Chương 31
Sau khi trở về phòng, Phó Tự Hỉ đi vào phòng tắm.
Dưới vòi sen ào ào, cô nghêu ngao ca hát, tâm trạng trông rất vui vẻ.
Một lúc sau, đột nhiên cảm thấy trên lưng có chút nóng rát, cô liền sờ soạng vài cái. Lại một hồi sau, khi chạm vào gãi gãi càng ngứa ngáy hơn, thật kì lạ, cô xoay người quan sát. Nơi bị ma sát ban nãy đã bị tróc một mảng da ửng đỏ. Phó Tự Hỉ có chút bối rối, cứ nghĩ đã bị muỗi cắn, lại gãi thêm vài cái, sau đó vết đỏ càng lan rộng, vùng bị tróc da càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Phó Tự Hỉ bị dọa cho vừa sợ vừa rối, vội vàng rửa lại bằng nước ấm, nhưng kết quả vẫn không khả quan. Đã vậy vùng thắt lưng còn bị nổi vài nốt đỏ, cô nhìn chúng mà da đầu muốn run cả lên.
Nghĩ nghĩ thế nào, cuối cùng cô dùng khăn vội vàng lau sạch bọt nước rồi thay vào một bộ pijama.
Phó Tự Hỉ bổ nhào lên giường, nằm duỗi thẳng, đệm giường ma sát vào lưng, nhưng cơn ngứa ngáy vẫn không dừng lại. Thở dài bất lực, trở mình ôm chầm lấy con gấu bông Đại hùng. Thật là ngứa ngáy! Khó chịu quá đi mất!
Không hiểu nguyên nhân tại sao lại như vậy, nghĩ nghĩ một hồi cô kích động ngồi dậy mò tìm di động.
Lúc này đầu óc Phó Tự Hỉ ong ong cả lên. Trong danh bạ chỉ lưu hai địa chỉ liên lạc, định bụng sẽ gọi cho Phó Tự Nhạc. Ngoài ra còn có một tin nhắn được gửi đến.
Cái tin nhắn kia của Hạ Khuynh, thật ra lúc này Phó Tự Hỉ vẫn chưa nhìn kĩ nội dung đã tạm ẩn nó đi.
Khi thanh âm đầu dây bên kia vang lên, cô khóc thút thít “Hạ Khuynh…”
Chính cô cũng không biết tại sao mình lại gọi cho anh, nhưng cô rất tin tưởng Hạ Khuynh sẽ không bỏ mặc mình. Mặc dù vừa rồi anh tức giận với cô, nhưng sau đó vẫn lại đối xử với mình thật là tốt.
Hạ Khuynh sau khi gửi tin nhắn cũng ném điện thoại sang một bên rồi đi vào phòng tắm. Khi vừa mới bước ra, di động liền vang lên.
Nhìn thấy người gọi đến là Phó Tự Hỉ, tâm trạng anh liền trở nên vui vẻ. Không ngờ khi vừa nhấc máy, chưa kịp lên tiếng trêu chọc cô nàng thì đã nghe bên kia truyền đến âm thanh khóc nức nở.
Hạ Khuynh cảm thấy bồn chồn không yên “Em bị sao vậy?”
Phó Tự Hỉ khụt khịt mũi cố nén tiếng khóc “Em bị muỗi đốt, rất nhiều nốt đỏ… rất ngứa… thật khó chịu…”
Anh vừa nghe cô miêu tả triệu chứng, trong đầu lo lắng nghi ngờ có phải cô đã bị dị ứng với hải sản? Vì thế mới vội vàng nói: “Em mở cửa, chờ anh đi qua rồi nói.”
“Vâng.”
Phó Tự Hỉ buông di động, vừa bước xuống giường mở cửa chờ anh. Khi nhìn thấy anh, tâm tình bắt đầu đã yên tâm một chút nhưng hốc mắt vẫn ửng đỏ rưng rưng “Hạ Khuynh, còn bị nổi nốt đỏ nửa, xem này, thiệt nhiều, thiệt nhiều…”
Hạ Khuynh bắt lấy cánh tay của cô “Đừng gãi nữa, để anh xem thử.”
