Chương 44

- Lan Nhi..
Phong Nguyệt Lam hơi nhíu mày, hắn đang gọi nàng sao? Nàng nghiêng đầu
- Tên ta không có chữ Lan, ngươi nhầm người rồi! Ngươi chỉ có một cơ hội này thôi, muốn sống thì ta có thể thả ngươi bằng không ngươi sẽ ch.ết..


- Ngươi...- Sở Dĩ Mạch nhìn nàng, khuôn mặt này rất giống muội muội của hắn nhưng mà người trước mắt khiến hắn có cảm giác gần gũi lại xa lạ vô cùng - Ngươi sao lại muốn thả ta ra?


- Không biết..- Nàng mở lời, thật sự nàng cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa, có cái gì đó nói nàng phải khiến hắn an toàn
- Ta có thể tin ngươi sao? Dù sao ngươi cũng là hoàng hậu của Bắc Yến à không Kỳ Lam này, ngươi còn không muốn giết ta? - Sở Dĩ Mạch cười nhạt, trước sau gì hắn cũng sẽ ch.ết


- Ta sẽ không giết ngươi, chàng ấy cũng vậy..- Phong Nguyệt Lam nói chắc chắn, chàng ấy chỉ có thể là Mạnh Thiên Kỳ


Sở Dĩ Mạch nhìn sang chỗ khác. Rời đi sao? Nam Sở đã mất, hắn chẳng qua muốn tìm muội muội của mình nên mới đi đánh chiếm Bắc Yến, không ngờ..Hắn giờ có lẽ chẳng còn gì nữa, ch.ết đối với hắn đơn giản chỉ là sự giải thoát


- Ta sẽ cho ngươi một số tiền, cho ngươi một nơi an nhàn để sống. Đừng bao giờ quay lại đây..- Mạnh Thiên Kỳ mặc trường bào đi vào, giọng nói uy nghiêm đôi phần nhường nhịn
Phong Nguyệt Lam thấy hắn hơi mỉm cười đi tới. Mạnh Thiên Kỳ gật đầu với nàng nói với Sở Dĩ Mạch
- Ngươi thấy sao?
- Vì sao?


available on google playdownload on app store


- Vì nàng ấy muốn..- Mạnh Thiên Kỳ không do dự đáp
Sở Dĩ Mạch không hiểu sao bỗng thở dài, có chút an tâm trong lòng. Nhưng hắn hơi cười đáp lại, giọng mỉa mai
- Chỉ cần nàng thích thì ngươi sẽ chiều sao? Ngươi là hoàng đế..


- Ta không quan tâm nàng thích thứ gì, chỉ cần ta có thể làm cho nàng thì ta nhất định sẽ làm, chỉ đơn giản vậy thôi..


Sở Dĩ Mạch hơi cười, bỗng chốc kí ức ùa về. Năm đó, muội muội của hắn còn rất nhỏ, hắn cùng nó đi chơi, chốn hoàng cung rộng lớn không lúc nào là không thấy hình bóng của hắn với nàng
- Hoàng huynh, huynh lấy cho muội bông hoa đó đi - Sở Mộc Lan cười vui vẻ chỉ vào một bông hoa màu xanh
- Được...


Sở Dĩ Mạch lấy bông hoa đó gài lên tóc Sở Mộc Lam mỉm cười nói
- Lan nhi muội là đẹp nhất! Mai sau nhất định là một thiếu nữ rất xinh đẹp, lúc đó sẽ có rất nhiều người yêu thích..
- Thật sao?
- Thật, muội là đẹp nhất!


- Yêu hoàng huynh nhất!! - Sở Mộc Lam nhảy lên ôm trầm lấy hắn cười đùa - Hoàng huynh, Lan nhi muốn ăn bánh quế hoa..
- Được, ta làm cho muội...
............................................
- Huhu..hoàng huynh...
- Sao thế? Ai bắt nạt muội sao?
- Phụ hoàng bắt muội chép phạt..
- Được rồi, để đó ta chép hộ...
..............................


- Hoàng huynh, nhỡ may ngày nào đó huynh thành thân rồi còn thương muội không?
- Không thương muội thì thương ai?
.................................
- Lan nhi, hứa với ta muội sau này dù có bất cứ chuyện gì cũng không được khóc..
- Được...
.....................
- Lan nhi ngoan, ta đi vài năm rồi sẽ về mà..


