lệ, đáng yêu, hoạt bát, thanh thuần, giữ ấm.
Kỹ năng đề cử: Nụ cười mỉm chi của bé hoa hồng, nụ hôn cưỡng chế mê người.






Truyện liên quan