Chương 6: Sáu năm

Thời gian như một cơn gió vô tình đi qua, thổi bay đi những hồi ức xưa cũ, lúc giật mình hoảng hốt quay đầu nhìn lại, thấm thoát sáu năm đã trôi qua.
Chưa kịp để người ta định hình, đã làm cho nhân lưu luyến!
– Nội công tâm pháp ngươi đã luyện đến đâu?


Âm thanh lạnh nhạt quen thuộc vang vọng trong tiểu viện, thanh lãnh lại tựa hồ có ma lực, dường như có một loại năng lực xóa bớt ưu phiền, mê hoặc nhân tâm!
– Sư phụ, đồ nhi vừa đột phá tầng 4 a!


Thanh âm này tựa hồ đã khác đi nhiều lắm, không còn chất giọng ngọt ngào hồn nhiên thuộc về tiểu hài tử nữa, ngược lại mang theo chút nội liễm cùng trầm thấp thuộc về trưởng thành, ẩn ẩn lấy lòng cùng ôn nhu lưu luyến đối với ai đó, lại tựa hồ không phát hiện ra.


Thượng Kỳ khuôn mặt cũng đã trưởng thành hơn nhiều lắm, từ một dung mạo tinh xảo đáng yêu nay đã hoàn toàn lột xác thành góc cạnh tinh tế. Đôi hoa đào mắt đáng lẽ ra phải xinh đẹp câu hồn lại ẩn ẩn u ám cùng lạnh lùng tàn nhẫn, mày kiếm đâm xuyên tóc mai, mũi cao thẳng làm cho khuôn mặt thêm vài phần lạnh lẽo, bạc thần tà mị. Thượng Kỳ mười tuổi đã không còn nhìn thấy bất kì một hình ảnh nào liên quan đến trước kia nữa, ngay cả khí chất cũng thay đổi rõ rệt, lạnh lùng cao ngạo, mơ hồ lộ ra tôn quý của bậc vương giả.


Dường như giống nữ tử kia không ít. Khoảng cách vốn dĩ xa có lẽ đã thu hẹp lại, điều này làm cho Thượng Kỳ sung sướng không thôi, có lẽ là nó đã cố gắng để học theo nữ nhân kia đi!
– Như vậy a!


Nữ tử một thân hồng y như máu nằm lười biếng trên tháp quý phi, qua cửa sổ không song có thể nhìn thấy gốc hồng mai to lớn đang đơn độc đứng đó, phảng phất như đang nhìn lại vạn dặm hồng trần, thưởng thức nhân gian thế sự, phồn hoa như mộng này!


available on google playdownload on app store


Thượng Kỳ một thoáng thất thần, hoa đào mắt một mảnh si mê lưu luyến nhìn nàng. Sư phụ của nó sao có thể mỹ đến như vậy!? Cũng may nàng không hay ra ngoài, nếu không sẽ bị thật nhiều người nhìn thấy. Mặc dù mỗi lần ra ngoài đều dịch dung nhưng thứ khí chất lãnh ngạo tôn quý đã sớm dung nhập vào linh hồn đều bất giác thu hút ánh nhìn của người khác, đặc biệt kia phượng mâu câu hồn nhân tâm kia, như xa như gần lại làm cho người ta không ý thức được mà truy đuổi, cuối cùng sa ngã. Mỗi lần ra ngoài đều dẫn vạn nhân chú mục, không hiểu sao Thượng kỳ cực kỳ không thích, thậm chí có thể nói là căm hận cùng đố kị những người đó, hận không thể đem tròng mắt của họ móc ra.


Không thể nhìn, sư phụ là của nó, bọn họ làm sao có thể có tư cách nhìn như vậy!
– Ngươi tựa hồ đã lâu rồi không ra khỏi nơi này đi?


Dạ Nguyệt lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn nó, khoảng cách gần như vậy làm cho nó nương theo ánh sáng mà bắt gặp được một đôi tử mâu cực kỳ xinh đẹp. Nữ tử lông mi dài, cong cong như cánh quạt nhỏ, ôm lấy một đôi phượng mâu hẹp dài sâu thẳm, tử quang lưu động trong đôi con ngươi kia tựa như pháo hoa trong đêm, rực rỡ đến kinh người, thâm trầm như biển, sâu không thấy đáy, tựa hồ có thể đem linh hồn người ta hút vào. Ở dưới đuôi mắt của nàng có một nốt chu sa nho nhỏ như được bút lông tỉ mỉ họa lên, đỏ như máu. Nữ tử hơi híp mắt, nốt chu sa càng thêm đỏ thẫm, tựa hồ giây tiếp theo có thể sẽ tràn ra thứ huyết dịch yêu mị kia, phượng mâu hẹp dài lưu chuyển quang mang phong tình mị hoặc, nhuốm thêm hương vị lạnh nhạt, như xa như gần câu hồn đoạt phách!


