Chương 39
Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn nằm trên lưng Hạ Khuynh, không dám lại quấy nhiễu đến anh nữa.
Hạ Khuynh đương nhiên cũng cảm thấy hơi bất mãn một chút, cô nàng này hiếm khi nào lại chủ động như vậy, nhưng anh vẫn lẳng lặng cõng cục cưng bé nhỏ của mình đi dạo dọc theo bãi biển.
Gió biển nhẹ nhàng thổi đến, Phó Tự Hỉ bắt đầu có chút buồn ngủ. Chỉ cần có anh ở đây, bất kể là cái gì cô cũng đều không cần lo lắng. cô cúi đầu thì thầm vào tai anh: "Hạ Khuynh, em cảm thấy rất vui vẻ khi được gặp anh!"
"Anh cũng thật hạnh phúc khi được gặp em. Bé cưng, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc sống của anh." thật may mắn, cô bị anh bắt nạt, rồi lại được anh dang tay che chở, yêu chiều, bảo bọc, chỉ có anh.
Phó Tự Hỉ từ từ nhắm hai mắt lại "Trước đây mẹ em đã từng nói rằng, rồi sẽ có rất nhiều rất nhiều người yêu thích tiểu Hỉ, sẽ đến làm bạn với tiểu Hỉ."
"Anh thích em, mẹ anh cũng yêu thích em, thậm chí về sau ba anh cũng sẽ thích em. Còn có ông nội, bà nội..."
Phó Tự Hỉ tâm tình thỏa mãn, vui vẻ cười, lẩm bẩm: "Hạ Khuynh, em muốn ngủ trên lưng anh."
"Vậy em ngủ đi."
"Vậy… em ngủ một tí ti nhé!"
"Bao lâu cũng được, anh không làm em ngã đâu mà sợ, bé ngốc!"
Phó Tự Hỉ lặp đi lặp lại lẩm bẩm một hồi rồi ngủ thiếp trên lưng anh, vẻ mặt cực kì thả lỏng thư thái...
Hạ Khuynh nghe được nhịp thở đều đều thì đoán được cô đã ngủ rồi, thoáng mang cô nâng lên sửa lại tư thế, ôn nhu cười.
"Bé heo nhỏ!"
Anh không khỏi nhớ lại những ngày niên thiếu, hăng say vùi đầu vào những cuộc Hắc quyền bạo lực đẫm máu. Khi đó anh còn nói với Chu Phi Lương rằng: "Về sau không còn được ngoạn quyền (thi đấu) nữa, chắc cuộc sống của tôi sẽ trở nên không còn ý nghĩa."
Chu Phi Lương trêu đùa phun một câu "Có lẽ đến một ngày nào đó, cậu đã "ôm" được một em trong tay, tha hồ mà bận rộn yêu chiều chăm sóc, hết dám nói câu ‘không còn ý nghĩa’ nữa."
Sau đó một thời gian, anh vẫn có đàn bà bên cạnh, nhưng vẫn không phải là cái ‘ôm’ như bọn họ từng nói.
hiện tại ngẫm lại, một đoạn năm tháng như vậy tất cả đều đã qua đi, sớm nên trôi vào dĩ vãng. thật may mắn, bởi vì giờ phút này anh đã "ôm" được một người con gái, một bảo vật vô giá mà anh vừa tìm ra và nhận thức được...
Phó Tự Hỉ thật sự không ngủ sâu lắm, chỉ chợp mắt một chút liền tỉnh. Khi thức dậy mơ mơ hồ hồ không xác định được phương hướng, càng gắt gao ôm chặt cổ Hạ Khuynh, lầu bầu "Đại Hùng Bảo Bảo..."
Hạ Khuynh vừa giận vừa tức cười nói: "Phó Tự Hỉ, đem nước miếng lau sạch cho anh, ướt bẩn cả áo anh rồi đây này!"
"Ách?" Phó Tự Hỉ ngây người vài giây, rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn xuống áo của anh ướt đẫm một mảng, xấu hổ đến nói không nên lời, vội vàng giúp anh chà lau.
"Hạ Khuynh... em xin lỗi..."
"Em là heo à? Trước kia như thế nào anh lại không phát hiện ra tướng ngủ của em xấu như vậy!"
