Chương 19: Nhà đế vương luôn bạc tình..
Sáng hôm sau
Phong Nguyệt Lam mới tỉnh dậy đã nghe Hương Hương nói hôm nay Mạnh Thiên Kỳ dẫn nàng vào cung. Làm gì thế nhỉ? À à..đi thăm bát đệ của hắn, nghe bảo tên tiểu tử đó bị ốm nặng
Phong Nguyệt Lam vận váy dài màu trắng thanh toát thêu hoa sen nở rộ trông rất bắt mắt, lấp lánh trên đai lưng là hàng ngọc trai nhỏ xếp đều, vì trời khá lạnh nên nàng khoác thêm một cái áo choàng, mái tóc đen mượt tết gọn lên trên tùy ý cắm thêm vài cây trâm ngọc. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng không quá đậm, đôi mắt mênh mông như tầng sương mù khiến nàng thêm xinh đẹp, dung mạo kiều diễm xinh đẹp đầy kiêu ngạo. Bộ dáng thanh nhã xinh đẹp nghịch thiên khiến không biết bao nhiêu người ngỡ ngàng, Mạnh Thiên Kỳ cũng nhìn nàng đầy ngạc nhiên..
Theo chân hắn tới hoàng cung, Phong Nguyệt Lam không khỏi ngạc nhiên. Hoàng cung thực sự rất đẹp, khắp nơi đều là hoa đủ màu sắc nở rộ, hồ nước trong xanh không gợn sóng. Mạnh Thiên Kỳ dẫn nàng tới một ngôi đình nhỏ, để nàng ngồi yên một chỗ dặn
- Ngồi yên đây! Ta đi có việc, đừng chạy lung tung, nơi này là hoàng cung..
Mạnh Thiên Kỳ đi rồi, Phong Nguyệt Lam cũng không biết làm gì, chỉ ngồi đó nhìn phong cảnh. Nhưng nàng lại không thích ngồi yên liền đi xung quanh, đi đến đâu cũng nhìn ngắm rốt cuộc là lạc đường không biết mình ở đâu. Phong Nguyệt Lam đành mò theo lối cũ mà về, nhưng đường đi cứ như mê cung nàng đi đến đâu cũng thấy mình quay lại chỗ cũ..
Đang đau đầu không biết làm sao thì thấy một cục bông nhỏ, à không, một cậu nhóc mập mạp dễ thương trốn trong bụi cây gần đó. Nàng hiếu kì tới gần thấy nó sắc mặt xanh xao hơi bẩn chắc dính bùn đất, quần áo sang trọng chắc là con nhà nào giàu có rồi đi lạc, cả người nó run run ngồi một góc nhìn nàng đầy phòng bị
- Tiểu đệ, nhóc ở đây làm gì thế?
- Ta...- nó nhìn nàng không chớp mắt, lần đầu tiên nó thấy một người đẹp như vậy ngay cả mẫu phi nó cũng không đẹp bằng
- Sao lại mặc phong phanh như này? Không lạnh sao? - Phong Nguyệt Lam nhìn nó mặc một cái áo mỏng, nàng nhíu mày kéo nó ra khỏi bụi cây
- Ngươi...không liên quan tới ngươi! Tránh ra! - nó trừng mắt, ánh mắt sắc bén đến lạ mang theo đó là sự đề phòng
Phong Nguyệt Lam hơi ngạc nhiên, một cậu nhóc mới vài tuổi mà đã có khí thế như này mai sau nhất định là một kì tài. Nàng cười, cốc đầu nó một cái
- Nhóc con, mặc như này không biết lạnh thì thôi lại còn trừng mắt với ta! Bé như này không nên hung hăng quá!
- Ngươi.. - nó tức giận nhìn thiếu nữ trước mặt
- Được rồi, đệ ở đâu? Ta đưa đệ về! - Phong Nguyệt Lam cởi áo choàng, choàng lên cho nó, lấy vạt áo lau những vết bẩn trên mặt cho nó
- Ngươi chẳng phải cũng lạc đường đấy sao? - nó khinh thường liếc nhìn nàng, nhưng lại thấy kì lạ, chẳng phải nữ nhân luôn thích mình luôn xinh đẹp sao? Sao người này lại lấy áo của mình lau cho nó?
-....Đệ tên gì? Ta còn chưa biết tên đệ..- Phong Nguyệt Lam câm nín một lúc rồi nói
- Mạnh Thiên Hạo...
