Chương 21: Vào cửa tương tư
Lạc nhật dong kim, mộ vân hợp bích. ( )
(Trời rực đỏ lặn, mây chiều như ngọc)
Mặt trời chìm về phía Tây, ánh dương xuyên qua cửa sổ lọt vào phòng, Sở Yến nằm nghiêng trên sạp nghỉ ngơi, một thân đỏ rực đẹp đẽ như rặng mây, châu ngọc trên quần áo lung linh dưới ánh vàng của mặt trời lặn, long lanh như sóng nước.
Thời điểm hắn im lặng như thế, nhìn sơ giống như thần nhân trong truyền thuyết, đắm chìm trong phồn thịnh trăm họ, cao quý siêu nhiên, tao nhã tuyệt đẹp. Nếu như có người xâm nhập vào lúc này, chắc sẽ tưởng rằng mình sa bước vào Thần giới, mới có thể nhìn thấy người đẹp đến nhường này.
Đáng tiếc, giờ phút này trước mắt là Mục Ni, gã nhìn nhiều năm như thế, sớm đã mòn mắt, cơ bản là không nhận được bao nhiêu kinh ngạc
Sở Yến nhìn Mục Ni đứng trước cửa, chậm rãi thẳng người: "Có việc gì thế?"
Mục Ni đi tới trước người hắn, thuận tiện nói: "Cỏ hương kia có chút manh mối, vừa rồi ta chuẩn bị ra ngoài... Thì gặp được một người, hắn nói mình là người của Dược Vương cốc. Hắn ngửi thấy mùi cỏ hương này, hỏi ta làm sao mà có cỏ Ôn Minh này."
Sở Yến lười biếng nâng mắc nhìn gã một cái: "Dược Vương cốc?"
Thứ này mang ra từ Dược Vương cốc, người của cốc đương nhiên biết nó là cái gì, chỉ là người của Dược Vương cốc và Liễu Tĩnh Thủy có quen biết, hắn muốn tránh đi, không thể hỏi bọn họ... Nhưng mà, cho dù hắn muốn đi hỏi người của Dược Vương cốc cũng không dễ ra vào.
Ai ngờ cố tình né tránh lại bị người ta bắt gặp.
Bởi vì lo lắng việc này bị người của Dược Vương cốc biết được, để lộ tiếng gió, khiến Liễu Tĩnh Thủy hay chuyện, Sở Yến không khỏi hơi nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói thế nào?"
"Ta nói đây là hương liệu đem tới từ Tây Vực, ta không biết cỏ Ôn Minh gì hết." Mặt Mục Ni hết sức bình tĩnh "Sau đó ta hỏi hắn cỏ Ôn Minh là gì, mùi hương rất giống sao? Hắn nói lai lịch của cỏ Ôn Minh cho ta biết, nói là vật quý hiếm có trên thế gian. Sư phụ hắn là Dược Vương phải đi khắp đại giang nam bắc mới có thể tìm được hai gốc cây, mang về Dược Vương cốc trồng, thường ngày cũng không cho người khác đụng tới."
Sở Yến ngạc nhiên: "Đụng cũng không cho? Dược Vương coi trọng thứ này như thế?"
Khắp nơi trong Dược Vương cốc đều là hoa hiếm cỏ lạ, trong mắt Dược Vương không phải quan trọng gì, nhưng một gốc cây cỏ màu hồng lại được Dược Vương coi như bảo bối, ngay cả đồ đệ cũng không cho chạm vào, thế mà hắn lại lặng lẽ bứng một gốc về.
Mục Ni lắc đầu: "Không phải là coi trọng... Có lẽ là sợ làm tổn thương đồ đệ."
Sở Yến khó hiểu: "Sao lại nói thế?"
"Trong sách Trung Nguyên có ghi lại, mùi hương của cỏ Ôn Minh khiến người ngửi tê liệt, bình thường dùng để giảm đau, công hiệu giảm đau của loại cỏ này vô cùng tốt. Nhưng dễ làm cho thần trí người ta không tỉnh táo... Nghe nói có người từng trộn cỏ Ôn Minh vào trong bình hoa, đặt trong phòng, đối phương không để ý hít phải mùi hương này, còn cho là hương hoa, hít một tháng rồi trở nên điên loạn..." Mục Ni nói tới đây, không nhịn được hít ít khí lạnh "May mắn từ đầu ta cảm thấy mùi hương không đúng lắm nên dùng chút dược vật kìm chế lại. Nếu không mấy hôm nay ta ôm cỏ Ôn Minh này chạy tới chạy lui đã sớm trở nên ngu dại."