Anh đóng cửa khóa chốt, sau đó nhấc vạt áo của Phó Tự Hỉ lên. Dọc theo thắt lưng chi chít các nốt ban đỏ, nhìn có chút dọa người.
Phó Tự Hỉ khi nhìn thấy những nốt đỏ dày đặc kinh khủng như vậy, nước mắt liền ào ào tuôn ra “Hu hu, vừa rồi không nhiều như vậy… Vì sao lại trở nên nhiều như vậy…”
Hạ Khuynh nhẹ nhàng lau nước mắt dỗ dành cô “Ngoan, đừng khóc, chắc là bị dị ứng do ăn hải sản, anh đi lấy thuốc cho em.”
“Hạ Khuynh, em sợ lắm…” dọc khắp người toàn nốt đỏ, Phó Tự Hỉ cảm thấy thật kinh khủng.
Hạ Khuynh ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về “Không sợ. Không có việc gì đâu, uống thuốc xong thì sẽ khỏi. Có anh ở đây, em chờ anh trở lại nhé.”
Cô gật đầu tin tưởng anh “Hạ Khuynh, anh trở về mau nhé.”
Hạ Khuynh trước khi đi còn dặn dò: “Không được gãi nữa, càng gãi thì sẽ càng ngứa.”
Phó Tự Hỉ lại gật đầu “Không gãi, em chờ anh.”
Hạ Khuynh đi ra ngoài tìm được cái tủ thuốc, cầm một vỉ thuốc dị ứng và một lọ cao bạc hà, sau đó đi vào phòng bếp lấy một ly nước ấm rồi trở về phòng.
Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, bởi vì rất ngứa mà không dám gãi nên cô xoắn xít cả lên để cơ thể ma sát với quần áo giảm bớt cơn ngứa ngáy.
Hạ Khuynh trở vào phòng, đặt thuốc lên tủ đầu giường rồi vỗ nhẹ lưng cô “Như vậy còn ngứa nữa không?”
“Ừ. Hạ Khuynh, sao lại đánh em? Vẫn còn ngứa lắm…”
Anh lại vỗ vài cái, sau đó đem thuốc đưa cho cô “Nào. Em uống thuốc trước đi rồi anh sẽ bôi thuốc.”
Phó Tự Hỉ vâng lời uống thuốc, sau đó lại ngước mắt lên hỏi anh: “Hạ Khuynh, vì sa em lại bị như vậy?”
“Tại vì em tham ăn.” Nói thì nói như vậy, nhưng ngữ khí Hạ Khuynh rất ôn hòa “Cá biển rất hung dữ, do em ăn nhiều như vậy nên nó mới không vui đấy.”
Phó Tự Hỉ ngây người “Ừ, chúng nó hung dữ thật!”
Hạ Khuynh ừ một tiếng, đỡ cô nằm xuống.
Phó Tự Hỉ thuận theo nằm xuống, chủ động nhấc vạt áo nhưng không dám đối mặt với mấy cái nốt ban đỏ.
Cô cảm thấy có Hạ Khuynh bên cạnh thật tốt, anh lại càng không sợ những cái nốt đỏ đáng sợ này.
Hạ Khuynh nhìn thấy cô mở toang cả áo ra, chợt dừng động tác, trên ngực Phó Tự Hỉ vẫn còn dấu vết mờ mờ, đương nhiên đó là tác phẩm của anh, anh chỉ vào nơi đẫy đà “Chúng nó cũng bị ngứa à?”
“Không ngứa.”
Sắc mặt anh đen thui “Vậy thì che nó đi! Em kéo áo cao như vậy làm gì!”
Phó Tự Hỉ lại kéo áo xuống, uốn éo thắt lưng “Hạ Khuynh, nhanh một chút, em rất ngứa…”
Hạ Khuynh lại trầm mặc.
Biểu hiện này của cô… nếu đặt vào ‘trường hợp kia’ thì thật là kích thích…
Sắc mặt anh tỏ vẻ như không hài lòng “Do chính mình tham ăn, bây giờ lại muốn anh đến hầu hạ em sao?”
Phó Tự Hỉ bĩu môi, dùng đôi mắt rưng rưng cực kì đáng thương nhìn anh.
