Chương 35
Hoàng cung Bắc Yến...
Mạnh Thiên Kỳ ngồi trong thư phòng đọc sách, ánh nắng nhẹ xuyên qua hắn khiến hắn thêm mơ hồ. Y trang đen huyền nổi bật, rồng vàng bay lượn trên tà áo, đai lưng ôm gọn cơ thể. Chiếc mặt nạ đen bao bọc lấy khuôn mặt yêu nghiệt đằng sau, bông hoa hồng đỏ rực đầy kiêu ngạo đáy mắt đen sâu tựa vực thẳm U Minh, phát ra những tia nguy hiểm đầy lạnh lùng
- Hoàng huynh..- Mạnh Diễm đi tới, trang phục màu tím nhẹ nhàng đơn điệu, cánh hoa bằng lăng trên y phục đầy xinh đẹp
Mạnh Thiên Kỳ không nói, tay vẫn vẽ từng đường nét sắc sảo trên trang giấy.
Mạnh Diễm nhìn bức tranh đến ngẩn người. Trên đó vẽ một thiếu nữ mặc y phục đỏ rực thêu hoa mẫu đơn kiều diễm đang múa, từng cánh hoa rơi xuống đọng lại trên mái tóc và y phục của nàng. Ngọc thủ xinh đẹp như đang uyển chuyển múa thật sự. Tà váy bay lên không trung phất phơ trước làn gió, mái tóc đen dài vắt như đang ẩn hiện khuôn mặt khuynh thành kia...
Mày ngài mắt phượng, đôi môi quyến rũ khẽ cười, tạo hình bán nguyệt mê hoặc chúng sinh. Vẻ xinh đẹp kiều diễm, kiêu sa mà đầy cao ngạo đủ đạp đổ vạn vật. Dường như hoa mẫu đơn cũng phải nhún nhường vài phần, dường như tất cả mọi thứ đều phải quỳ xuống dưới chân nàng..
- Hoàng huynh..- Mạnh Diễm lên tiếng
- Chuyện gì? - hắn vẫn không rời khỏi bức họa
- Đi thôi, tới giờ rồi..- Mạnh Diễm giục
- Ừ..
Mạnh Thiên Kỳ bỏ cây bút xuống, đứng dậy ra ngoài như không muốn cất bức họa kia đi, như khi về đến nơi là sẽ vẽ tiếp. Mạnh Diễm theo sau, nàng ta ngoảnh lại nhìn bức họa một lần rồi đi theo hình bóng cô độc phía trước..
Từ khi Phong Nguyệt Lam không ở đây, hắn càng thêm đáng sợ hơn trước. Lạnh lùng, tàn bạo không ai dám dây vào ngay cả Mạnh Diễm cũng phải e sợ vài phần..
Một người chờ, một người biến mất..
Mạnh Thiên Kỳ bước vào đại điện, trên kia hoàng đế đứng trước ngai vị mỉm cười với hắn, bá quan văn võ nhìn theo từng bước chân hắn vào điện. Tiêu sái, cao ngạo đầy uy phong, hắn cười nhạt...
Lễ sắc phong thái tử nhanh chóng diễn ra, hắn đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét từng kẻ một, bất chợt một làn gió lạnh nổi lên khiến ai nấy đều rùng mình không dám nhìn thẳng vào mắt hắn như sợ bị nuốt chửng..
Sau buổi lễ, hắn lại quay lại thư phòng, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ trên bức tranh, hắn hơi cười. Phong Nguyệt Lam, nàng sống tốt không? Bao giờ mới chịu về đây?
Ta nhớ nàng...
Nhớ rất nhiều..
Mạnh Thiên Kỳ đẩy cửa sổ ra, ánh nắng hơi hắt vào căn phòng làm nó thêm sáng sủa. Hắn nhìn giống cây đối diện, nơi này nàng thường hay ngủ quên ở đây. Mỗi lần nhìn nàng ngủ, xung quanh cây cối như yên tĩnh, gió nhẹ thoang thoảng đưa, lay động tà váy trắng cùng mái tóc dài..Khung cảnh bình yên tới lạ, dường như mọi thứ im lặng chỉ để nàng ngủ mà thôi..
