Chương 33
- Ngươi tới đây làm gì? - nghe thấy tiếng nói Lâm Mạnh Quân nhíu chặt mày, khó chịu cho tên lính kia xuống
- Thiếp sợ nơi này không có ai chăm sóc cho người nên mới chạy tới đây, vừa tới đây thì nghe tin người bị thương nên..- nữ nhân kia nhẹ nhàng nói, câu nói chất chứa đầy quan tâm
- Nàng thật sự lo cho ta sao? - Lâm Mạnh Quân nghi hoặc nói, giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc hơn
- Vâng...- nàng ta đỏ mặt gật đầu
Lâm Mạnh Quân vươn tay, nữ nhân kia tưởng hắn muốn ôm mình liền đi tới ai ngờ hắn đẩy nàng ta ngay xuống đất. Hắn đứng từ trên cao kia nhìn xuống cười khinh
- Sở Mộc Di, ngươi lo cho ta thì tốt nhất cút ra khỏi mắt ta đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa..
- Hoàng thượng...- Sở Mộc Di ngồi trên mặt đất sững sờ nhìn Lâm Mạnh Quân
- Người đâu, đưa hoàng hậu hồi cung không có lệnh của ta không cho nàng ra khỏi cung của mình..- Lâm Mạnh Quân chẳng buồn để ý tới Sở Mộc Di liền lớn tiếng kêu người
Sở Mộc Di cắn răng đi ra ngoài hồi cung, lúc nàng ta đi trên xe ngựa liền nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp, rất giống Sở Mộc Lan nhất là đôi mắt. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, đôi tay run rẩy đầy mồ hôi nắm lấy vạt áo..
Sở Mộc Lan..
Ngươi còn chưa ch.ết sao? Không thể nào! Rõ ràng ngươi đã ngã xuống vực ch.ết rồi mà! Tuy tự an ủi mình nhưng Sở Mộc Di vẫn không khỏi lo sợ, nếu Sở Mộc Lan còn sống thì nhất định sẽ cướp Lâm Mạnh Quân. Nàng ta nhất định không cho chuyện đó xảy ra!
Mà Phong Nguyệt Lam đang cùng Mạnh Thiên Kỳ đi thăm dò địch thì bất chợt thấy một cỗ xe ngựa sang trọng đi qua, nhìn lướt qua Phong Nguyệt Lam thấy một gương mặt xinh đẹp lạ lẫm nhưng lại quen thuộc. Ánh mắt người đó nhìn nàng có vẻ ngạc nhiên, Phong Nguyệt Lam hơi ngẩn người Mạnh Thiên Kỳ vỗ vai nàng hỏi
- Chuyện gì vậy?
- Ta..vừa rồi thấy người trên chiếc xe ngựa đó, rất quen thuộc...- Nàng hơi lắc đầu, vài hình ảnh hiện lên
- Chắc nhìn nhầm thôi, chúng ta nên rời khỏi đây nhanh trước khi bọn chúng phát hiện ra..- Mạnh Thiên Kỳ lên tiếng, hắn biết người trong xe, là Sở Mộc Di đại công chúa của Nam Sở hiện nay là hoàng hậu của Tây Liên, cô gái này hắn có ấn tượng rất sâu..
- Ừ..- Phong Nguyệt Lam gật đầu, nhìn phía sau thấy chiếc xe đã đi xa rồi thì không nói gì, ánh mắt vẫn một mảng khó hiểu
Trở về doanh trại của mình sau khi trốn được hàng trăm tên lính gác. Mùa đông này, tuyết rơi rất nhiều, mở mắt ra là một màu trắng xóa của tuyết, cái lạnh đến từ cơn gió khiến Phong Nguyệt Lam rùng mình. Sao lại chọn mùa đông này đi đánh nhau cơ chứ, lạnh bỏ xừ...
- Không thấy lạnh sao? - Mạnh Thiên Kỳ khoác áo choàng lên người nàng, để nàng ngồi lên đùi mình ôm chặt nàng trong lòng
- Lạnh, nhưng có chàng là đủ không thấy lạnh nữa..- Phong Nguyệt Lam cầm tay hắn, thấy tay hắn lạnh buốt thì nhíu mày dùng tay mình sưởi ấm
- Nếu không có ta bên nàng, nàng sẽ để mình chịu lạnh sao? - Mạnh Thiên Kỳ nhíu mày nhưng giọng nói vẫn vui vẻ
- Chỉ cần chàng rời đi, dù là mùa hè oi bức ta vẫn thấy lạnh..
