Chương 10: Bại lộ

Đoản đao cắt qua da thịt để lại miệng vết thương mở rộng chảy máu không ngừng, mới vừa đây trong tiệm không khí còn đang náo nhiệt tươi vui, bỗng chốc tràn ngập một mùi máu tươi tanh nồng!


Thượng Kỳ thân ảnh linh hoạt mà quỷ dị, sáu năm tiếp nhận huấn luyện tàn khốc của Dạ Nguyệt đã đem nó hoàn toàn trở thành một chiến binh nhỏ tuổi xuất sắc, đối mặt với những người này, nó dư sức đánh bại.


Từng chiêu từng chiêu đều mang theo thị huyết lãnh khốc, thanh đoản đao kia từ khi nào đã bị máu tươi nhiễm đỏ, từng giọt từng giọt dọc theo thanh đao rớt xuống sàn, kèm theo đó là từng tiếng la thảm thiết, thanh âm da thịt bị cắt, như đâm vào đáy lòng từng người ở đây. Trần Như Đan thấy tình thế không ổn, ánh mắt căm hận liếc nhìn Thượng Kỳ, sau đó lại nhìn Dạ Nguyệt, rút nhuyễn kiếm quấn quanh eo thừa dịp Thượng Kỳ đang đối phó với hai người còn lại mà hướng nó tấn công.


Dạ Nguyệt nhìn thấy một màn này, đứng im bất động, sau đó không tiếng động đem tầm mắt hướng ra bên ngoài.


Hiện giờ có lẽ tất cả các thế lực mạnh trong thiên hạ này có lẽ đều đã có được tin tức của Thượng Kỳ, đều đang tập trung tại Bích Lệ Thành này, sáu năm… cũng đến lúc nên trả hài tử này về nơi vốn thuộc về nó rồi!
Đêm nay đã định sẽ là một đêm gió tanh mưa máu!


Thượng Kỳ nhạy bén nhận ra sát khí lưu động đằng sau, thân ảnh quỷ dị thay đổi góc độ, đem hộ vệ đang giao chiến đẩy về phía nhuyễn kiếm đang lao tới.
– Phập!


available on google playdownload on app store


Thanh âm binh khí đâm mạnh vào cơ thể, dòng máu phút chốc mạnh mẽ chảy ra, hộ vệ vẻ mặt không dám tin nhìn nữ nhân mà mình đem sinh mạng ra bảo hộ, lại chính tay nàng dùng kiếm kết thúc sinh mạng của chính mình!


Trần Như Đan một chốc sững sờ, nhưng sau đó hồi thần, dù sao sinh mạng của bọn họ cũng là dùng để bảo vệ nàng ta, đó là nhiệm vụ của bọn họ.


Thượng Kỳ đem thời gian Trần Như Đan sững sờ nhanh chóng mà lưu loát sử lí nốt hộ vệ còn lại. Khi nó vừa rút đao ra khỏi trái tim người hộ vệ kia thì lưỡi kiếm của Trần Như Đan cũng sát ngay người nó. Thượng Kỳ dùng khinh công nhảy bật lên trên, nhưng là kiếm của Trần Như Đan kỳ lạ là không dừng lại, mà xuyên qua chỗ Thượng Kỳ vừa đứng, đâm về phía Dạ Nguyệt!


Không ai ngờ tới nàng ta sẽ làm như vậy, lúc Thượng Kỳ phát hiện ra không đúng, lưỡi kiếm đã đến gần sát thân ảnh của nàng. Một cảm thứ cảm xúc sợ hãi cùng sát khí điên cuồng tập kích nó, âm thanh Thượng Kỳ hoảng loạn thất thanh xé tan không gian yên tĩnh ngột ngạt đang tràn ngập nơi đây:


– Sư phụ!
– Xoẹt!
Chỉ thấy một khắc kia, máu tươi văng tung tóe trong không trung, thứ huyết dịch tanh nồng còn bắn lên y phục của một số người đứng xung quanh, biến cố xảy ra đột ngột như vậy, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy một màn này ai nấy đều sững sờ!