- Đệ..đệ là hoàng tử? - Phong Nguyệt Lam ngạc nhiên, hờ, tự nhiên lại gặp phải một tên hoàng tử
- Sao? Ngươi sợ rồi à? - nó vênh mặt, giọng nói ngông cuồng nhưng chỉ nó mới biết nó thất vọng cỡ nào
Nó là hoàng tử, sinh ra trong hoàng thất là một điều nó không hề muốn. Nó không muốn cái ngôi vị mà các huynh của mình ch.ết đi sống lại để giành lấy, nó còn nhỏ lại là vị hoàng tử được yêu thương nhất nên không ít kẻ tiếp cận nó để lấy lợi ích. Nhưng nữ nhân trước mắt lại rất dịu dàng với nó, tùy ý xưng hô quan tâm nó mà lại không có chút ác ý nào khiến nó hơi khó hiểu
- Đệ là hoàng tử thì sao? Cuối cùng chẳng phải là con người đấy thôi! - Phong Nguyệt Lam bắt chước giọng ngông cuồng của nó nói
- Ngươi không sợ ta sao? Ngươi..
- Ý đệ là ta phải sợ đệ, giả bộ quan tâm đệ rồi lấy lòng đệ để lấy lợi ích cho mình sao. Đệ nghĩ ta coi đệ là một đứa trẻ dễ bị chuộc lợi chứ gì..- Phong Nguyệt Lam cười cười
- Ta..- nó không ngờ lại bị nữ nhân này nhìn thấu nhất thời không biết nói gì chỉ im lặng
- Sinh ra trong hoàng thất sẽ phải trưởng thành từ rất sớm, đệ tuy còn nhỏ nhưng lại là hoàng tử nên nhất định sẽ phải chịu nhiều áp bức. Ngay từ khi còn nhỏ đã bị nhiều người quấn lấy lấy lòng, trong lòng đệ rất bất mãn nhưng vì mình quá nhỏ nên không có cơ hội phản kháng, càng không có cơ hội thoát khỏi những điều này...- Phong Nguyệt Lam dịu dàng nói
- Phải, ta rất ghét..- nó gật đầu
- Nghe lời ta, đệ còn rất nhỏ không nên gánh vác mấy trọng trách quốc gia này. Sống cho tốt, làm điều đệ thích, từ chối những điều đệ muốn không được ép buộc bản thân..
- Vậy nếu những người đó bắt ta làm thì sao? Ta..
- Vậy thì đuổi thẳng, tùy ý làm điều mình thích thôi nhưng không được vượt quá giới hạn.
-..Được..
- Ta nên về đây, đệ về nơi mình ở đi...
- Ngươi không phải là lạc đường sao? - nữ nhân này không phải đi lạc sao? Nàng ta đi đâu vậy?
- Haha..yên tâm, ta biết đường đi..- Phong Nguyệt Lam nuốt nước bọt rồi đi mất
Mạnh Thiên Hạo nhìn nàng đi mất, môi khẽ cười. Lần đầu tiên trong đời có người nó với nó phải sống theo ý mình không để người khác điều khiển, lần đầu tiên có người đối xử với nó đầy dịu dàng như vậy, lần đầu tiên nó biết thế nào là tự do. Nó nhìn chiếc áo choàng trên người mình, cũng là lần đầu có người mang đến cho nó nhiều tình thương như vậy....trừ mẫu thân nó
Phong Nguyệt Lam sau khi chu du khắp nơi cũng tìm được chỗ cũ, may là Mạnh Thiên Kỳ không có nếu không hắn nhất định sẽ mắng nàng te tua cho coi. Mãi lúc lâu sau Mạnh Thiên Kỳ mới quay lại, hắn nhìn nàng một chút rồi dẫn nàng tới một nơi khá đẹp..
Vườn hoa rộng lớn đầy màu sắc, hồ nước trong xanh vài chú cá thi thoảng bơi lội tung tăng đầy vui vẻ. Cây cổ thụ rộng lớn tỏa bóng mát một vùng, khung cảnh khá đơn giản..
- Đây là..
- Thụy Các, bát đệ ta ở đây..
Mạnh Thiên Kỳ dẫn Phong Nguyệt Lam tới một căn phòng. Phong Nguyệt Lam ngó đi ngó lại không thấy mảnh sành dưới chân mãi tới khi dẫm vào mới phát hiện ra, may là không sao!
Choang...
Một tiếng vỡ vang lên khiến Phong Nguyệt Lam giật mình, nàng quay sang nhìn Mạnh Thiên Kỳ thấy hắn rất bình thản như chuyện này rất bình thường. Phong Nguyệt Lam chớp mắt..
- Ta không muốn uống! - một giọng trẻ con vang lên
- Hoàng tử...