- Sẽ không..- Mạnh Thiên Kỳ cười ôm nàng chặt thêm, ôm nàng vào trong lòng ngủ ngon
Đáng lẽ hai người không được ở chung phòng đâu nhưng mà lời Mạnh Thiên Kỳ nói thì ai dám có ý kiến? Hắn nói rằng trước kia nàng hôn mê, người của nàng chỗ nào mà hắn chưa thấy?Phong Nguyệt Lam nghẹn lời đành ở chung với hắn..
********************
Sáng sớm tỉnh dậy đã thấy binh sĩ ồn ào tập luyện, Phong Nguyệt Lam đành đi xem tiện thể có giúp được gì thì giúp. Đi tới chỗ thái y, nàng tiện ngồi thay băng cho binh sĩ, lúc Mạnh Thiên Kỳ đi vào thấy cảnh tượng này suýt nổi giận nhưng nàng lại muốn làm cái gì đó giúp ích cho hắn nên đành nhịn...
Lần ra trận lần này, nàng không đi cùng hắn chỉ ở chỗ thái y kê đơn bốc thuốc các kiểu. Lúc trận đánh kết thúc, nghe nói hai bên cùng hòa nhưng không ít người bị thương nặng, vì thế mà căn phòng từ yên tĩnh bỗng trở nên xôn xao hoảng loạn, tiếng kêu đau đớn không ngừng dâng lên. Phong Nguyệt Lam một thân mệt mỏi, thêm cả di chứng lần trước của vụ hạ độc nữa nên nàng suýt thì ngất nhưng may vẫn còn cố được...
Đúng lúc ấy một đám người mang Mạnh Thiên Kỳ người đầy máu đi vào, Phong Nguyệt Lam thấy thế thì hoảng sợ vô cùng liền hỏi ngay
- Chàng ấy làm sao vậy?
- Hoàng tử bị bắn lén, mà trong tên hình như có độc...- một tên lính lên tiếng
- Ai? - Phong Nguyệt Lam vừa cắt áo xem vết thương của hắn liền nói
- Làm Tây Liên hoàng, Lâm Mạnh Quân...
Phong Nguyệt Lam hơi dừng động tác một chút rồi làm tiếp, nhìn vết thương của hắn khiến nàng hoảng sợ. Mũi tên cắm vào khá sâu, máu từ đó không ngừng chảy ra mà còn là màu đen. Thái y bên cạnh lên tiếng
- Ngài ấy trúng độc nặng rồi, bây giờ chỉ có Thất Liên Thảo mới cứu được thôi...
- Nó ở đâu? - Phong Nguyệt Lam vội hỏi ngay, chỉ cần cứu được hắn là tốt rồi
- Thất Liên Thảo là loại cỏ bảy màu sống trên vùng núi tuyết cao gần vực, mà gần đây cũng có ngọn núi tuyết có thể nó sẽ ở đây...- thái y lên tiếng, tay vẫn không ngừng cầm máu cho hắn
- Ta đi lấy..- Phong Nguyệt Lam nghe xong liền chạy vội vã đi, nàng phân phó vài người đi cùng mình rồi cưỡi ngựa chạy đi
Trời bên ngoài đang bão tuyết rất lớp, một thân bạch y phi ngựa như bay tới núi tuyết. Đường lên núi không hề dễ dàng, lúc thì quanh co khúc khuỷu lại khó đi, ngựa chạy dưới trời lạnh cũng sớm mệt nhọc. Phong Nguyệt Lam đành đi tự mình đi tìm kiếm, trói con ngựa dưới gốc cây rồi đi bộ lên núi. Thái y nói nó mọc gần vực sâu, Phong Nguyệt Lam đi một hồi vẫn không thấy nó đâu, trước mắt lúc nào cũng là màu trắng của tuyết rồi cả những cơn gió tuyết ùa đến lạnh người..
Thấy một cái vực gần đó, nàng không ngại đi tới, quả nhiên thấy thấy Thất Liên Thảo mọc dưới đó. Một cây cỏ khá to có bảy lá, mỗi lá một màu trông rất bắt mắt, nó mọc khá xa bờ vực nên nàng khó mà với tới
Cúi xuống thì bị gió táp vào mặt rất khó chịu, với tay thì tay không đủ dài. Cuối cùng chỉ còn cách tự xuống đó lấy. Buộc chặt cuộn dây vào một gốc cây gần đó, Phong Nguyệt Lam từ từ leo xuống, đường vực rất trơn lại thêm bão tuyết lại càng khó khăn thêm..