Hắn ngẩn ngơ hồi lâu, đã bao lâu rồi hắn không đứng một góc nhìn nàng ngủ? Đã bao lâu rồi, hắn không ôm nàng vào trong lòng?
- Chủ nhân...- Lưu Dạ từ trên không trung nhảy xuống đằng sau hắn
Mạnh Thiên Kỳ không nói chờ hắn lên tiếng, Lưu Dạ mím môi nói
- Lam quận chúa, hiện đang ở Tây Liên..
Đáy mắt hắn hiện lên tia khó nắm bắt, vẻ mặt hắn vẫn như thường không chút cảm xúc, bình tĩnh đến lạ lùng. Giọng nói hơi khàn khàn nhưng mà vẫn mang âm hưởng lạnh lẽo
- Nàng ở đâu?
- Thuộc hạ bất tài! Ta chỉ biết được quận chúa đang ở Tây Liên, còn vị trí chính xác thì không tr.a được..
- Hoàng cung, ngươi điều tr.a từ nơi đó đi! Nếu nàng ở đó thì âm thầm bảo vệ, không cần lo cho ta..- Mạnh Thiên Kỳ xua tay nói
-...Vâng..
Hoàng cung..Lâm Mạnh Quân, ngươi còn xuất hiện trước mặt ta? Năm đó, ngươi chắc nghĩ ta đã ch.ết rồi đúng không? Làm ngươi thất vọng rồi! Mạnh Thiên Kỳ lấy ra từ trong người một nửa mảnh ngọc màu đen, tay cầm rất chặt như muốn bóp nát nó..
*************************
Hoàng cung Tây Liên..
Phong Nguyệt Lam một thân bạch y ngồi dưới gốc cây, bóng mát che phủ một khoảng sân rộng rãi. Cây lá lay động, gió đưa hương thơm của hoa mộc lan vương vấn trong nơi này, hương thơm nhè nhẹ hòa tan vào không khí. Tách trà thơm khói tỏa nghi ngút làm mơ hồ đi vẻ xinh đẹp của nàng, đôi mắt mông lung không rõ phương hướng nhìn vào hư không..
- Tiểu thư, hoàng hậu nương nương mời người tới Ngọc Cách Cung một chuyến..- một cung nữ đi tới
Vì Lâm Mạnh Quân không nói cho mọi người biết thân phận nàng là ai nên chúng cung nữ thái giám đều gọi nàng hai tiếng tiểu thư. Còn vị hoàng hậu kia dĩ nhiên là Sở Mộc Di, chỉ là nàng còn chưa gặp nàng ta..
- Được..- nàng đứng lên đi theo cung nữ tới Ngọc Cách Cung
Nơi gọi là Ngọc Cách Cung đó mang một thứ gọi là cao sang. Từ ngoài đi vào, xung quanh được trồng rất nhiều loại hoa quý giá, hàng cây cổ thụ ngàn năm trải dài bóng mát khắp một vùng rộng lớn. Bên trong điện càng thêm lộng lẫy, phượng hoàng vàng tung cánh bay cao, từng cây cột được điêu khắc tinh tế từng chút một. Từng đồ vật trong đây đều là những cống phẩm của các nước nhỏ trong Tây Liên, mỗi thứ đều mang giá trị cao ngất ngưởng..
Cung nữ đi rồi để lại mình Phong Nguyệt Lam nơi lộng lẫy đó khiến nàng hơi sợ, cảm giác mình thật nhỏ bé. Phong Nguyệt Lam đi xung quanh, thấy một bức họa vẽ một nữ nhân mặc áo xanh đang ngồi nhìn ra phía xa, nét vẽ tinh tế mang đầy yêu thương vào trong đó...
- Ngươi thấy bức họa đó thế nào?
Một tiếng nói ngọt ngào vang lên từ phía ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Phong Nguyệt Lam quay lại thấy một nữ nhân mặc áo phụng hoàng vàng rực rỡ đi tới. Khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng trên từng cử chỉ, mang vẻ dịu hiền khó ai có được. Phượng hoàng vàng trên váy làm nàng ta thêm cao quý đôi phần, từng bước đi đều mang cao ngạo của hoàng hậu..