Ngửi mùi hương một tháng đã điên rồ? Cỏ hương này thì ra lại nguy hiểm như thế. . Ngôn Tình Hay
"May mắn, may lắm... Ngươi mà ngốc nghếch thì ta sẽ đau khổ lắm..." Sở Yến nghĩ thôi mà sợ, lại càng áy náy với Mục Ni, sau đó lại kinh sợ "Vậy ta mỗi ngày ở bên cạnh Liễu Tĩnh Thủy ngửi mùi này, không phải ta cũng ngốc luôn chứ?"
Mục Ni dùng ánh mắt nhìn thẳng khờ bắn tới: "Ngươi yên tâm, có ngốc cũng là hắn ngốc trước."
Sở Yến vừa nghe gã nói lại lắc đầu: "Hắn dám dùng cho bản thân đương nhiên là đã dùng dược vật khác xử lý qua, không có hại."
Nói xong lại suy nghĩ, cỏ Ôn Minh dùng giảm đau cực tốt, vậy Liễu Tĩnh Thủy chắc phải đau nhiều lắm, mới có thể dùng loại thuốc giảm đau như thế này... Còn mạo hiểm có thể ngu người?
Hắn còn chưa nghĩ ra hoa nào, Mục Ni đã đánh gãy suy nghĩ của hắn, thình lình hỏi: "Sao cả ngày ngươi cứ đi tìm hắn thế?"
Sở Yến đơ vài giây, chốc lát mới hiểu "hắn" là Liễu Tĩnh Thủy, tự hỏi không hiểu lời gã: "Nơi này ta chỉ biết y, A Nguyệt và Tiểu Ngọc. A Nguyệt và Tiểu Ngọc hai chị em suốt ngày cứ ở cùng nhau, không nói chuyện với ta, ta không tìm y thì tìm ai?"
Mục Ni không trả lời, Sở Yến còn tưởng gã không vui, tiện miệng nói: "Mục Ni, hôm nay là Nguyên Tiêu, lát nữa có hội đèn lồng, ngươi đi với ta coi đèn đi?"
Mục Ni vội vàng lắc đầu: "Các người ở chung một chỗ ta không thể nói rõ, đừng kiếm ta."
"Các người?" Sở Yến ngẩn ra, lời này của Mục Ni, "các người" là sao? Hình như hắn cũng đâu nói là hẹn với một mình Liễu Tĩnh Thủy?
Mục Ni đáp: "Chẳng lẽ không phải ngươi chuẩn bị đi với hắn?"
Sở Yến không để tâm đáp: "Ta thấy ngươi không mấy vui vẻ, mới hỏi ngươi... Không phải ngươi buồn sao?"
Mục Ni bỗng cảm thấy đau đầu: "Không buồn, thật đấy, ngươi kêu hắn đi với ngươi đi, ta không thích chốn đông người..."
Sở Yến hít một hơi: "Mục Ni... Đừng có phụng phịu tối ngày thế, ta thấy ngươi không vui, ta cũng không dám vui."
Mục Ni lập tức cười: "Như vậy được rồi chứ? Ta không có không vui, ngươi vui vẻ là được rồi."
Sở Yến được voi đòi tiên: "Vậy đi theo ta coi đèn lồng."
Mục Ni xoay người đẩy cửa, trước cửa có một đệ tử vừa hay đi tới, gã nói: "Làm phiền ngươi nói với Liễu tiên sinh, thiếu cung chủ bọn ta muốn hẹn hắn buổi tối xem đèn lồng."
"Hả?" Biểu tình của Sở Yến vừa là khiếp sợ vừa là nghi ngờ, mười phần kích động.
Nhưng hắn không cản lại, vốn hắn cũng đâu muốn Mục Ni đi với mình, vậy tiếp tục làm phiền Liễu Tĩnh Thủy đi.
Không lâu sau, mặt trời hoàn toàn biến mất, ngôi sao từ tốn trèo lên bầu trời đêm.
Dưới sự tự tiện của Mục Ni, Sở Yến và Liễu Tĩnh Thủy hẹn nhau ở một nơi rất tốt, Mục Ni vẫn rời cửa cùng với Sở Yến, nhưng chỉ đưa hắn qua đó thôi.
Ngày hội Nguyên Tiêu, khắp nơi trong Trung Nguyên đều tổ chức hội đèn lồng, học viện đã sớm treo đèn khắp nơi.
Bóng đêm đổ xuống, đèn dầu thắp lên, hai người ra khỏi cửa phòng trong ánh đèn sáng trưng, dưới mỗi ngọn đèn có treo một câu đố, khắp nơi là người xem đèn hoa đoán câu đố, âm thanh vui đùa không dứt bên tai.
