Chương 52

Trái tim Hạ Khuynh khẽ rung lên một nhịp, gương mặt tuấn tú chợt đỏ ửng. Phó Tự Hỉ chưa bao giờ nói với anh chữ "yêu" này, những lần trước đây đơn thuần cô cũng chỉ nói "thích" anh.


Hôm nay được vơ yêu thổ lộ tình cảm như vậy, anh cảm thấy cảm xúc bên trong cứ như đê vỡ mà tuông tràn ra. Anh khẽ hắng giọng, quay đầu nhìn cô chăm chú.
"Bé cưng, em có biết giữa yêu và thích khác nhau như thế nào không?"
Phó Tự Hỉ gật đầu.


"Em biết chứ, anh đối với em là "yêu" và em cũng như vậy, yêu anh."
Hạ Khuynh kìm lòng không đậu siết chặt cô vào lòng hung hăng yêu thương một phen.
"Bé cưng, lần sau em có muốn nói chuyện yêu thương thì phải thông bảo trước với anh một tiếng nhé, để anh còn có thời gian mà chuẩn bị tâm lý!"


Phó Tự Hỉ tiếp tục gật đầu, sau đó lại thỏ thẻ nói:
"Hạ Khuynh, em yêu anh, yêu anh cả đời!"
"...Con bé này! Em phải thông bảo trước cho anh biết chứ!"


Phó Tự Hỉ nhìn ra anh đang kích động, cười khanh khách. Cho dù trước đây anh đối xử với cô như thế nào, cô không quan tâm. hiện tại anh yêu chiều cô, quý trọng cô, chỉ như vậy đã đủ rồi! ­­


Dạo này tâm trạng của Phó Tự Hỉ thật sự rất tốt! đã lâu rồi cô không có được nhiều người thân vây quanh bên cạnh giống như hôm nay.


available on google playdownload on app store


Bà nội Hạ nấu ăn rất cừ, hầu như món nào cũng đều biết làm, hơn nữa còn sử dụng thực phẩm sạch tự gieo trồng trên mảnh vườn trước sân, vì vậy những món ăn này cực kì hấp dẫn và ngon miệng, lại rất tốt cho sức khỏe.


Phó Tự Hỉ không hề kén ăn, món nào cô cũng ăn một cách rất ngon lành khiến bà cụ cực kì vui vẻ, hài lòng cười đến mức không khép miệng.
Còn về phần Hạ gia gia, ông cụ thường xuyên kể cho Phó Tự Hỉ nghe những chuyện thuở bé của Hạ Khuynh. Có một lần, ông cụ kể thế này.


"Ta còn nhớ rất rõ khi thằng ranh con này còn đi mẫu giáo, trong lớp có một cô bé rất ngoan ngoãn. Vậy mà thằng nhóc này lại ngứa mắt, cứ suốt ngày đi trêu chọc bắt nạt con bé. Thế là về sau cứ hễ gặp mặt nó là con bé lại khóc oaoa lên không ngừng."
Phó Tự Hỉ nghe ông kể như vậy, có chút ngây ngốc.


"Kết quả là cô giáo chạy đến nhà chúng ta mắng vốn, ba nó giận quá đánh cho nó một trận nhớ đời. Nghe nói về sau thằng nhóc này còn định đến nhà người ta xin lỗi nhưng chưa gì cô bé ấy đã chuyển tường mất rồi. Ai ya! thế là nó lại trưng ra cái bản mặt vừa đen vừa thối suốt một thời gian dài cho cả nhà xem. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ta nhìn vào thật sự là cười đến không khép mồm lại được!"


Hạ gia gia cười đã đời xong lại nhìn thấy Phó Tự Hỉ mang vẻ mặt mờ mịt, thế là ông cụ chợt mất hứng.
"Ta kể chuyện khi còn bé của chồng cháu, cháu không muốn nghe à?"
"Cháu đang nghe đây."
"Vậy như thế nào mà nhà ngươi lại trưng ra cái vẻ mặt ngu ngốc như vậy!"


"Con không biết câu chuyện này buồn cười ở điểm nào."
cô thành thật trả lời.
"Đúng là con bé đầu đất!"
Hạ gia gia bày ra vẻ mặt như hận sắt không thể rèn thành thép.