- Hoàng hậu nương nương...- Phong Nguyệt Lam hơi ngẩn người rồi hành lễ
- Đứng lên đi..- Sở Mộc Di hơi cười xua tay
- Không biết người gọi ta tới đây là có chuyện gì? - Phong Nguyệt Lam hỏi ngay, thật sự nhìn vị hoàng hậu này có cảm giác nguy hiểm làm sao đấy
- Bản cung nghe nói ngươi là được hoàng thượng mang về, còn cho ngươi sống với mẫu thân ta, còn là hoàng thượng nợ ngươi một ân tình- Sở Mộc Di đi tới ghế ngồi xuống, hơi nghiêng đầu hỏi
- Vâng.. - Phong Nguyệt Lam hơi gật đầu, cái ân tình gì đó chẳng qua Lâm Mạnh Quân để nàng ở đây có lí do mà thôi, không phải là ghen quá rồi mang nàng đi xử đấy chứ?
- Ta cũng không muốn nói nhiều, tuy hoàng thượng nợ ngươi nhưng ngươi đừng nghĩ được nước trèo cao. Ngươi chẳng qua là một cô gái nhỏ bé không có hậu trường, chỉ có cái ân tình đó nên tốt nhất yên phận một chút..- Sở Mộc Di cười nhạt coi thường, ý như nàng không xứng đáng được ở đây
- Hoàng hậu nói vậy là sao? - Phong Nguyệt Lam hơi híp mắt cười
- Ngươi sống trong hoàng cung này tốt nhất nên biết điều một chút, hoàng thượng chỉ có thể bảo vệ ngươi một lần chứ không phải mãi mãi...
- Hoàng hậu, người đang lo hoàng thượng bị ta dụ dỗ sao? - Phong Nguyệt Lam cười nhạt, nụ cười lạnh lẽo, vẻ yêu nghiệt trên khuôn mặt nàng thêm kiêu ngạo
- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà cũng xứng với hoàng thượng? Ngươi không thấy bức họa đó sao? Bức họa đó do chính tay hoàng thượng vẽ tặng ta, ngươi biết vì sao trước nay hoàng thượng không lập phi không? Chính là vì ta...- Sở Mộc Di thấy nụ cười của nàng thì hơi rét run, nhưng nhanh chóng kiêu ngạo nói, tay chỉ bức họa kia
- Vậy sao? Người nói hoàng thượng yêu người như vậy sao ta thấy hoàng thượng còn chẳng thèm tới đây một lần vậy? - Phong Nguyệt Lam cười khinh bỉ, nữ nhân này cũng quá tự kiêu rồi
- Ngươi...- Sở Mộc Di nghiến răng
- Hoàng hậu, người tốt nhất đừng chọc vào ta! Ta mà nói hoàng thượng biết chuyện người gọi ta tới đây để uy hϊế͙p͙ thì....- Phong Nguyệt Lam cười ẩn ý, không cần nói nữ nhân kia nhất định sẽ hiểu
Nàng quay người đi mất, để lại một mình Sở Mộc Di ở đó. Sở Mộc Di nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt vào nhau tới nỗi gân máu nổi lên trắng bệch cả bàn tay. Lần đầu, nàng ta đi tới Ngự Hoa Viên vô tình thấy Phong Nguyệt Lam cùng Lâm Mạnh Quân đang ngồi chơi cờ. Nàng ta có nghe nói hắn mang một nữ nhân rất xinh đẹp về đây, nàng ta nhiều lần muốn đi xem nhưng lại bị Lâm Mạnh Quân ngăn cản..
Lúc đó thấy Lâm Mạnh Quân cười với nữ nhân trước mặt, Sở Mộc Di hận không thể chạy ra đó tát kẻ kia. Sở Mộc Di chỉ thấy nữ nhân kia từ đằng sau, một mảnh váy trắng thanh toát dịu nhẹ, mái tóc đen thả dài thấp thoáng cây trâm mộc lan trắng muốt, giống tựa thiên tiên giáng trần..