Nữ tử như một đóa bỉ ngạn hoa, vừa xinh đẹp chí mạng lại nguy hiểm đến tận cùng, chỉ lạnh nhạt nằm đó, hồng y như máu, tử mâu như ngọc, dẫn con người trầm luân!


Lần đầu tiên Thượng Kỳ nhìn thấy Dạ Nguyệt không mang theo băng bịt mắt đã là sáu năm trước, lúc ấy nó cực kỳ kinh ngạc, tại sao đôi mắt của người lại có thứ màu sắc này, nó chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng lại không thấy kinh sợ, ngược lại bởi vì quá xinh đẹp mà nhìn đến thất thần.


Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của nữ tử kéo Thượng Kỳ đang thất hồn lạc phách trở về thực tại, nó bình ổn một chút trái tim đang điên cuồng loạn nhịp trong lồng ngực, khuôn mặt vốn lạnh lùng đỏ bừng lên, làm ngũ quan của nó nhu hòa đi một chút, nó không hiểu cảm giác này là gì, chỉ biết thực thích, thực thích nhìn sư phụ nó như vậy. Vì thế, nó càng không kiêng nể gì mà tham lam ngắm nhìn, tựa hồ có nhìn bao nhiêu cũng không đủ!


– Sư phụ, đồ nhi không cần ra ngoài cũng được, đồ nhi thích ở trong này hơn!
Thượng Kỳ nghiêm túc nói, nó thích ở nơi này, bởi vì nơi này chỉ có nó cùng sư phụ, thật tốt biết bao!
Dạ Nguyệt lạnh nhạt nhìn nó, thanh âm không ra hỉ giận:


– Sáu năm trước không phải ngươi còn đòi về nhà sao? Không định về nữa?


Thượng Kỳ thân thể hơi sững lại, hoa đào mắt một thoáng mãnh liệt co rút lại, kỳ thật những ký ức ngày nhỏ nó đã không còn nhớ rõ nữa, đã sáu năm trôi qua rồi, một tiểu hài tử có thể lưu lại bao nhiêu kí ức ngày bé đây? Chỉ là, thân phận của nó, nó cũng sẽ không quên. Nó vốn dĩ vẫn là hoàng tử của Thượng Hy đế quốc. Nhưng là, đã sáu năm… nó lại không có suy nghĩ muốn trở về, chỉ có ý nghĩ sẽ vĩnh viễn ở lại đây, bởi vì nơi này có sư phụ của nó!


Bất tri bất giác, dường như có thứ gì đó đã thay đổi rồi…


Nhìn Thượng Kỳ mím môi không nói câu nào, Dạ Nguyệt không để ý đến vấn đề này nữa, bởi vì nó không muốn cũng phải trở về. Sáu năm, đã che dấu quá lâu rồi, các thế lực ngoài kia cũng không phải ngồi ăn không, đã sớm có người phát hiện ra nơi này, sắp tới, Tử Vong rừng rậm sẽ thực náo nhiệt đi!?


– Hôm nay là ngày hội hoa đăng của Bích Lệ thành, xuống thành khuây khỏa một chút đi!
Thượng Kỳ hơi giật mình, Dạ Nguyệt đây là… muốn đuổi nó đi sao…?
Làm sao có thể… không thể như thế được… không thể…
– Sư phụ… người định đuổi đồ nhi đi sao?


Âm thanh vốn dĩ hơi trầm thấp bây giờ mang theo vài phần run rẩy cùng không dám tin. Thượng Kỳ nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu nhưng nó dường như không có cảm giác gì, hoặc là có, nhưng thứ cảm xúc hỗn loạn như bão táp trong lòng nó đã áp chế cơn đau này không còn một mảnh.


– Ta có nói sẽ đuổi ngươi đi sao? Không phải chỉ nói ngươi xuống thành khuây khỏa một chút thôi sao? Ta lại không nói sẽ không đi cùng ngươi, ngươi hoảng hốt như vậy làm gì?


Thượng Kỳ nhận được câu trả lời của Dạ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, máu nóng vừa điên cuồng sôi trào trong huyết mạch cuối cùng cũng áp chế xuống, sau đó, nó lại sững sờ!
Dạ Nguyệt nói sẽ đi cùng nó, sẽ dẫn nó đi xem hội hoa đăng?