"Về sau ông mới ngẫm ra, à thì ra là thằng nhóc này thích cô bé ấy, nhưng mà người ta căn bản là không để ý tới nó, cho nên nó bày trò trêu chọc để thu hút sự chú ý của con bé, ai ngờ lại dọa đến người ta chạy mất . Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đáng đời đáng đời!"


Phó Tự Hỉ giống như đã hiểu ra sự tình trong câu chuyện này. cô còn nhớ rõ Hạ Khuynh cũng đã từng nói bởi vì cô không để ý tới anh, không cười với anh cho nên mới bị anh bắt nạt.
"Gia gia, Hạ Khuynh thật là kỳ quái!"


"Ha ha ha ha ha ha, ta nghĩ cô bé kia là mối tình đầu của nó. Xem ra hiện tại vừa khéo nó cũng đối xử với cháu y hệt như vậy."
Phó Tự Hỉ nở nụ cười.
"Hạ Khuynh thích cháu như vậy mà!"
Hạ gia gia trừng cô nàng.
"Đúng là kém cỏi!"


cô lại tiếp tục cười. thì ra Hạ Khuynh thường bắt nạt cô là vì thích cô.
Sau lễ, Hạ Khuynh chuẩn bị trở về, trước khi đi một ngày, buổi tối Hạ gia gia gọi riêng anh vào phòng.
"Có thời gian thì cháu mang con bé đến bệnh viện kiểm tr.a đi."
Hạ Khuynh sa sầm mặt.
"Ông nội, cô ấy không có bệnh."


"Đừng vội, không phải là ông ghét bỏ nó."
Hạ gia gia nhìn anh.


"Tuy rằng con bé bị nhược trí nhưng bản tính hiền lành thiện lương. Ông là lo lắng sau vụ tai nạn đó có thể sẽ để lại di chứng, việc này không thể xem nhẹ được. Sớm làm kiểm tr.a một chút, vạn nhất thật sự có chuyện gì thì có thể kịp thời chữa trị."
Hạ Khuynh nghiêm mặt.
"Cháu biết rồi."


Kỳ thật anh thật sự không cảm thấy Phó Tự Hỉ có vấn đề gì. Chỉ là trí nhớ cô có kém một chút, làm việc hơi chậm một chút thôi. Từ khi kết hôn đến nay, cô đã tiến bộ rất nhiều.


Hơn nữa, còn có một điểm quan trọng , cô có thể nhìn ra thái độ của người khác đối với mình, thế thì làm sao mà có thể là một đứa ngốc chứ? Trước lúc kên xe, Phó Tự Hỉ quay sang hỏi Hạ gia gia:
"Gia gia, về sau cháu có thể dẫn em gái đến đây chơi sao? Em gái cháu tốt lắm nhé!”


Hạ gia gia lưởm cô nàng một cái.
"Đừng nói với ta là nó cũng ngốc giống cháu nhé?"
"Em gái cháu rất thông minh ."
"Vậy thì tốt, ứng phó với mỗi con bé nhà ngươi ông đã đủ mệt rồi!"
Phó Tự Hỉ đã dần miễn dịch với lời châm chọc đả kích của ông cụ, cô chỉ cười hì hì.


"Gia gia, lần sau cháu sẽ dẫn em gái cháu đến thăm ông và bà nhé!"
Hạ gia gia hừ lạnh.
"Tiểu nha đầu, khi trở về phải chăm sóc cho tốt cửa hàng hoa."
Phó Tự Hỉ gật đầu.
"Vâng ạ, cháu sẽ cố gắng. Cảm ơn gia gia, cảm ơn bà nội, trứng gà của ông bà ăn rất ngon!"
Hạ gia gia đắc ý.


"Dĩ nhiên, gà do chính tay ông chăm mà."
Phó Tự Hỉ cười cười bước vào xe, vẫy vẫy tay.
"Tạm biệt gia gia, tạm biệt bà nội!"
Hạ gia gia cùng bà nội Hạ mỉm cười nhìn theo xe bọn họ đang đi xa dần. Phó Tự Hỉ vẫn vẫy tay, đến khi không còn nhìn thấy mới quay đầu ngắm nhỉn trời xanh xa xa.