Khói lửa trong học viện đốt bay thẳng lên bầu trời, trên mặt đất đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, thắp đêm đen sáng như ban ngày, từng cái đèn lộng lẫy lay động không ngừng, ngọn đèn dầu bên trong chớp động, chói lọi như ánh sao.
Sở Yến nghe thấy âm thanh đốt pháo, ngẩng đầu nhìn: "Hắn nói ở cây Ấp Lễ chờ ta... Ngươi có biết ở đó là đâu không?"
Mục Ni lắc đầu: "Không biết, để ta đi hỏi một chút."
Nói xong Mục Ni đi tới hỏi một đệ tử ở gần đó, lúc này có một nam tử thanh niên đâm đầu đi tới.
Người này khí chất nho nhã, phong độ có thừa, mặt đầy ý cười, thấy Sở Yến thì khom mình hành lễ: "Sở thiếu cung chủ cũng tới hội rước đèn sao, thật sự hân hạnh quá."
Mục Ni thấy Sở Yến cùng nhau dừng bước, hai người nhìn người trước mặt.
Trước đó đi tìm Liễu Tĩnh Thủy, Sở Yến từng gặp người này vài lần, biết hắn ta là một người rất có địa vị trong học viện, nhưng mà hắn vẫn chưa biết người này là ai.
Sở Yến đang lo không biết nên đáp trả như thế nào, người nọ tự động báo danh tính: "Tại họ Tiết, tự Tử Sơn, là lão sư của học viện."
Sở Yến tiện miệng nói: "Chào Tiết tiên sinh."
Tiết Tử Sơn mỉm cười nói: "Thiếu cung chủ muốn tìm Liễu tiên sinh sao?"
Hắn ta chỉ đoán thôi, dù sao mỗi lần thấy vị thiếu cung chủ ngoài nước này đều là ở chỗ Liễu Tĩnh Thủy, nhìn sơ quan hệ hai người này khá tốt.
"Ừ." Sở Yến gật đầu "Đã hẹn cùng nhau đi xem hội đèn lồng, Tiết tiên sinh biết đi tới cây Ấp Lễ thế nào không?"
Tiết Tử Sơn xoay người chỉ về phía trước: "Chỗ đó là cây Ấp Lễ, cái cây có hai dài cong cong, nhìn như có người đang hành lễ, cho nên có tên như thế... Chỉ là hiện tại ít người kêu bằng cái tên này, thường sẽ kêu biệt hiệu là "Vào cửa tương tư"."
Sở Yến nhìn hướng mà hắn ta chỉ, nhìn thấy hai cành cây treo đầy đèn hoa, thân cây cong xéo, khoác lên nhau, đúng là nhìn như người đang khom lưng, đèn hoa kia lại treo cùng chỗ, giống cây cầu bắn qua.
"Vào cửa tương tư?" Sở Yến thấp giọng nói.
"Tên này vốn lấy từ 《 Thu Phong Từ 》của Lý Thái Bạch ( )
Nhập ngã tương tư môn,
Có vào qua cửa nhớ
Tri ngã tương tư khổ.
Mới rõ lòng khổ đau.
Trường tương tư hề, trường tương tư,
Tương tư đằng đẵng, thêm đằng đẵng.
Trường tương tư hề, vô tận cực.
Nỗi nhớ dài hơn cả biển trời.
Tảo tri như thử quải nhân tâm,
Sớm biết yêu thương là khổ hận.
Hồi bất đương sơ mạc tương thức.
Thà xưa đừng gặp gỡ người ơi!
Vốn là nỗi niềm thu buồn bi thương, chỉ vì mấy đệ tử thích tới chỗ đó nói chuyện yêu đương, cho nên lấy ý trên mặt chữ, không hiểu được tình cảm của nguyên tác." Tiếu Tử Sơn nhìn cây đầy đèn hoa kia, rốt cuộc cũng là văn nhân, không nhịn được tự mình ngâm nga, nói xong rồi cười.
"Hôm nay là Nguyên Tiêu, đèn treo bên kia chỉ dùng để đến kết duyên, bên trên đều là thơ tình của chúng đệ tử... Để chê cười rồi."
Thật ra tiếng Hán của Sở Yến tốt lắm, mẹ hắn là người Hán, trước đây dạy hắn rất nhiều, mặc dù ở sa mạc không thể nói tiếng Hán nhưng hắn vừa tới Trung Nguyên vẫn có thể trao đổi với người khác như thường.
Nhưng mấy cái thơ văn này nọ với Sở Yến mà nói quá mức thăng thiên, hắn nghe như lọt vào sương mù, chỉ có thể cảm giác đại khái ý thơ một cách miễn cưỡng.