Một chút nữa thôi..
Một chút nữa...
Một chút nữa...
Phong Nguyệt Lam với tay lên cây cỏ, đúng lúc ấy chân lại bị trượt nên nàng bị kéo ra một khoảng xa. Tay nàng lạnh cóng suýt thì tuột mất dây, mà cái dây đã cũ không còn vững chắc nữa, nàng có thể cảm nhận thấy mình mà đu thêm một lần nữa thì sợi dây nhất định sẽ dứt, nàng sẽ rơi xuống vực và ch.ết..
Lấy chân đạp đà, nàng với tay lấy được cây cỏ bỏ vào người. Đúng lúc đó, chân nàng bị trượt thêm cái nữa tay lạnh cóng mà buông ra không ít, tuy vẫn cầm được sợi dây nhưng khoảng cách tới bờ vực còn rất xa, muốn lên cũng rất khó. Phong Nguyệt Lam cắn răng đi lên, từng bước đều rất cẩn thận nhưng vừa lúc nàng lên gần tới bờ vực thì sợi dây đứt..
Phong Nguyệt Lam bị rơi xuống, tay may thay bám được vào cành cây, nhưng vết thương trên người cũng không phải là ít, máu đỏ nhiễm trên bạch y thêm đáng sợ, nhưng lại nổi bật. Chịu đựng cái lạnh dưới đó, Phong Nguyệt Lam mệt mỏi run sợ đôi tay run rẩy trong cái lạnh như thể không bám được nữa..
Vừa hay bọn lính phát hiện ra nàng nên nàng được cứu. Lên được rồi, nàng vội vã một thân bị thương phi ngựa chạy về quân doanh. Đúng lúc đó lại đụng phải Lâm Mạnh Quân cũng đang chạy lại đối diện nàng, nàng nào còn có tâm trạng nhìn hắn là ai, bây giờ lo nhất là không mang được thuốc giải về thì Mạnh Thiên Kỳ sẽ gặp nguy hiểm..
Nàng vụt qua hắn như một cơn gió, mà Lâm Mạnh Quân thấy nàng liền giật mình dừng ngựa lại nhìn theo bóng nàng lướt qua. Hắn sững người, cô gái đó..Sở Mộc Lan. Hắn muốn đuổi theo nhưng lại không thấy tăm hơi nàng đâu, hắn đành mang tâm trạng khó chịu đi về..
Vừa về tới quân doanh, Phong Nguyệt Lam nhanh chóng đưa cho thái y cây cỏ rồi vội vã đi chăm sóc hắn. Máu đã được cầm nhưng vẫn chảy ra một màu đen rất kinh dị, dưới chiếc mặt nạ đen kia là một khuôn mặt hốc hác, xanh xao. Có thuốc giải, nàng cho hắn uống, chăm sóc hắn tận tình...
Hoàng thượng sớm đã lui về thành, mà Mạnh Thiên Kỳ lại như này nên trận đánh tiếp theo Phong Nguyệt Lam trực tiếp cầm quân ra trận. Không phải các tướng sĩ chưa được nhìn nàng chỉ huy, một lần đi đánh chiếm thành của đối phương trừ người dân vô tội ra thì quân của địch nàng không hề nương tay, thủ đoạn tàn nhẫn đôi phần giống Mạnh Thiên Kỳ..
Con gái của tướng quân, sao lại không giỏi chứ?
Lần này ra trận, nàng cho quân sĩ tập luyện ngày đêm ngay cả nàng cũng không nghỉ ngơi, ngày theo dõi bọn chúng tập luyện, đêm cùng tướng sĩ bàn mưu tính kế. Trong trận chiến, ai nắm thế chủ động là người thắng. Đêm đó, nàng cho binh lính cải trang đủ kiểu tiến dần tới quân trại của giặc, âm thầm giết ch.ết kể báo tin về. Tuy đã nhìn giết nhau trên chiến trường rất nhiều nhưng nàng vẫn không khỏi kinh sợ..