Hồng y nữ tử đáng lẽ bị thanh nhuyễn kiếm sắc bén kia đâm vào, giờ đây lại ung dung lạnh nhạt đứng ở một bên. Còn Trần Như Đan một thân hoàng y lộng lẫy đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, từng mảng loang lổ trên y phục, vết thương chí mạng ở trên cổ kia, cắt qua động mạch, vẫn đang không ngừng chảy máu tươi.


Đôi mắt của Trần Như Đan trợn to lên, thân thể như mảnh vải rách trong gió ngã xuống sàn, khóe miệng không ngừng tràn ra huyết dịch đỏ sẫm, ánh mắt kia, là nồng đậm sợ hãi, là đau đớn, là phẫn uất, là oán hận, cũng là không cam lòng!


Nàng ta… cư nhiên kết thúc sinh mạng tại đây? Tại độ tuổi mới vừa tròn mười tám tươi đẹp nhất của đời người?!
– Sai lầm ngày hôm nay của ngươi, chính là đánh giá thấp đối thủ, không phòng bị chu toàn, một ngày nào đó sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng, như nữ nhân này vậy!


Âm thanh lãnh đạm của nữ tử đem tất cả mọi người đều hồi thần, khi họ vừa ý thức được sự thật vừa xảy ra chuyện gì, thì Dạ Nguyệt một cái liếc mắt cũng không nhìn cái người mình vừa giết, thân ảnh đã mờ mịt hòa mình vào dòng người đông đúc ngoài kia, như một cơn gió, đến vô tung, đi vô ảnh, lại để lại trong nhân tâm mỗi người là sóng cuộn biển trào, là mưa giông hóa bão, là kinh tâm động phách!


Thiên hạ này, vốn là cường giả vi tôn! Sùng bái cường giả!


Thượng Kỳ thở phào nhẹ nhõm, giây phút đó nó tựa hồ quên mất Dạ Nguyệt mạnh đến nhường nào, bị sự sợ hãi cùng đau đớn điên cuồng kia nháy mắt xâm nhập cả linh hồn. Dạ Nguyệt nói đúng, hôm nay là do nó khinh suất, là nó quá khinh thường kẻ địch, mới làm cho nàng gặp nguy hiểm.


Thượng Kỳ hồi thần, nhìn thân ảnh của Dạ Nguyệt sắp không còn thấy bóng dáng trong đám người, mới nhanh chân cầm cặp hoa đăng, dùng khinh công nhanh chóng đuổi theo.
Bạch y nam nhân vốn dĩ trong nhóm người Trần Như Đan, nhìn một màn từ đầu đến cuối, khóe môi vung lên nét cười tà tứ!


Trên dòng sông Bích Lệ là hàng trăm thuyền hoa lớn nhỏ, ánh sáng của lồng đèn cùng hoa đăng tạo nên một khung cảnh mỹ lệ mờ ảo. Thuyền hoa xinh đẹp xa xỉ, mỹ nhân tươi cười kiều diễm, nam nhân uống rượu thổi sáo, thật là một khung cảnh náo nhiệt vô song!


– Sư phụ, hôm nay là lỗi của đồ nhi, đồ nhi biết lỗi rồi. Người đừng giận!
Thượng Kỳ hồi hộp lo lắng, hôm nay nó đã làm cho Dạ Nguyệt thất vọng, có phải Dạ Nguyệt sẽ ghét bỏ nó hay không?


Dạ Nguyệt lãnh đạm nhìn nó, phượng mâu hẹp dài cao ngạo tạo cho nó một chút cảm giác áp bách, nàng không trả lời, ngược lại lạnh lùng nói:


– Phía sau lưng ngươi có một nam nhân lục y, bên tay phải ngươi có một thanh y nữ nhân, bên trái ngươi có một cẩm y thiếu niên gần ba mươi tuổi cùng một lão nhân râu tóc bạc phơ, tất cả bọn họ đều muốn giết ngươi!