Mạnh Thiên Kỳ đi vào phòng nhìn xung quanh thấy toàn đồ đạc bị đổ vỡ, khung cảnh rất lộn xộn liền không vui nhìn đứa trẻ trước mặt
- Đệ lại không chịu uống thuốc?
- Đệ..đệ không muốn uống! - đứa trẻ ngang bướng nói
- Không muốn mình khỏi bệnh phải không?
Đứa bé quay mặt đi. Phong Nguyệt Lam vì đứng sau Mạnh Thiên kỳ nên không thấy đứa bé trước mặt, nàng hơi tò mò nhìn ra đúng lúc chạm với ánh mắt đứa trẻ kia
- Ngươi..- Đứa bé kia nhìn Phong Nguyệt Lam đầy ngạc nhiên
- Ngươi biết nó à? - Mạnh Thiên Kỳ nhíu mày
- Ờ..có biết chút..
Mạnh Thiên Hạo đang ngồi trên giường bỗng nhảy xuống chạy đến bên nàng kéo nàng ngồi cùng mình ở trên giường rồi lấy cái áo choàng của nàng ở đầu giường ra ôm vào lòng, chớp đôi mắt to tròn nhìn nàng
- Ngươi..cho ta chiếc áo này được không?
Cả phòng im lặng.
Mạnh Thiên Hạo là bát hoàng tử là đứa con mang hoàng đế yêu thích nhất hắn muốn mặt trăng hoàng đế cũng sẽ mang mặt trăng xuống cho hắn, hiện tại hắn lại xin một nữ nhân một cái áo choàng. Mọi người nhất thời cũng không biết nói gì ngay cả Mạnh Thiên Hạo cũng ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phía nàng
- Không..- Phong Nguyệt Lam cự tuyệt
- Vì sao? - nó nhìn nàng hỏi, không khỏi thất vọng
- Đệ uống hết chỗ thuốc kia rồi ta cho..- Phong Nguyệt Lam chỉ bát thuốc trên tay nha hoàn
- Được..- Mạnh Thiên Hạo vui vẻ chạy tới cầm lấy bát thuốc liền uống một mạch hết trong sự ngỡ ngàng của mọi người, uống xong nó chạy lại cầm tay nàng - Cho ta được không?
- Được, hứa với ta lần sau có thuốc là phải uống..
- Nhưng..ta không thích uống, ngươi nói ta không cần làm những điều mình thích mà..- nó nói nhỏ
- Phải, ta có nói thế nhưng những việc tốt cho mình đệ nhất định phải làm. Ví như uống thuốc sẽ khiến bệnh đệ khỏe hơn..
- Ưmm...- nó vui vẻ gật đầu
Đám người đằng xa nhìn một lớn một bé nói chuyện, nhất thời không biết dùng từ gì để diễn tả. Bát hoàng tử từ khi mẫu phi mất thì rất ngang ngược không nghe ai hết, ngay cả hoàng đế cũng chịu thua. Nó hay bị bệnh nên luôn phải dùng thuốc bổ để bảo đảm sức khỏe, mỗi lần uống thuốc là chúng cung nữ thái giám đau đầu, nó không hất bát thuốc đi là may mắn lắm rồi thế mà bây giờ chỉ với một câu nói của một nữ nhân nó lại tự nguyện uống hết. Chuyện này nhất định phải báo lên hoàng thượng...
Mạnh Thiên Kỳ nhìn Phong Nguyệt Lam chơi đùa với Mạnh Thiên Hạo, miệng nở nụ cười trào phúng, hắn mang nàng tới đây thật không sai!
Mạnh Thiên Hạo uống thuốc xong lại thấy buồn ngủ, chắc lại gào hét lắm. Nó nhất quyết muốn Phong Nguyệt Lam ru ngủ cho mình, Phong Nguyệt Lam cười ha ha nhìn Mạnh Thiên Kỳ
- Ngươi ở cùng nó đi, hiếm lắm nó mới tiếp xúc gần ai..
Thế là Phong Nguyệt Lam nằm trên giường với Mạnh Thiên Hạo, ôm nó vào lòng khẽ hát ru cho nó ngủ. Nó ôm chặt nàng cơ hồ không muốn rời xa nàng, nó muốn bên cạnh nàng mãi
Năm tháng trôi qua mau giống như một cơn gió...
Bao nhiêu chuyện xưa nay chỉ còn lại rung động..
Liệu ai có thể chưa từng hối hận, chưa từng lệ rơi..
Yêu hận đan xen không ngừng luân hồi..
Gặp nhau rồi lại xa nhau, có ai lại không đau lòng..
Bao nhiêu bất đắc dĩ giấu ở trong lòng..