Phong Nguyệt Lam một thân hắc y bịt mặt lẻn vào, tuy không có võ công giỏi như Mạnh Thiên Kỳ nhưng võ của nàng cũng đủ để phòng thân, khinh công đủ để chạy trốn trước kẻ địch hùng mạnh. Lẻn đi vào một cái lều khá rực rỡ, nàng đoán đây chắc là của Tây Liên hoàng đế Lâm gì đó không cần biết. Nàng chủ yếu muốn xem xem binh pháp của bọn chúng như nào thôi, tay mới chạm tới gần bàn một chút liền xuất hiện một cây kiếm trên cổ mình..
- Ngươi là ai? Là người của bên Bắc Yến sao? - hiển nhiên Lâm Mạnh Quân không biết quân trại của mình đang bị đánh úp trong lặng lẽ nên vẫn bình tĩnh hỏi nàng
Phong Nguyệt Lam không nói chỉ tung vài chiêu đơn giản, động tác khéo léo tránh các chiêu của Lâm Mạnh Quân. Nhìn nữ nhân trước mặt, Lâm Mạnh Quân nhíu mày liền xoay người đâm kiếm về phía nàng nhưng Phong Nguyệt Lam nhanh chóng tránh được, chỉ là vết thương lần trước ngã trên vực vẫn còn dư lại bây giờ cử động mạnh nên động tác vài phần giảm lực, vẫn để thanh kiếm sượt qua mặt..
Chiếc khăn che bị rách một mảng may là không đụng tới khuôn mặt bên trong, lúc này Lâm Mạnh Quân mới nhìn kĩ người trước mặt mình, hắn chĩa kiếm về phía nàng động tác hơi ngừng. Đôi mắt mông lung bao bọc bởi tầng sương mù mờ mờ ảo ảo, dễ khiến con người lạc vào một khoảng không vô định..
Phong Nguyệt Lam thấy Lâm Mạnh Quân hơi dừng động tác lại liền chạy mất, Lâm Mạnh Quân muốn đuổi theo nhưng một tên lính vội chạy vào cấp báo
- Hoàng thượng, hoàng thượng..doanh trại của chúng ta bị đánh úp rồi..
- Sao lại thế? - Lâm Mạnh Quân thu kiếm lại nhíu mày hỏi, sát khí trên người tỏa ra lạnh lẽo
- Người đưa tin của chúng ta cũng bị giết nên bên này không biết gì cả, bọn chúng hóa trang quá kĩ nên..- tên lính kia run sợ
Lâm Mạnh Quân chợt nghĩ tới cô gái đột nhập vào đây liền nghĩ hoặc, nếu đó là Sở Mộc Lan thật nhưng vì sao lại đối đầu với hắn? Hắn đi ra ngoài lệnh toàn quân rút lui, nửa đêm chạy về nơi khác..
Phong Nguyệt Lam trở lại quân doanh, tiếng vui mừng của binh lính vang lên khắp nơi. Vừa vào phòng đã thấy Mạnh Thiên Kỳ ngồi trên giường đôi mắt nhắm lại, cả người hắn tỏa ra hàn khí đáng sợ, nàng nuốt nước bọt đi tới
- Sao lại ngồi dậy? Chàng còn đang bị thương đấy!
- Nàng còn biết về? - Hắn lạnh giọng, ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng
- Được rồi, ta sai! Chàng bây giờ nghỉ ngơi cho khỏe đã..- Giận thật rồi! Nàng cười cười
Mạnh Thiên Kỳ lườm nàng rồi kéo nàng xuống, ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé khẽ nói đầy lo lắng
- Dù ta có bị thương cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm. Dù có phải mất Bắc Yến ta cũng không muốn mất nàng. Dù có ch.ết vì độc ta cũng không muốn nàng mạo hiểm đến nỗi mất mạng..
Phong Nguyệt Lam khẽ cười ôm chặt hắn. Mạnh Thiên Kỳ cúi xuống hôn nàng rồi nói tiếp
- Sau khi đánh bại Tây Liên xong, Phong Nguyệt Lam nàng gả cho ta đi!
- Ta không muốn vào nhà đế vương..- Phong Nguyệt Lam khẽ nói, nàng sợ, ai mà không biết nơi đó đáng sợ như nào
- Được, ta cùng nàng du ngoạn bốn phương..- Mạnh Thiên Kỳ gật đầu
Nàng khẽ cười, ngủ ngon trong lòng hắn..