"Hạ Khuynh, hiện tại em rất hạnh phúc, anh nói xem cha mẹ ở trên trời có nhìn đang thấy chúng ta không?"
"sẽ nhìn thấy, khi trở về chúng ta sẽ đến viếng ba mẹ nhé?"
"Tốt quá! lần này em sẽ kể với ba mẹ rằng ông bà nội đối xử với em rất tốt!"


cô tiếp tục ngắm nhìn khoảng trời xanh bao la vô tận kia, nhớ đến nụ cười hiền từ của ba mẹ... ­­
Sau khi trở về, Phó Tự Hỉ và Phó Tự Nhạc vì công tác chuẩn bị cho khai trương cửa hàng hoa mà cực kì bận rộn. Còn về đặt tên cho cửa hàng, cô cũng đã sớm nghĩ ra, "Tiểu Hỉ Tiểu Nhạc" .


Hạ Khuynh còn bất mãn vì sao lại không có tên của anh vào đó. Phó Tự Hỉ giải thích:
"Ơ anh còn có công việc riêng của mình kia mà! Nên cửa hàng này sẽ do em và Tự Nhạc quản lý."


Anh chẳng nói gì cả vì lười cùng cô nàng so đo, chẳng qua anh đang suy nghĩ có nên đòi lại một chút phúc lợi từ cô vợ bé bỏng này hay không...
Đồng hồ sinh hoạt của Hạ Khuynh rất trễ, còn Phó Tự Hỉ thì có thói quen đi ngủ sớm, thế nên mỗi đêm bọn họ chỉ có thể làm chuyện ấy một lần.


Sáng hôm sau, anh lại đè cô vợ bé bỏng của mình dưới thân làm một bài "vận động chào buổi sáng".
Những buổi tối về sau, anh cố tình lên gường sớm hơn một chút để có thêm thời gian cùng vợ yêu lăn qua lăn lại vài lần.


Nhưng về phần Phó Tự Hỉ thật sự không thể chịu nổi yêu cầu vô độ của anh, bị anh giày vò cả đêm đến sáng ngày hôm sau eo mỏi lưng đau, toàn thân vô lực mệt mỏi đến mức ngủ li bì đến chiều.


Hạ Khuynh có mua cho cô một cái máy tập chạy xe đạp, bắt cô mỗi ngày phải tập một tiếng đồng hồ. Cảnh tượng khi ấy diễn ra như thế này, chàng thì nhàn nhã tựa vào sopha xem bóng đá, còn nàng thì hì hục ra sức đạp rồi lại đạp đến toát mồ hôi. cô đương nhiên xem không hiểu nội dung của trận đấu bóng, đôi lúc ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.


Anh cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang hướng về phía mình, đối diện với cô mỉm cười đầy ý vị "xấu xa".


Thế là cô nàng liền xấu hổ đến mức hai gò má đỏ bừng. Hạ Khuynh yêu ch.ết dáng vẻ thẹn thùng này của vợ yêu, chờ sau khi cô tập xong lại kéo tay cô vào phòng tắm uyên ương. một màn kích tình nóng bỏng bắt đầu diễn ra...
...


Ngày khai trương cửa hàng hoa, Phó Tự Hỉ cực kì khẩn trương, lôi lôi kéo kéo Phó Tự Nhạc, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. trên cơ bản đều là Phó Tự Nhạc tiếp đãi khách hàng.


Phó Tự Hỉ phụ trách chăm sóc những chậu hoa cảnh, sau đó quan sát cách thức Phó Tự Nhạc trao đổi cùng khách hàng mà chậm rãi học tập theo.
Hạ Khuynh vì sợ bà xã mất hứng nên cài thêm vài người giả làm khách mua hàng.


Vì thế mà tuy chỉ vừa mới khai trương, cửa hàng hoa của bọn họ khách ra ra vào vào khá là nhộn nhịp.


Phó Tự Nhạc trong lòng biết rõ, khẳng định đã có người giở trò mèo ở đây. Nhưng Phó Tự Hỉ thì lại không hề hay biết, cô nàng vô cùng vui vẻ, đến mức còn gọi điện thoại khoe với ông xã nhà mình.