- Huynh nhất định phải giữ lời đấy!
- Ừ...
Năm tháng trôi qua như một giấc mộng, Sở Dĩ Mạch ngẫm lại chuyện xưa thật nhanh đi. Hắn ngước nhìn hai người trước mắt, giọng khàn khàn
- Ta muốn sống ở Nam Sở cũ..
**************************


Phong Nguyệt Lam sắp xếp cho Sở Dĩ Mạch đi rồi thì lại ủ rũ ngồi rất không có ý tứ của con gái. Hương Hương thấy nàng như vậy cũng chẳng buồn nhắc, nương nương nhà nàng ta có bao giờ yểu điệu thục nữ đúng chất đâu. Nàng ta đặt thức ăn xuống bàn
- Nương nương, người ăn chút gì đi..


- Oh..- Nàng với tay lấy đũa ăn vài miếng cơm, được một lúc mùi máu tanh dâng lên trong cổ họng, nàng lại nhả cơm ra ho khan
Máu đỏ thấm ướt nguyên chiếc khăn tay, sắc mặt nàng thoáng chốc tái nhợt. Nàng mím môi, cố gắng áp chế cơn ho khan của mình, Hương Hương ở một bên nhìn nàng mà đau lòng


- Nương nương, người sao không nói với hoàng thượng?
- Đừng, tuyệt đối không được nói cho chàng nghe..- Phong Nguyệt Lam xua tay, nàng không muốn hắn lo lắng, thời gian của nàng có lẽ không còn bao lâu nữa
- Nương nương..


Phong Nguyệt Lam lắc đầu không nghe, nàng dù sao cũng không muốn mình thêm gánh nặng cho hắn. Hắn còn cả giang sơn cần lo lắng, nàng sao có thể khiến hắn bận tâm? Hắn từng hứa với nàng hắn sẽ từ bỏ giang sơn, cùng nàng du ngoạn nhưng nàng biết điều đó không thể thực hiện..


Nàng tin hắn, nhưng không tin vào nhà đế vương...
Nàng yêu hắn, nhưng không yêu thân phận của hắn..
Nàng biết, hậu cung này nàng làm chủ chỉ là tạm thời mà thôi. Nơi này sớm muộn gì cũng sẽ rất nhiều mĩ nhân, hắn..làm sao có thể yêu mình nàng?
Phong Nguyệt Lam khẽ cười..
***************************************


Nàng hẳn biết hắn nhất định nạp phi nhưng chưa bao giờ lại thấy ngày đó đến nhanh như vậy. Trên triều nhiều lần bá quan văn võ khuyên hắn lập phi sinh hài tử nhưng hắn không chịu, nói rằng nếu bọn họ muốn lập thì tự đi mà lập..
Nàng vừa lo vừa sợ...


Phan Thiển, một tể tướng quyền cao chức trọng dạo gần đây có âm mưu bất chính, bí mật tập luyện binh sĩ, Mạnh Thiên Kỳ tất nhiên là biết. Hắn mới lên ngôi, thế lực trong tay không có nhiều, nếu không sớm củng cố thế lực thì kiểu gì cũng sớm thành con cờ để kẻ khác điều khiển..


Vì thế nên Mạnh Thiên Kỳ muốn có quyền lực thì chỉ có thành thân với Vũ Tuyết Nhi, con gái của Vũ Khải-Đại tướng quân nắm giữ 15 vạn quân tinh nhuệ, cầm nhiều quyền hành trong tay. Phong Nguyệt Lam biết sẽ sớm có ngày này nên nàng không nói gì cả, thật sự nàng  cũng không có gì để nói


Mạnh Thiên Kỳ sau khi bãi triều không về thư phòng mà tới Phượng Loan Điện của nàng. Hắn đứng trước cửa hồi lâu, không biết nên vào hay thế nào
May là Hương Hương đi ra ngoài nên hắn mới thoát khỏi tình trạng ấy. Mạnh Thiên Kỳ ra hiệu cho Hương Hương không lên tiếng, hắn muốn tự mình đi vào


Căn phòng rộng rãi, hoa lệ trang trí đơn giản mang cho người đi vào cảm giác thoải mái. Nơi đó một nữ nhân mặc bạch y thanh toát nhẹ nhàng, nàng cầm quyển kinh thư đọc trông rất thoải mái. Mái tóc nhẹ nhàng cài trâm mộc lan đơn giản, từng ngọn tóc phiêu du, khuôn mặt khuynh thành hơi cười nhẹ..