"... em... không biết..." Càng nói càng hổ thẹn.
Trái lại, Hạ Khuynh lúc này lại an ủi "Chắc là vì tư thế nằm úp sấp nên em không khép miệng lại được."
cô nàng xấu hổ không thôi, khẽ thì thầm vào tai anh "Xin lỗi, Hạ Khuynh, khi trở về để em giúp anh giặt sạch quần áo..."
Anh cười khẩy "Sau đó giặt đến nhăn nhúm xong rồi lại vứt đi à?"
cô nghe vậy lại nhớ đến một màn mình giặt đến hư chiếc váy anh mua cho mình, tâm tình lại càng hoang mang rối loạn "Em cam đoan lần này sẽ không giặt hư nữa đâu..."
Nghe được thanh âm cô sắp khóc, Hạ Khuynh lại phải dỗ dành:
"Ngoan, đừng khóc. không có việc gì, giặt không sạch cũng chẳng sao cả!"
"Em sẽ cố gắng giặt sạch mà ..." Phó Tự Hỉ cảm thấy chính mình thực vô dụng, giúp không được gì lại còn gây thêm phiền phức cho anh.
Anh cũng không dám tranh cãi với cô bé, đành xuống nước dỗ dành: "Được rồi, được rồi, em giúp anh giặt..."
"Xin lỗi... em thật là ngốc mà."
"Ai dám nói em ngốc?"
"Em cái gì cũng không biết..."
"Đó là bởi vì em không chịu học." Hạ Khuynh hiểu được tâm lý tự ti đã hình thành sâu trong nội tâm Phó Tự Hỉ, vẻ mặt anh trịnh trọng: "Em không hề ngốc chút nào. Về sau anh sẽ cố gắng khai thác tiềm năng thực lực của em, cho em đi ra ngoài làm việc cùng anh, được không? Đừng khóc."
Phó Tự Hỉ tựa vào bờ vai rộng của anh, thút thít "Hạ Khuynh Hạ Khuynh, em thật sự có thể đi ra ngoài làm việc sao?"
"Đương nhiên có thể, nhưng mà em còn phải học tập. Chuyện này về sau hẳn bàn tiếp. không được khóc nữa." Tuy rằng trong lời nói có vẻ cứng rắn, nhưng ngữ khí vẫn thật nhu hòa.
Phó Tự Hỉ gật đầu.
"Em không khóc, em sẽ học. Em sẽ cố gắng cố gắng!"
"Phó Tự Hỉ, em vừa ngoan ngoãn lại thiện lương, chúng ta sẽ cùng cố gắng!"
"Hạ Khuynh, cảm ơn." cô lại chực muốn khóc, bất quá lần này là do cảm động .
Anh hừ một tiếng "Quỷ khóc nhè!"
cô hít hít cái mũi, cố gắng không làm cho nước mắt rơi xuống nữa. Sau đó bỗng nhiên nhớ đến việc anh đi đứng không tiện, lại bắt đầu áy náy.
"Hạ Khuynh, anh cõng em lâu như vậy mệt không?"
"không vấn đề."
"Anh để em xuống đi, em có thể tự mình đi được."
"Chúng ta cứ như vậy thì thật là tốt!"
cô thấy anh cứ để nguyên tư thế, vội vàng nói "Vậy anh đặt em ngồi xuống ở đâu đó đi."
Anh nghiêng đầu, mặt mày đầy sắc xuân:
"Hôn anh một cái, anh đáp ứng với em!"
cô không dám nói thêm nữa, một lát sau mới nhỏ giọng mở miệng "Em sợ anh bị mệt..."
"Hôn một cái anh liền nghe lời em!"
Phó Tự Hỉ cố lấy dũng khí, ngắm nhìn sườn mặt góc cạnh của anh một chút, sau đó cúi xuống thơm chụt một cái vào má anh.
"Tốt lắm..."
"Bé cưng của anh thực ngoan!" Chỉ là một cái hôn phớt, bất quá Hạ Khuynh cũng rất thỏa mãn, xoay người bế cô vòng lại.
Vương Thần từ xa xa trông thấy hai người thân mật, không khỏi hoài nghi chính mình tắm nắng đến mức đã bị hoa mắt váng đầu rồi?