Bên này Hạ Khuynh đang có một cuộc họp, anh nhìn màn hình điện thoại đang phát sáng sau đó khẽ dặn dò trợ lý rồi đi ra ngoài tiếp điện thoại.
"Hạ Khuynh Hạ Khuynh! Hôm nay bọn em bán được rất nhiều hoa."


Giọng Phó Tự Hỉ phi thường phấn khởi. Anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của cô, khẳng định là cô nàng đang cười ngây ngô, vì thế anh cũng phì cười theo.


"Buổi trưa em phải về nhà ăn cơm, sau đó đi ngủ trưa, khi ngủ dậy thì lại ra cửa hàng. Em đừng có mà hưng phấn đến mức bỏ bê cả giấc ngủ, có biết chưa? Anh vẫn còn việc bận, buổi tối hẵn nói sau."
"Vâng ạ. Hạ Khuynh, vậy buổi tối anh về sớm một chút nhé!"


cô thật sự rất muốn cùng anh chia sẻ niềm vui này.
"Được."
Hạ Khuynh sau khi tan ca liền đi đến cửa hàng tìm Phó Tự Hỉ, sau đó đưa Phó Tự Nhạc trở về Hạ gia. thật ra ban đầu Phó Tự Hỉ muốn Phó Tự Nhạc cùng mình trở về căn hộ.


Nhưng mà nhìn thái độ của Phó Tự Nhạc có chút không được tự nhiên. Bên này Hạ Khuynh có vẻ cũng không thích.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy Hạ Khuynh, như một đứa trẻ phấn khởi nhào vào lòng anh. "Hạ Khuynh, hoa của bọn em được rất nhiều rất nhiều người yêu thích." Anh xoa xoa đầu cô khen ngợi:


"Hạ phu nhân giỏi quá!"
Phó Tự Hỉ cười đến mức miệng không khép lại được.
"Giỏi quá! Chúng ta đều rất giỏi!"
"Vậy thì chúng ta đi ăn mừng nào!"
"Được!"
Hạ Khuynh mang Phó Tự Hỉ trở về nội thành ăn cơm, đến nơi anh cười dịu dàng nắm tay cô bước vào nhà hàng.


Khi đi ngang qua hành lang thì vô tình gặp được Phong Nghênh Diễm, cô ta khoác tay thân thiết đi cùng với một người đàn ông. Hạ Khuynh chỉ liếc nhìn bọn họ một cái sau đó đi lướt qua.


Phong Nghênh Diễm kinh ngạc thầm đánh giá Phó Tự Hỉ, căn bản không thể tin được đây chính là bạn gái mới của Hạ Khuynh. cô ta biết Khổng Minh Dao thật lòng yêu Hạ Khuynh.


Nhưng Hạ Khuynh đối với bất kì người đàn bà nào đều dùng vẻ mặt lãnh đạm không quan tâm. cô ta còn cho rằng sau chuyện của Khổng Minh Dao, anh ta không còn hứng thú với đàn bà nữa.


Nhưng là ... nhìn cô gái này, da thịt đầy đặn, gương mặt trẻ con, không trang điểm cầu kì, cách ăn mặc cũng cực kì đơn giản thật sự không giống như sở thích vốn có bấy lâu nay của Hạ Khuynh.
cô ta chủ động bước lên chào hỏi, tươi cười niềm nở.
"Hạ Khuynh, đã lâu không gặp."


Hạ Khuynh lạnh lùng "ừ" một tiếng sau đó dắt tay Phó Tự Hỉ đi vào trong. Phong Nghênh Diễm đã quá quen thuộc thái độ lạnh nhạt này của anh, ném ánh mắt khinh thường về phía Phó Tự Hỉ rồi lắc mông rời đi.


Đột nhiên tầm mắt cô ta bị một tia sáng hấp dẫn —— Ngón áp út của Hạ Khuynh có đeo một chiếc nhẫn.
Phong Nghênh Diễm bắt đầu kinh sợ. cô ta chưa từng nghe qua Hạ gia có tổ chức hôn lễ. cô ta lại nhìn vào đôi tay đang đan vào nhau của hai người, ngón áp út của cô gái kia cũng đeo một chiếc nhẫn giống hệt.