Thượng Kỳ giật mình, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, nó vẫn chưa đủ năng lực. Nếu hôm nay Dạ Nguyệt không có ở đó, nó chắc chắn đã ch.ết!


Nhìn Thượng Kỳ ảo não cúi đầu, nàng không nhắc nó phải chú ý những gì, phải rút kinh nghiệm thế nào, mà là dựa vào hành động thực tế bắt nó phải nhận ra. Con người phải khi đối diện với nguy hiểm thì mới sâu sắc ghi nhớ được. Huống hồ, hài tử này còn là một người rất thông minh!


– Ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì hay không?
Thượng Kỳ trầm mặt, nghiêm túc gật đầu:
– Hành tung của chúng ta bại lộ. Sư phụ, hay là chúng ta trở về nhà đi thôi!


Dạ Nguyệt nhìn ra bên ngoài, đập vào tầm mắt là hàng trăm hoa đăng được thả trên mặt sông. Nếu bây giờ bị tập kích ở đây, bọn họ sẽ rất bất lợi!
– Mặc dù ta đã dặn ngươi không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh kia, nhưng khi nguy hiểm thì cứ mang nó ra sử dụng, hiểu không?


– Đã hiểu, sư phụ!
– Gần đây Tử Vong rừng rậm có thật nhiều khách. Người của Thượng Hy đế quốc cũng có.


Thượng Kỳ giật mình nhìn Dạ Nguyệt, đập vào tầm mắt là ánh nhìn lạnh nhạt nhưng mang theo chút kì lạ của nàng. Dường như hiểu ra điều gì đó, Thượng Kỳ mặt tái lại, hoảng hốt lắc đầu:
– Sư phụ, người định đưa đồ nhi cho những người đó hay sao? Không, đừng làm như vây!


Dạ Nguyệt không nói gì làm cho nó càng thêm hoảng sợ, làm sao có thể như vậy được, Dạ Nguyệt muốn bỏ rơi nó, nữ nhân này muốn vứt bỏ nó hay sao? Là hôm nay nó sai lầm, làm cho nàng thất vọng hay sao?


– Sư phụ, là hôm nay đồ nhi làm cho người thất vọng hay sao? Đồ nhi sai rồi, người phạt ta đi, đừng đuổi ta đi có được hay không? Sư phụ!
– Không phải!


Dạ Nguyệt nhìn hài tử đang thất thố, có chút không hiểu, chả lẽ nó không muốn về nhà hay sao? Nơi đó còn có phụ mẫu của nó, còn có nhiều thứ thuộc về nó, chiến trường của nó ở đó, tại sao lại muốn ở nơi này?!
– Ngươi không muốn về nhà sao?


– Nhà của ta chính là tiểu trúc viện kia, là tiểu viện trong Tử Vong rừng rậm, là ở bên cạnh người!


Thượng Kỳ vô thức bật thốt lên, trong lòng nó đang trào dâng một loại dự cảm bất an cùng lo sợ mãnh liệt, thứ hắc ám thị huyết được chôn dưới đáy lòng giờ khắc này bùng lên một cách dữ dội. Kẻ nào tách Dạ Nguyệt khỏi nó, nó nhất định sẽ băm kẻ đó ra làm trăm mảnh!


– Thượng Kỳ! Đã đến lúc ngươi phải về rồi!
Dạ Nguyệt lãnh đạm nói, phượng mâu không một chút xúc cảm làm cho lòng nó ch.ết lặng, tại sao… tại sao… sáu năm qua, trong lòng của nữ tử này, không dành cho nó một chút tình cảm nào hay sao? Sao có thể nhẫn tâm như vậy…?


– Không muốn! Sư phụ, đồ nhi chỉ muốn ở bên cạnh người! Không kẻ nào có thể tách chúng ta được! Không thể…
Âm thanh run rẩy cuồng loạn của nó bỗng im bặt trước câu nói của Dạ Nguyệt:
– Kể cả đó là phụ thân của ngươi sao?






Truyện liên quan