“Ngoan nào, không được khóc, anh bôi thuốc cho em.”
Phó Tự Hỉ cảm thấy thuốc mỡ lành lạnh, khi vừa bôi lên da thì không còn ngứa nữa. Nhưng một lát sau lại tiếp tục ngứa ngáy, thật là khó chịu.
Hạ Khuynh kiên nhẫn nhẹ nhàng thoa thuốc lên từng nốt ban đỏ chi chít khắp sau lưng của Phó Tự Hỉ.
Cảm nhận cơn ngứa dần triệt tiêu, bắt đầu trở nên dễ chịu hơn nhiều.
“Hạ Khuynh, hết ngứa rồi, thật thoải mái a…”
“Khi nào thì em bị như vậy?”
“À, ban nãy lúc đi tắm í, đột nhiên vùng lưng nóng lên, vừa ngứa vừa rát.”
“Không sao rồi, uống thuốc lại bôi cao thì chốc nữa sẽ hết thôi. Em tự xem đi, tay gãi loạn cả lên làm tróc cả da đây này.”
“Ừ, đúng rồi, vì ban nãy khó chịu lắm không nhịn được mà, nhưng bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.” Phó Tự Hỉ ngước mắt nhìn anh.
Hạ Khuynh đối xử với mình thật là tốt!
Hạ Khuynh nhìn thấy cô đột nhiên cười ngây ngô, biết triệu chứng dị ứng đã được cải thiện, không nhịn được lại muốn trêu ghẹo “Cô bé ngốc, cười cái gì?”
Phó Tự Hỉ cười hì hì “Em không phải là cô bé ngốc. Mà này, Hạ Khuynh, anh nhìn thật là đẹp mắt.”
Hạ Khuynh phì cười “… ngoài từ này ra thì em không còn câu gì nữa sao?”
“Hạ Khuynh, anh thật xinh đẹp.”
“… vậy sau này cho em nhìn nhiều một chút.”
“Được.”
Hạ Khuynh đột nhiên nhớ đến cái gì bèn hỏi: “Ban nãy em có xem tin nhắn không?”
“Ách? Không có…” Phó Tự Hỉ lắc đầu, vội giải thích: “Lúc đó bị nổi nốt đỏ em hoảng sợ quá vội gọi cho anh nên…”
Hạ Khuynh quyết định làm rõ cho Phó Tự Hỉ hiểu được một số vấn đề nhạy cảm giữa nam và nữ, nếu không thì sớm muộn gì cũng có ngày cô nàng lại bị người khác lợi dụng.
“Phó Tự Hỉ, em biết bạn trai là cái gì sao?”
“Biết chứ.” Cô gật gật đầu “Là bạn tốt không rời xa nhau, giống như Tả Phóng vậy.”
Vừa nghe đến cái tên Tả Phóng, anh bắt đầu lại không thoải mái, Hạ Khuynh hừ một tiếng: “Làm gì lại liên quan đến hắn chứ, anh mới chính là bạn trai của em!”
“Ơ?” Phó Tự Hỉ thực kinh ngạc trố mắt nhìn anh “Sai rồi, Hạ Khuynh là anh trai của em mà.”
Hạ Khuynh nghiêm mặt nói: “Là bạn hay anh trai gì cũng được, Phó Tự Hỉ anh hỏi em, thế em có muốn mãi mãi được ở bên cạnh Hạ Khuynh không?”
Phó Tự Hỉ bắt đầu bối rối, thật không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy a…
“Em trả lời đi, bé heo nhỏ.”
“Tất nhiên là muốn chứ… cả đời…” Phó Tự Hỉ vẫn còn nhớ rất rõ câu nói lúc ban chiều của anh.
Hạ Khuynh sau khi nghe xong, mặt tràn trề ý cười “Bạn trai chính là người về sau sẽ ở bên cạnh em cả đời, là người đàn ông duy nhất của em, người đó dĩ nhiên sẽ là anh.”
Phó Tự Hỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Khuynh.
Trong suy nghĩ, dĩ nhiên Phó Tự Hỉ rất mong người mãi mãi ở bên cạnh mình sẽ là Hạ Khuynh, không phải là Tả Phóng xa lạ kia.