Mấy người bọn họ thế nào lại chơi đùa thể loại tình yêu thuần khiết như vậy a?
Cái gì mà cõng bạn gái tản bộ dọc bãi biển, không bằng trực tiếp quẳng lên giường dục tiên dục tử sung sướng một trận!
Thằng nhãi ranh Hạ Khuynh này ngày thường trưng ra bộ dáng lạnh lùng, bây giờ lại anh anh em em ngọt ngào với con nhóc đó buồn nôn ch.ết được! Đúng là không biết xấu hổ!
Làm hắn hâm mộ muốn ch.ết! Tức ch.ết hắn, thật là nuốt không trôi mà!!!
Như thế nào mà tên Hạ Khuynh này lại có thể tìm được một cô bé loli đáng yêu như vậy chứ!
Hạ Khuynh vừa đem Phó Tự Hỉ đặt xuống mõm đá liền nhận được điện thoại của Vương Thần.
Bên này từ xa xa Vương Thần quan sát Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ, tỏ vẻ vui cười hì hì "Hạ Khuynh, mang theo cô bé kia đến đây chơi tí nào!"
Hạ Khuynh phũ phàng "Mi có cảm thấy chính bản thân thật phiền không? Ông đây đang vui vẻ, mi cút ra xa một chút cho ông!"
"Cái thằng vô sỉ trọng sắc khinh bạn, cầm thú!" Vương Thần tức giận bất bình gào thét.
"Trước kia cậu chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy aaa!"
"Cậu có tin bây giờ ông đây bước qua đó cắt phăng ‘lão nhị’ nhà cậu không?"
"... Mi… mi thực là không có tính người!!!" Vương Thần nghĩ nghĩ gì đấy quyết định thu liễn một chút, khụ khụ hai cái.
"cô bé của cậu có phải rất sợ người lạ không? Dù sao cũng phải mang cô nàng ra mắt mọi người, có phải hay không a?"
Hạ Khuynh nghe ra lời ám chỉ của Vương Thần, giọng điệu cũng dịu đi "Về sau cơ hội vẫn còn nhiều."
Vương Thần huýt sáo "Đùa hay thật vậy đại ca?"
"Ừm."
"Chậc chậc, thảo nào lần đầu tiên khi gặp hai người tôi đã cảm thấy không đơn giản, không hề đơn giản!!"
Hạ Khuynh chợt nhớ lại tình huống Vương Thần lần đầu tiên gặp Phó Tự Hỉ, vội phản bác "Đừng có tưởng tượng vớ vẩn, khi đó tôi và cô ấy vẫn chưa nảy sinh chuyện gì cả!"
"Đại ca bớt giận bớt giận! Dù gì thì cậu cũng ôm được người đẹp về nhà rồi mà. Tôi nói với cậu chuyện này, ở đây có mấy em gái muốn làm quen với cậu…"
Hạ Khuynh cười khẩy một tiếng.
"đi đi, bạn bè với nhau tôi hiểu được mà. Chờ sau khi xong việc, tôi lại cho cậu anh anh em em thỏa thích." Cuối cùng, vẫn là trong lòng bất bình, Vương Thần lại gào thét: "Thằng nhãi ranh này trúng phải vận cứt chó gì vậy, tự nhiên lại có thể dụ dỗ được một em gái ngây thơ trong sáng như vậy a..."
"Đàn ông đố kỵ quả thật sắc mặt rất khó xem. không nói nhiều với cậu nữa, tự mình đi soi gương đi."
Phó Tự Hỉ đương nhiên hoàn toàn nghe chẳng hiểu những lời mà Hạ Khuynh nói với người trong điện thoại, nhưng mà... nhìn ra tâm tình của anh lúc này hẳn là tốt lắm!
Trong lúc anh trò chuyện thì cô nàng khẩy khẩy cát vào chôn bàn chân của anh, thích thú đến mức cười khanh khách.
Bởi vì bọn họ buổi sáng đi ra ngoài hơi trễ, bây giờ đã là giữa trưa. Hạ Khuynh kéo tay Phó Tự Hỉ.