Hạ Khuynh đã kết hôn ? Anh ta mà cũng đồng ý cưới dạng đàn bà như vậy ư? Loạn rồi! thế gới đúng là đã loạn rồi!
Chờ Phong Nghênh Diễm tiêu hóa nốt sự việc vừa tận mắt chứng kiến, cô ta liền ấn nút gọi điện thoại cho Khổng Minh Dao. Nhưng Khổng Minh Dao không bắt máy.


Phong Nghênh Diễm không vội, lại tiếp tục gọi vài lần. Cuối cùng, Khổng Minh Dao tiếp máy bằng một giọng nói cực kì khinh thường.
"Tao nói, mày đúng là một con đàn bà phiền phức!"
Phong Nghênh Diễm cười yêu mị.
"À thế mày có biết bạn ­trai ­cũ của mày đã kết hôn chưa?"


"Tao không biết mày đang nói cái gì."
"Tao đang nói Hạ Khuynh, là Hạ Khuynh. Thằng đàn ông què mà mày yêu sống ch.ết đấy!"
nói xong cô ta còn khẽ cười một tiếng, tiếng cười đáng ghét kia khiến cho Khổng Minh Dao nghe cảm thấy thật chói tai.
"Mày uống nhầm thuốc à?"


"Ha ha, Khổng Minh Dao ơi Khổng Minh Dao, mày quả thật là không có tiền đồ, thế mà lại bị bại trận dưới tay một ả đàn bà như vậy."
"Rốt cuộc mày đang muốn nói cái gì?"
Phong Nghênh Diễm khẩu khí có chút đồng tình:
"Hạ Khuynh đã kết hôn. Đối phương là một con nhóc mặt non choẹt."


Vừa nghe đến con nhóc, Khổng Minh Dao trong nháy mắt nghĩ ngay đến Phó Tự Hỉ, cô ta kích động đến mức móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, lại hỏi:
"Cái con nhóc mà mày nói... Có phải ngực rất khủng?"
"thì ra là mày cũng biết à? khẩu vị của Hạ Khuynh biến hóa ghê gớm thật, Chậc chậc!"


Khổng Minh Dao không đáp lời, trực tiếp cắt điện thoại. thật sự cô ta không thể nào tin được, lại là con bé Phó Tự Hỉ đã gặp lần trước! Cái gì mà kết hôn ? !


Khổng Minh Dao ở bên cạnh Hạ Khuynh hai năm, anh ta chưa bao giờ đề cập về chuyện tương lai của bọn họ. Hơn nữa, đối với mối quan hệ nửa vời của bọn họ, khi đàn ông chơi chán thường ném một ít tiền gọi là phí chia tay sau đó phủi tay bỏ đi, chỉ có bất đắc dĩ mới kết hôn.


không ngờ Hạ Khuynh đã kết hôn ... Anh ta đã thật sự động lòng với con bé kia? !
Lần gần đây nhất gặp anh, cô ta đã bày đủ thủ đoạn níu kéo nhưng anh vẫn không có chút gì gọi là thương tiếc. cô ta câu dẫn quyến rũ anh, anh cũng thờ ơ. thì ra anh đã có đối tượng kết hôn...


Phong Nghênh Diễm bị cúp ngang điện thoại, càng cười đến yêu mị. cô ta đột nhiên đối với người vợ mới cưới này của Hạ Khuynh có chút hứng thú.


cô ta thật muốn biết, người đàn bà khiến cho Hạ Khuynh lãng tử quay đầu rốt cuộc có điểm gì đặc biệt? Trước đây Phong Nghênh Diễm đã từng câu dẫn Hạ Khuynh, cô ta rất muốn cùng anh lên giường một lần.


Hạ Khuynh diện mạo tuấn tú, dáng người lại đẹp mắt, người đàn ông như vậy khiến cô ta cực kì khao khát.


Nhưng anh luôn tỏ vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí có lúc còn nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường. cô ta và Khổng Minh Dao là cùng một loại người, dựa vào cái gì anh ta để ý Khổng Minh Dao mà lại lại xem thường cô ta?
...