Hoa tàn rồi lại nở, xuân đi thu lại đến..
..........................
Phong Nguyệt Lam ôm chặt nó ở trong lòng, nàng cảm thấy thật tội nghiệp cho đứa bé này. Từ nhỏ mẫu thân đã mất, mới có vài tuổi đã bị cuốn vào cuộc tranh giành của hoàng thất, lớn lên trong sự nịnh hót của nhiều kẻ nịnh thần. Phong Nguyệt Lam ôm nó cho đến khi nó ngủ say mới thôi, nàng dặn cung nữ vài câu rồi ra ngoài..
Cảnh sắc bên ngoài yên bình, xem ra nó cũng giống nàng ghét ồn ào. Phong Nguyệt Lam thấy Mạnh Thiên Kỳ ngồi ở bàn gần gốc cây thì chợt sững lại. Dưới ánh nắng nhè nhẹ bông hoa hồng ở khóe mắt lại thêm rực rỡ, đôi mắt vẫn sâu thẳm mang theo cảm giác nguy hiểm, tà áo phiêu du trong gió làm hắn như ẩn như hiện giữa không gian. Mạnh Thiên Ky cảm thấy có người nhìn mình thì quay lại, bắt gặp ánh mắt mênh mông của nàng thì chợt sững lại, nhanh chóng rời mắt đi
- Ngươi là người đầu tiên mà nó gần gũi như vậy đấy!
- Thật sao? - Phong Nguyệt Lam đi tới ngồi đối diện với hắn
- Sau khi Huệ phi mất nó luôn xa lánh tất cả mọi người, ngay cả ta cũng không tiếp cận được với nó thân thiết như vậy. Nó từ nhỏ đã ương bướng, ngông cuồng lại lạnh nhạt xa lánh mọi người nên ít ai thích nó, tuy vậy nó được phụ hoàng yêu thích nên không ít kẻ tiếp cận nó với nhiều mục đích..Ngươi có phải thấy nó rất tội nghiệp hay không? - Mạnh Thiên Kỳ nói xong thì nhìn nàng, vẻ mặt khá khinh thường
- Chẳng lẽ không sao?
- Nó thân là hoàng tử, sinh ra trong hoàng thất đó là trách nhiệm của nó. Vào nhà đế vương là phải vô tình, phải trưởng thành từ sớm, nếu không vô tình thì chỉ có nước bị kẻ khác dẫm đạp lên mà thôi! Nó thế này là còn rất nhẹ nhàng rồi, khi ta còn nhỏ còn phải đối mặt với nhiều thứ hơn nó bây giờ. Nếu như ngay cả mấy đám nịnh thần nó không giải quyết được thì không xứng đáng với thân phận hoàng tử...- Mạnh Thiên Kỳ cười nhạt
Phong Nguyệt Lam nhìn Mạnh Thiên Kỳ đầy khinh bỉ, ánh mắt lạnh lẽo áp chế người khác như nữ vương kiêu ngạo nhìn xuống. Mạnh Thiên kỳ giật mình, ánh mắt của nàng, giống...Phong Nguyệt Lam khôi phục vẻ mặt bình thường nhưng giọng nói không giấu sự chán ghét
- Hoàng tử thì không phải con người à? Đệ ấy còn quá nhỏ để hiểu hết mấy cái thứ mà ngươi vừa nói, ngươi nghĩ một đứa bé mới 10 tuổi mà có thể chống lại đám nịnh thần kia sao? Đệ ấy không phải là thần, ta nghĩ đệ ấy không thích làm hoàng tử chút nào đâu..
Phong Nguyệt Lam nói xong liền đứng dậy đi ra chỗ khác lại nghe thấy tiếng Mạnh Thiên Kỳ vang lên trong không trung
- Nó muốn gì?
- Ngươi nghĩ ngươi có thể cho nó? - Phong Nguyệt Lam quay lại cười chế giễu
- Tất nhiên!
- Không thể, thứ nó muốn ngươi không thể cho nó!
- Vì sao?
- Nhà đế vương cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu tình cảm. Nó muốn một gia đình, nhưng chốn hoàng cung này không phải gia đình của nó...
Phong Nguyệt Lam đi mất, Mạnh Thiên Kỳ ngẩn người một chút, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lạnh băng ấy. Nàng nói đúng, nhà đế vương không thiếu cái gì chỉ thiếu tình cảm, có lẽ vì thế mà vì ngôi hoàng đế huynh đệ tương tàn, vì giang sơn mà máu đổ..
Nhà đế vương luôn bạc tình..
Chốn hoàng cung rộng lớn nhưng lạnh lẽo...