"Chúng ta đi về ăn cơm, còn phải cho bé heo nhỏ của anh ngủ trưa nữa!"
"Vâng!" Phó Tự Hỉ đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói.
"Hạ Khuynh, hôm nay em vẫn chưa viết chữ đâu."
"Thế thì buổi tối viết, ăn cơm chiều sớm một chút, sau đó viết xong thì lên giường đi ngủ."
cô nghe vậy ngoan ngoãn gật gật đầu.
Thời điểm khi họ trở về, Hạ Khuynh nắm tay cô đi vòng qua đám người Vương Thần, Phó Tự Hỉ từ xa xa trông thấy có mấy người đang chơi đùa, quay sang hỏi anh.
"Hạ Khuynh, vì sao bọn họ có thể đi xuống chơi vậy?"
"Em cũng muốn đến đó chơi à?"
"Ừ, muốn lắm!"
"hiện tại nước biển có vẻ lạnh, em không chịu được đâu. Em muốn xuống nước để chiều anh dẫn em ra bể bơi tư nhân nhé?"
Hai mắt Phó Tự Hỉ đều trợn tròn "Có phải đó là tắm bồn tắm không?"
“Cũng gần giống thế." Hạ Khuynh đột nhiên cười xấu xa đến đáng đánh đòn "Anh quên mất là vẫn còn chưa nhìn thấy bé cưng mặc áo tắm nha..."
Phó Tự Hỉ ngượng ngùng không thôi! Lại cúi gằm mặt.
"Buổi chiều đi theo anh được không? Bé cưng ngoan của anh không cần phải mắc cỡ..." hắn tiến đến bên tai cô thổi khí.
Anh càng nói như vậy, cô nàng lại càng cúi gằm mặt...
Phó Tự Hỉ sau khi cơm nước xong phải đi ngủ trưa, Hạ Khuynh đương nhiên cũng cùng ngủ trưa.
Lương San đối với sự phát triển của đôi trẻ đương nhiên là rất bát quái tràn đầy hứng thú, nhưng cũng nhớ kỹ lời dặn dò của Hạ Hàm Thừa, vì vậy không hề nhúng tay vào. Đối với hành vi man rợ của Hạ Khuynh liền mắt nhắm mắt mở ...
Hạ Khuynh nhân lúc Phó Tự Hỉ còn chưa đi vào giấc ngủ, vờ hỏi.
"Bé cưng còn đau không?"
Phó Tự Hỉ ngẩn người, lần tay vào chăn sờ hai cái "Vẫn còn một chút..."
"Để anh kiểm tr.a thử xem ‘nó’ đã hết sưng chưa nào..."
cô vừa nghe đã hoảng "Đừng mà...không nên nhìn đâu..."
"... Anh chỉ xem chút thôi mà, không chạm vào em đâu..."
cô xanh mặt túm chặt quần chip không chịu buông ra.
Hạ Khuynh trực tiếp chế trụ hai tay, kéo quần cô xuống.
Cuối cùng vẫn là đánh không lại anh, chỉ dám mang cái mặt úp chặt vào trong chăn...
Hạ Khuynh mở rộng hai chân của Phó Tự Hỉ, nhìn thấy cánh hoa vẫn còn có chút sưng đỏ, anh nhẹ nhàng vỗ về gáy của cô.
"So với lúc sáng đã bớt sưng hơn một chút, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm. Yên tâm đi, hiện tại anh sẽ không động đến em."
Anh miễn cưỡng buông cô ra, cô liền vội vội vàng vàng kéo quần lên. Ở trong chăn ai ai nói: "Hạ Khuynh, chúng ta ngủ đi. không cần cởi sạch quần áo đâu!"
hắn hung hăng véo cái mông nhỏ của cô:
"Chờ đến khi em khỏe lên một chút, mỗi ngày anh đều sẽ ‘xơi’ em sạch sẽ!"
cô xốc chăn lên, ủy khuất mếu máo nhìn anh.
Chân mày Hạ Khuynh căng thành một đường thẳng:
"Tối hôm qua em không thoải mái sao?"
Phó Tự Hỉ bỉu bỉu môi, không hé răng.
Anh túm lấy cô ôm vào lòng, lại thơm vài cái cho đỡ thèm.