Sở Yến nghe hắn ta niệm vài câu, như có điều suy nghĩ, nói với hắn ta lời cám ơn: "Đa tạ Tiết tiên sinh..."
"Không cần khách sáo." Tiết Tử Sơn vẫn cười nhạt "Ta không quấy rầy thiếu cung chủ nữa, mong rằng hôm nay thiếu cung chủ có thể vui hết mình, cáo từ."
Chia tay vị Tiết tiên sinh, hai người cùng bước tới chỗ cây Ấp Lễ.
Quả nhiên là nơi kết duyên, ở đây đông người hơn nơi khác, có rất nhiều người mặc đồ trắng, có nam có nữ, dưới tàn cây đặt nhiều bàn gỗ, những người này cầm bút viết chữ nói chuyện với nhau, sau đó lại treo đèn kết duyên lên.
Sở Yến không quan tâm bọn họ làm gì, hắn chỉ biết trong đám người mặc đồ trắng này có một người đang đợi hắn, mà hắn chỉ cần liếc nhìn đã thấy người nọ.
Cho dù tất cả người trong học viện đều mặc đồ trắng nhưng thân hình của người kia vẫn khác biệt như thế, chỉ một ánh nhìn hắn có thể nhận ra ngay.
Người nọ cầm một đèn hoa, trong biển đèn hoa rực rỡ nhìn lại, phía sau lưng ngọn đèn tỏa sáng, pháo hoa chói mắt.
Khoảng cách dù xa, người nọ dường như cũng chỉ cần liếc mắt là thấy Sở Yến, từ tốn tới gần.
"Lạc Tát, nhớ rõ về sớm nghỉ ngơi." Mục Ni thật sự chỉ đưa hắn tới đây rồi đáp khinh công bay đi, không còn bóng dáng.
Chạy trốn lẹ ghê.
Sở Yến giật mình sửng sốt một chút, Liễu Tĩnh Thủy đã cầm đèn đi tới trước mặt hắn: "Thiếu cung chủ."
Một tiếng này gọi hồn Sở Yến quay về, hắn cười với Liễu Tĩnh Thủy: "Ngươi có thể cho ta biết "Vào cửa tương tư" là gì không?"
____________________
Trích từ Vĩnh ngộ lạc - Nguyên tiêu của Lý Thanh Chiếu
Nguyên tác:
落日熔金,
暮雲合璧,
Hán Việt
Lạc nhật dong kim,
Mộ vân hợp bích,
Dịch nghĩa
Trời rực đỏ lặn,
Mây chiều như ngọc,
: Lê Văn Đình, Ngô Như Sâm, Các nữ nhà thơ, từ Lưỡng Tống, NXB Lao động, 2014
( ) bản dịch trên: Phần được nhắc đến trong truyện là trích từ bài Trường Tương Tư của Lương Ý Nương.
"Thu Phong Từ" là một tiểu khúc nổi tiếng của cổ cầm/Guqin. Cầm phổ xuất phát từ "Mai Am Cầm Phổ" vào những năm đầu của Trung Hoa Dân Quốc, do Sơn Đông Chư Thành Phái Vương Tân Lỗ (Vương Yến Khanh) truyền phổ, sau này đệ tử Từ Trác và Thiệu Sâm hiệu đính và biên soạn, phát hành ấn bản đầu tiên năm 1931.
II. Ca từ
Thu phong thanh,
Thu nguyệt minh.
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha thê phục kinh.
Tương tư trương kiến tri hà nhật
Thử thời thử dạ nan vi tình.( )
Nhập ngã tương tư môn
Tri ngã tương tư khổ
Trường tương tư hề trường tương ức
Đoản tương tư hề vô cùng cực
Tảo tri như thử bán nhân tâm
Hà như đương sơ bất tương thức.( )
Lời cầm khúc này bao gồm 2 đoạn:
( ): lời được lấy từ bài thơ Thu Phong Từ của nhà thơ Lí Bạch thời Đường
( ): lời được lấy từ bài thơ Trường Tương Tư của Lương Ý Nương, có chỉnh sửa vài chữ so với bản gốc
(入 我 相 思 門,
Nhập ngã tương tư môn,
知 我 相 思 苦。
Tri ngã tương tư khổ.
長 相 思 兮 長 相 思,
Trường tương tư hề, trường tương tư,
長 相 思 兮 無 盡 極。
Trường tương tư hề, vô tận cực.
早 知 如 此 罫 人 心,
Tảo tri như thử quải nhân tâm,
迴 不 當 初 莫 相 識。
Hồi bất đương sơ mạc tương thức.)