– Sư phụ, hôm nay cũng là sinh thần của đồ nhi a! Người biết nên mới muốn dẫn đồ nhi đi xem hội hoa đăng sao?


Thượng Kỳ không thể ức chế được cảm giác sung sướng tột cùng trào dâng trong lòng, cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn, còn có thứ cảm xúc gì đó không tên nhanh chóng lấp đầy toàn bộ linh hồn nhỏ bé của nó. Thật tốt, Dạ Nguyệt càng ngày càng quan tâm đến nó, thật sự quá tốt!


Dạ Nguyệt hơi nâng mi, sinh thần?
– Không biết!
Âm thanh lạnh nhạt ung dung này dập nát toàn bộ sung sướng trong người Thượng Kỳ. Nó cực kỳ ủ rũ cúi đầu, nỗi thất vọng cùng ủy khuất bao vây lấy nó. Thì ra sư phụ không biết…


Hài tử này sao hôm nay lại lạ lùng như vậy, cảm xúc dao động quá mãnh liệt, điều này cực kỳ không ổn, rất dễ đảo loạn chân khí, làm bị thương bản thân là chuyện nhỏ, tẩu hỏa nhập ma mới là chuyện lớn!


Nhưng Dạ Nguyệt nàng cũng không phải là một người am hiểu tâm lí, có nên nói vài câu khuyên hài tử này hay không đây?


Nhìn Dạ Nguyệt không nói gì, Thượng Kỳ lại bắt đầu hoảng sợ, nó lại làm sai gì hay sao? Nó đã làm gì làm cho nữ tử này không ưng ý hay sao? Tại sao nàng lại nhìn nó như vậy, tại sao lại không nói gì a?
– Thượng Kỳ!
– Sư phụ, người có điều gì căn dặn sao?


Dạ Nguyệt nhìn nó, cuối cùng cũng xem như một lần hòa nhã, hoàn thành một chút nhiệm vụ làm sư phụ của mình:
– Cảm xúc của ngươi dao động quá mãnh liệt, những điều trước đây ta dặn ngươi ngươi vứt xó nào rồi?!
Thượng Kỳ giật mình hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi:


– Sư phụ, đồ nhi biết lỗi! Sẽ không có lần sau!


Dạ Nguyệt hờ hững nhìn nó, sau đó quay đầu đi, nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Thượng Kỳ đợi một chút thấy nàng không nói gì, hơi hơi ngẩng đầu lên, phát hiện nữ tử kia từ khi nào đã không còn để ý đến nó nữa, một cảm giác đố kị cùng oán hận điên cuồng tập kích mọi tế bào trong cơ thể nó. Bên ngoài có gì tốt, tại sao tầm mắt của nữ tử này không thể chỉ hướng về phía nó, không thể luôn luôn nhìn nó, cũng giống như nó luôn luôn nhìn nữ tử này, nơi nào có sự xuất hiện của nàng, đều thu hút ánh nhìn của nó, vạn dặm hồng trần ngoài kia nó cũng không quan tâm, không bằng một bóng dáng của nữ tử này. Nhưng là… lần nào cũng như vậy, nữ tử này lần nào cũng chỉ để lại cho nó một bóng lưng của nàng, tuyệt tình đến như vậy!


Thượng Kỳ không hiểu thứ cảm giác này là gì, chỉ là mãnh liệt như vậy, như muốn đem nó tr.a tấn, cực kỳ thống khổ!


Chỉ là… sau này nó mới biết được, thứ cảm giác mãnh liệt ấy được gọi là chiếm hữu, là dục vọng điên cuồng chiếm đoạt, là thứ cảm xúc này phá hủy nó, hủy diệt nó, cũng là… thứ duy nhất cứu rỗi linh hồn nó!


– Chẳng phải hôm nay là sinh thần ngươi sao? Dẫn ngươi đi chơi hội hoa đăng, tặng cho ngươi một thứ! Trở về phòng chuẩn bị một chút đi!
Tặng quà sinh thần?


Thượng Kỳ khóe môi khẽ cong lên, hoa đào mắt híp lại thành một mảnh trăng khuyết, cho thấy tâm trạng nó bây giờ có bao nhiêu vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt nói sẽ tặng quà sinh thần cho nó, nó thực sự hồi hộp, lần đầu tiên nó mong chờ được nhận quà sinh thần như vậy, thậm chí còn cảm thấy luống cuống tay chân đâu?!


– Vâng, sư phụ!






Truyện liên quan