"Ngoan, nói cho anh biết, chuyện tối hôm qua bé cưng có cảm nhận như thế nào?"
"Hạ Khuynh..." Tay cô chắn ngang cái miệng của anh. cô thật không hiểu vì sao những lúc chỉ có hai người với nhau, Hạ Khuynh càng ngày càng xấu xa, lại thích nói những câu thật là xấu hổ xấu hổ như vậy a!
Anh thuận thế túm lấy ngón tay cô hết cắn nhẹ rồi lại ɭϊếʍƈ láp.
"nói đi, nói xong anh sẽ cho em ngủ."
cô càng vùi sâu mặt vào trong lòng anh.
Anh vỗ vỗ lưng Phó Tự Hỉ.
"Bé cưng lại không ngoan."
"Em rất ngoan mà!"
"Vậy thì em nói đi."
"... Hạ Khuynh, xấu hổ lắm..." Phó Tự Hỉ đem mặt kề sát trong ngực anh.
"Em cũng biết cái gì là xấu hổ sao?"
"Anh cứ làm em xấu hổ..."
"Được rồi, xấu hổ thì xấu hổ. Vậy ‘cái kia’ làm em không thoải mái à, bé cưng của anh?"
cô nàng gật đầu lia lịa.
Hạ Khuynh thật sự là đầu hàng.
"Về sau anh đều làm cho em thật thoải mái, có được không? Tốt lắm, ngoan ngoãn ngủ đi!"
Phó Tự Hỉ vẫn không chịu nâng mặt lên.
Mãi đến một lúc sau, Hạ Khuynh mới xác định được cô đã chìm vào giấc ngủ, bế cô ngồi dậy sửa tư thế kê gối vào.
Kỳ thật khi cẩn thận ngẫm lại, anh và cô khi ở cùng một chỗ, có rất nhiều thời điểm đều là trải qua ở trên giường...
Trước kia Phó Tự Hỉ ngốc vô cùng, khiến anh cứ muốn khi dễ ăn sạch sẽ đậu hủ.
hiện tại rốt cuộc cô cũng đã có chút tư thái quyến rũ của một người phụ nữ, như vậy càng chọc cho tâm can anh thêm ngứa ngáy.
Quân tử quả thật không dễ làm!
Cuối cùng Hạ Khuynh cũng không ngủ cùng Phó Tự Hỉ, anh trở về phòng của mình.
Anh đã đáp ứng với Cố Dĩ Huy giúp hắn trang hoàng thiết kế khu biệt thự, nhân lúc nhàn rỗi không có việc gì, liền vẽ mấy bản sơ đồ phác thảo, xem như đang giết thời gian.
Rất lâu sau đó, Phó Tự Hỉ đến gõ cửa, vẻ mặt có chút thất thố.
"Hạ Khuynh... buổi tối Tự Nhạc sẽ đến đây. Tự Nhạc còn nói anh là người xấu, muốn đến sửa anh một trận..."
"..."
"Tự Nhạc đánh nhau rất lợi hại. Làm sao bây giờ..." Vẻ mặt Phó Tự Hỉ hoảng sợ nghiêm trọng.
Từ khi Phó Tự Nhạc tẩn cho thằng nhóc Tiểu Bàn kia một trận ra trò, danh tiếng liền vang xa. Những người cùng khu phố lúc trước hay bắt nạt Phó Tự Hỉ, Phó Tự Nhạc gặp một tên đánh một tên, gặp một lần đánh một lần, vì thế ở trong lòng Phó Tự Hỉ cô đã tạo thành hình tượng cực kì uy vũ. (Uy phong + Oai vũ)
Phó Tự Hỉ vừa nghe Phó Tự Nhạc muốn đến đánh cho Hạ Khuynh một trận thê thảm, theo bản năng cảm thấy anh thật đáng thương, cũng không buồn phân tích suy nghĩ xem anh có phải thật sự là người xấu, trước mắt cứ chạy đến đây mật báo!
Hạ Khuynh nắm lấy bàn tay cô hết sờ rồi lại miết chán chê, vẻ mặt còn bình tĩnh trấn an.
"Bé cưng đừng sợ, cái gì nên đến cuối cùng cũng phải đến."