Không phải Tả Phóng đối xử với cô không tốt, nhưng cô cảm thấy anh ta so với Hạ Khuynh vẫn còn thiếu chút gì đó.
Lúc ở cùng Hạ Khuynh, Phó Tự Hỉ cảm thấy rất an tâm, rất hạnh phúc. Mặc dù có đôi khi thái độ của anh rất tệ, nhưng cô biết, chỉ cần mình ngoan ngoãn thì anh sẽ hết lòng mà bảo vệ mình.
Còn người Tả Phóng kia, thứ nhất cô không hề thân thuộc với anh ta, thứ hai nhìn thái độ của anh ta vẫn không lạnh không nhạt, rất bình thản. Chính vì như vậy mới khiến cô cảm thấy bất an.
Trước mặt Phó Tự Hỉ, Hạ Khuynh đều bộc lộ trạng thái tự nhiên nhất, khi vui vẻ, cũng có khi tức giận anh đều không hề che đậy. Điều này chứng tỏ rằng anh không hề xem thường hay bài xích mình, hoàn toàn mở lòng với cô.
Tả Phóng thì hoàn toàn trái ngược. Ngoài mặt anh ta có vẻ bình thản, nhưng nội tâm rõ ràng mâu thuẫn. Phó Tự Hỉ luôn sợ bản thân vô tình chọc giận anh ta mà không hề hay biết, lúc nào cũng chỉ nhìn thấy một vẻ mặt tươi cười bình thản.
Hạ Khuynh trông thấy cô ngẩn người, lại dò hỏi “Em nghe hiểu không?”
“Vâng” Phó Tự Hỉ hồi phục tinh thần “Bạn trai thì phải ở cùng bạn gái, Hạ Khuynh sẽ ở bên cạnh em cả đời. Hạ Khuynh là bạn trai của em.”
“Bé heo nhỏ thật thông minh. Hạ Khuynh kiềm lòng không đậu hôn chụt lên môi cô một cái.
Phó Tự Hỉ có chút xấu hổ. Trừ ba mẹ cùng Tự Nhạc thì chưa từng có ai khen cô thông minh. Vừa nghe Hạ Khuynh khen như vậy, cô rất vui vẻ nhưng vẫn tự hiểu được một số chuyện nên không khỏi ngượng ngùng.
“Nhớ kĩ, em là của anh, anh cũng sẽ là của em.”
“Em nhớ rõ rồi!” Trong mắt cô tràn đầy ý cười.
Mặc kệ là anh trai hay bạn trai, chỉ cần người đó vẫn là Hạ Khuynh thì thật là tốt!
Hạ thiếu gia và em gái nhỏ tiểu Hỉ cuối cùng cũng chính thức xác lập quan hệ, lúc này tâm tình của anh rất tốt. Anh bảo Phó Tự Hỉ xoay người nằm úp xấp rồi lại tiếp tục thoa thuốc.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của anh thì cũng vui lây, nhìn anh mà cười ngây ngô.
Hai người cũng chẳng nói gì cả, không khí thật yên tĩnh.
Qua một lúc, thuốc bắt đầu có hiệu nghiệm, Phó Tự Hỉ bắt đầu cảm thấy không còn ngứa ngáy như trước nữa.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, cô bắt đầu buồn ngủ, hai mí mắt lim dim sau đó chìm hẳn vào giấc ngủ...
Sau khi an bày ổn thỏa, Hạ Khuynh sửa lại quần áo chỉnh tề cho Phó Tự Hỉ, vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô “Phó Tự Hỉ, em đúng là một con heo!”
Phó Tự Hỉ thật sự đã ngủ say nên chẳng có phản ứng.
Anh giúp cô điều chỉnh tư thế nằm ngửa trở lại, bàn tay còn thừa dịp xoa nắn cặp mông tròn đầy.
Vừa tròn vừa mềm mại, sờ vào thật thích.
Hạ Khuynh hài lòng nở nụ cười.
Anh mang con gấu bông Đại hùng để vào bên cạnh Phó Tự Hỉ, đắp chăn cẩn thận, sau đó hôn phớt lên đôi môi đỏ thắm của cô.
“Chúc ngủ ngon, bé cưng của anh!”