Sở Mộc Di định chờ Lâm Mạnh Quân đi thì ra gặp nàng ta nhưng mãi hắn không đi, vừa hay lúc đó Phong Nguyệt Lam đứng dậy đi ra chỗ khác. Sở Mộc Di đứng hình hồi lâu, nữ nhân kia thực sự rất giống Sở Mộc Lan từ khuôn mặt lẫn cử chỉ..
Sở Mộc Di lúc ấy mới biết vì sao Lâm Mạnh Quân lại giao tất cả việc triều chính cho người khác, hóa ra là vì người đó rất giống Sở Mộc Lan. Nàng ta không ngừng nhắc mình đó không phải Sở Mộc Lan nhưng nàng ta vẫn cảm thấy đó chính là Sở Mộc Lan..
Sở Mộc Di cười nhạt, suýt nữa không đứng nổi đành nhờ cung nữ đỡ lấy mình. Nàng ta vừa sợ vừa lo, lo vì mãi mới khiến Sở Mộc Lan biến mất bây giờ nàng ta đã quay trở lại có thể sẽ cướp Lâm Mạnh Quân một lần nữa. Sợ rằng nàng sẽ nói cho Lâm Mạnh Quân chuyện nàng ta đẩy nàng xuống vực...
Khi vào điện, Sở Mộc Di thấy Phong Nguyệt Lam vẫn một thân trắng toát thanh cao, khuôn mặt vẫn xinh đẹp kiều diễm như vậy khiến Sở Mộc Di thêm lo lắng, nỗi sợ hãi vẫn dâng lên trong lòng. Nàng ta mãi mới lấy lạ vẻ cao quý của bậc mẫu nghi thiên hạ..
Đúng như Phong Nguyệt Lam nói, Lâm Mạnh Quân từ lúc lập nàng ta làm hoàng hậu thì rất hiếm khi tới Ngọc Cách Cung này, gặp nàng ta đều rất lạnh nhạt. Cứ tưởng chỉ cần Sở Mộc Lan biến mất thì nàng ta sẽ thay thế vị trí của nàng trong lòng Lâm Mạnh Quân nhưng không phải...
Sở Mộc Di cười nhạt..
**************************
Lúc Phong Nguyệt Lam về đến phòng thì đã thấy Lâm Mạnh Quân ngồi đó uống trà, lại nghĩ tới câu nói của Sở Mộc Di nàng liền cảm thấy không vui. Nàng liền thở dài hơi cười nói
- Hoàng thượng tới đây làm gì? Không phải còn rất nhiều chuyện cần xửa lí sao?
- Nàng đi đâu vậy? Mấy chuyện đó ta giao cho người khác làm rồi, nàng không cần phải lo..- Lâm Mạnh Quân nhún vai như thể mấy chuyện quốc gia gì đó không bằng việc tới đây nói chuyện cùng nàng
- Hoàng thượng, đất nước một ngày không thể có vua, người tốt hơn hết đừng lãng phí tâm tư vào chỗ của ta nữa, ta sẽ không nhớ ra bất cứ thứ gì đâu vì ta không phải người con gái đó..
- Lam nhi, dù nàng không nhớ ra cũng được nhưng xin nàng đừng rời xa ta..- Lâm Mạnh Quân đi tới ôm nàng vào lòng, hắn sợ nàng lại biến mất
- Hoàng thượng, dù ta nhớ ra thì sao? Dù ta thật sự là người con gái đó thì sao? Đến cuối cùng người ta yêu vẫn không phải người...- Phong Nguyệt Lam bỏ tay hắn ra - Hoàng thượng, hoàng hậu còn đang đợi người. Ngọc Cách Cung mới là nơi hoàng thượng nên tới..
- Lam nhi, Sở Mộc Di nàng ta nói gì với nàng?-Lâm Mạnh Quân nhíu mày
- Hoàng hậu không nói gì cả với ta cả, hoàng thượng người nên chú tâm vào chuyện quốc gia thì hơn. Thời gian ta ở đây cũng không còn lâu nữa, chỉ còn hai tháng nữa thôi..
Phong Nguyệt Lam nói xong liền đi mất, Lâm Mạnh Quân tay nắm chặt tay khuôn mặt tràn đầy tức giận. Phong Nguyệt Lam, nàng trừ giả ch.ết đi ta sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi ta..