Sau khi hai người dùng cơm xong, Hạ Khuynh không lái xe trở về căn hộ, anh nhớ gần nhà hàng này có một phòng APM* , quay sang hỏi Phó Tự Hỉ:


*APM :Mình không biết APM ở đây nghĩa là gì, nhưng mình nghĩ đó là một dạng trò chơi giống trò "Bí mật khu rừng phù thủy" ở Suối Tiên, người chơi ngồi lên xe trượt đường rây băng qua đường hầm bên trong bày trí phong cảnh u ám, cổ quái.
"Bé cưng à, em có từng ngồi qua xe điện ngầm chưa?"


Phó Tự Hỉ gật đầu.
"Trước đây mẹ thường dẫn em đi xe điện ngầm. Nhưng sau này Tự Nhạc không muốn cho em đi nữa."


Phó Tự Nhạc và Phó Tự Hỉ khi đi ra ngoài đều là bắt xe riêng. Phương tiện giao thông công cộng đông đúc lại chật hẹp, cô sợ chị mình ngộ nhỡ lại bị những tên biến thái trên xe quấy rối.
"Chúng ta đi thôi, anh dắt em đến chổ này, coi như là cho em mở mang thêm một ít kiến thức."
"Hay quá!!"


Phó Tự Hỉ gật đầu lia lịa, cô rất thích đi theo Hạ Khuynh khám phá những chổ mới lạ. APM không hẳn giống với xe điện ngầm, hiện tại cũng khá vắng người. Hai người mua vé rồi đi vào khu nhà chờ, Hạ Khuynh miết miết bàn tay nhỏ bé mềm mại của Phó Tự Hỉ.


"Hạ phu nhân của anh muốn nhìn xe bị quái thú truy đuổi hay là đuổi theo quái thú ?"
Phó Tự Hỉ sửng sốt một chút.
"Hạ Khuynh, em sợ quái thú..."
"không sao không sao, chúng ta ở trong xe nó sẽ đuổi không kịp."
"A... Hạ Khuynh, anh phải ôm chặt em nha..."
Anh phì cười đáp:
"Được được."


Hạ Khuynh quyết định chọn game quái thú truy đuổi. Anh nắm tay cô đi vào toa xe, tìm vị trí đẹp nhất để có thể ngắm phong cảnh rồi ngồi xuống ôm cô vợ bé bỏng của mình vào lòng.


Phó Tự Hỉ tò mò ngắm nhìn đường hầm bên ngoài toa xe. Đến khi xe khởi động, cô liền hiểu được vì sao Hạ Khuynh lại nói sẽ bị quái thú truy đuổi. Bên trong đường hầm rất tối, ánh sáng lại hiu hắt, cô nhìn ra bên ngoài, từng mảng từng mảng sáng tối lập lòe sâu thẳm quả thật khiến người ta có cảm giác như đang bị thứ gì đó đuổi theo.


Nhưng có đã anh bên cạnh, cô không sợ. Phó Tự Hỉ cười khanh khách.
"Hạ Khuynh, chúng ta chạy thật nhanh, quái thú đuổi theo không kịp!"
Hạ Khuynh cười nhạo. "Vậy chốc nữa chúng ta lại truy đuổi nó."
"Được được. Đuổi theo nó!"


Trong toa xe chỉ có vài hành khách, cũng không chú ý đến lời nói ngây ngốc của Phó Tự Hỉ. Dến khi kết thúc, hai người bọn họ ngồi vị trí đầu xe, Phó Tự Hỉ cười khanh khách.
"Hạ Khuynh, trước đây mẹ dẫn em ngồi tàu điện ngầm không hề giống như vậy đâu!"
"Truy quái thú rất vui đúng không?"


"Đúng vậy!!! Giờ đến lượt chúng ta truy bắt nó."
"Con bé ngốc!"
cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó trộm nhìn hành khách ngồi phía sau rồi mới nhỏ giọng thỏ thẻ vào tai anh.
"Anh là chính là ông xã của con bé ngốc!"
Hạ Khuynh nhịn không được mà phì cười.


"Em chịu thừa nhận mình chính là con bé ngốc rồi à?"
Phó Tự Hỉ cười khanh khách, không trả lời. Thẳng đến khi hai người ra khỏi APM, ngồi trong xe Phó Tự Hỉ một lần nữa khơi lại đề tài này, nhìn anh với vẻ mặt hạnh phúc nói rằng:
"Em là con bé ngốc chỉ thuộc về mỗi mình Hạ Khuynh thôi !"






Truyện liên quan