Mạnh Thiên Kỳ bỗng chốc cảm thấy nàng rất cô đơn..
Hắn nhẹ nhàng đi tới ôm nàng vào trong lòng, tựa vào người nàng khẽ nhắm mắt. Phong Nguyệt Lam thấy hắn như vậy liền cười, ôm lấy hắn tựa vào người hắn. Hai người yên lặng ôm lấy nhau, nhìn rất hạnh phúc nhưng đâu đó lại mang vẻ thê thương


- Nếu nàng không muốn thì ta cũng không cần, chỉ cần nàng vui là được..- Mạnh Thiên Kỳ khẽ nói
- Giang sơn này, chàng định vứt bỏ sao? - Phong Nguyệt Lam đáp lại, nàng không biết mình đang hỏi hay là đang tự nói nữa, dường như chính nàng cũng biết câu trả lời


- Nàng đi cùng ta chứ? - Mạnh Thiên Kỳ hỏi lại, hắn cũng không biết nơi mà hai người sẽ tới là đâu
Một khu nhà bình dị hay hoàng cung rộng lớn, tranh đấu đẫm máu?
- Ừ, chỉ cần có chàng..


Không gian vắng lặng chỉ còn tiếng thở đều đều của hai người. Mạnh Thiên Kỳ ôm chặt nàng trong lòng, Phong Nguyệt Lam hậu cung của ta chỉ có duy nhất mình nàng
**********************************


Mấy hôm sau, Vũ đại tướng quân mang con gái mình vào cung. Phong Nguyệt Lam một thân màu vàng thêu phượng hoàng lửa tung cánh bay cao, vẻ cao ngạo như bậc nữ vương không tài nào áp chế. Mạnh Thiên Kỳ một thân hoàng bào rồng bay lượn giữa trời xanh, mang vẻ uy nghiêm đầy nguy hiểm..


Vũ Khải mang con gái mình vào trong điện, các bá quan văn võ trợn mắt nhìn nàng ta rồi lại nhìn nàng. Phong Nguyệt Lam nghiêng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, một vẻ cao quý xinh đẹp hiện lên. Váy hồng nhạt ôm gọn lấy thân hình nhỏ nhắn lộ ra những đường cong cơ thể tuyệt đẹp, mái tóc dài thướt tha buông thả chỉ tết đơn giản, vài cây trâm ngọc nổi bật trên mái tóc đen huyền..


Nếu Phong Nguyệt Lam xinh đẹp theo kiểu cao ngạo nữ vương thì nữ nhân này lại đối lập hoàn toàn, nàng ta mang vẻ e lệ nhưng thanh cao tao nhã. Đôi mắt đầy sương mờ dễ lôi người khác vào không gian vô hình của Phong Nguyệt Lam liền khác xa với đôi mắt trong trẻo của nàng ta, nó mang cảm giác gì đó nguy hiểm..


- Tuyết Nhi tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương..- Vũ Tuyết Nhi đi vào hơi liếc mắt nhìn hai người rồi hành lễ
- Đứng dậy đi..- Mạnh Thiên Kỳ lạnh lẽo nhìn nàng ta rồi xua tay


Vũ Tuyết Nhi hơi cười rồi đứng dậy nhìn Phong Nguyệt Lam. Nàng ta có chút hoảng sợ trong lòng, nữ nhân này mang vẻ cao quý dễ áp chế người khác..


Mạnh Thiên Kỳ cả buổi đều lạnh lùng nhìn nàng ta, mà Phong Nguyệt Lam nàng cũng không quan tâm lắm, dù sao chỉ là một nữ nhân thôi. Nàng nếu biết an thân thì ngoan ngoãn bằng không, nàng dù trở nên thế nào cũng không tha cho nàng ta..


Vũ Tuyết Nhi được sắp xếp ở Thanh Kim Cung gần Phượng Loan Điện của nàng. Nàng ta ở trong đó cảm giác như bị giam lỏng vậy, cung nữ làm đúng thân phận sớm ngày mang cơm đi đi về về thì hầu như không tiếp xúc với nàng ta..


Sắp tới ngày thành thân nên Thanh Kim Cung này đỏ rực một màu hỉ lễ, khắp nơi trang trí rực rỡ xinh đẹp. Vũ Tuyết Nhi ngồi trong phòng chán ngắt, nàng ta mím môi
- Tiểu thư..- một nữ nhân từ bóng tối đi ra
- Ngươi thấy Mạnh Thiên Kỳ muốn làm gì ta? Hắn giam lỏng ta ở đây là có ý gì?


- Tiểu thư, người đừng lo lắng quá! Tối mai thôi, người sẽ thành phi tử của hắn, Phong Nguyệt Lam kia lại càng dễ dàng xử lí hơn..
Vũ Tuyết Nhi đang định nói gì đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra hiệu cho nữ nhân kia ẩn mình đi, còn mình thì lấy quyển sách mở ra giả vờ đọc


Một cung nữ đi vào, nàng ta đặt lên bàn một đống trang sức rồi quay qua cúi người lên tiếng
- Tiểu thư, đây là những món đồ mà Đại tướng quân sai người mang tới cho người. Toàn bộ đều dành cho lễ thành thân của người..


- Được..- Vũ Tuyết Nhi gật đầu, lơ đãng hỏi - Sao ta không thấy hoàng thượng đâu? Tuy chúng ta chưa thành thân nhưng từ ngày ta nhập cung, người vẫn chưa gặp ta?
- Hoàng thượng bận nhiều chính sự tiểu thư thông cảm. Người đang cùng hoàng hậu đánh cờ trong Ngự Hoa Viên...- cung nữ không nhanh không chậm nói


- Vậy..ta có thể ra đó không? 
- Được ạ, tiểu thư có cần nô tỳ dẫn đường?
- Không cần, ngươi đi làm việc của mình đi..
- Vâng..
Chờ cung nữ đi xa hẳn rồi nữ nhân trong bóng tối mới ra ngoài, ánh mắt nàng ta thêm phần chán ghét
- Phong Nguyệt Lam đó đến cuối cùng là có cái gì tốt chứ?


- Chúng ta tới Ngự Hoa Viên..- Vũ Tuyết Nhi thay cho mình một bộ y phục màu hồng nhạt, hoa đào nở rộ trên váy khiến nàng ta thêm đôi phần xinh đẹp
Ngự Hoa Viên đường dài quanh co, nơi đâu cũng là hoa, nhiều loài xinh đẹp tỏa ngát hương thơm một khoảng không gian. Vũ Tuyết Nhi nghe thấy tiếng nói liền lần đi tới chỗ đó


Vũ Tuyết Nhi đứng chôn chân tại chỗ, nàng ta mím chặt môi mình. Phong Nguyệt Lam không thích mặc mấy bộ cho hoàng hậu nên hầu như là mặc bạch y trắng muốt, toát lên vẻ thanh khiết cả con người. Mà nàng đang ngồi đối diện Mạnh Thiên Kỳ, ở trên bàn là một bàn cờ vây chật kín những quân cờ, bên cạnh nàng còn có hai đứa trẻ. Một đứa tầm mười tuổi mặc trường bào xanh lam đẹp đẽ, một đứa có vẻ lớn hơn một chút mặc y phục màu tím nhạt, hai đứa đều ngũ quan tuấn tú anh phong uy dũng


Nhìn bên ngoài, thật sự rất giống một gia đình..
Vũ Tuyết Nhi bỗng cảm thấy mình như kẻ lạc loài, nàng ta đi tới nhẹ nhàng hành lễ
- Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương..


Tất cả ngừng lại nhìn nàng ta. Phong Nguyệt Lam thì hơi bất ngờ, Mạnh Thiên Hạo cùng Triển Nghiêm thấy Vũ Tuyết Nhi xa lạ nên không biểu hiện gì, chỉ có Mạnh Thiên Kỳ có chút lạnh lùng nhìn nàng ta rồi khó chịu, cuối cùng là sự xa lạ vô tận






Truyện liên quan