Chương 7

“Tướng quân, Vương gia phái người truyền tin tới tối nay sẽ ghé thăm.”
“Ân.” Đoạn Thuấn Kiệt ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ chỉ gật gật đầu, cũng không quay đầu lại nhìn Nhật nhi đang bẩm báo, hồn của hắn giống như đang ở phương xa, ngồi ở đây bây giờ chỉ có thể xác mà thôi.


Sau khi từ Bàn Long sơn trở về, Bình Nam quân bị tổn thương nguyên khí vô cùng nặng nề. Bao nhiêu người gạnh tị vì Âu Dương Pháp Đức vô cùng sủng ái Đoạn Thuấn Kiệt, không hề trách tội hắn vì đã rời khỏi cương vị của mình, đáng lẽ phải xử theo quân pháp trảm thủ nhưng Âu Dương Pháp Đức lại không hề truy cứu, chỉ hạ lệnh tạm thu hồi quân chức của Đoạn Thuấn Kiệt, phạt hắn bế môn suy nghĩ.


Mà Đoạn Thuấn Kiệt hầu như đã đặt tất cả sinh khí của mình ở Bàn Long sơn, đối mặt với sự ghen tị, cừu hận, đồng tình đều không hề có một chút phản kháng, mỗi ngày cứ như thế ngồi một chỗ ngẩn người. Tất cả mọi người đều nghĩ hắn vì quá mức áy náy nên thất hồn lạc phách, nhưng không ai đoán được lý do thật sự hồn phi phách lạc của hắn là do chia tay với ái nhân nhưng vẫn chưa biết sống ch.ết của y ra sao.


Mất đi Ngôn Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt tựa như mất đi lý do sống, y đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, người này giống như vốn không tồn tại ở thế giới này.


Đoạn Thuấn Kiệt đã cho người đi hỏi thăm chuyện của Ngôn gia, nhưng xung quanh đều nói trang viên kia vốn đã tàn phế lâu nay, chưa từng nghe bên trong có Ngôn gia nào.


Có lẽ một mỹ nhân như Ngôn Tây Thành vốn không thuộc người thế tục này, một phàm phu tục tử hắn sao cưỡng cầu nhân duyên ấy, cho nên mới bị trời phạt liên lụy mấy vạn tướng sĩ Bình Nam.


available on google playdownload on app store


Đoạn Thuấn Kiệt vốn là người không tin thần, không tin mệnh nhưng cũng bắt đầu miên man suy nghĩ, muốn đem áp lực cực hạn đau khổ của mình đỗ cho thiên mệnh.
Cái gì nam nhi phải kiến công lấp nghiệp, cái gì phải theo đuổi vinh hoa phú quý......


Tất cả không là gì, trong tâm của Đoạn Thuấn Kiệt vốn chỉ có Ngôn Tây Thành, tâm hắn cũng tiêu tán theo Ngôn Tây Thành. Vô số lần hắn hối hận sao mình không bỏ mạng nơi Bàn Long sơn, có lẽ như vậy tâm hắn sẽ không đau lòng đến xương đến tủy như bây giờ. Ngồi ngẩn người nơi đây, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy không có Ngôn Tây Thành sinh mệnh của hắn càng trở nên vô nghĩa.


Khi nào mới có thể gặp lại......
“Tướng quân, bên ngoài có một vị công tử muốn tìm ngài.”
Ngồi yên trước cửa sổ không biết bao lâu, tiếng của Nhật nhi lại vang lên trước cửa phòng.


“Nói ta không có ở nhà.” Bất kể là người nào, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không muốn gặp, trừ bỏ khả năng người kia xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc đầu còn mang theo hy vọng có thể tìm được y, nhưng tìm lâu như vậy trong lòng đã hoàn toàn nản chí, không còn tồn tại một tia hy vọng nào.


“Y nói mình họ Ngôn, là bằng hữu tốt của ngài.....”


Cửa phòng nhanh chóng mở ra, cho tới bây giờ Nhật Nhi chưa lần nào thậy vẻ mặt này của Đoạn Thuấn Kiệt —— giống như trong nháy mắt hắn được hồi sinh, mừng rỡ như điên không thể nào tin được, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy Đoạn Thuấn Kiệt chạy nhanh ra tiền thính.


“Tây Thành! Tây Thành! Thiên, thật là ngươi!”
Đoạn Thuấn Kiệt không thể nào diễn tả tâm tình của mình lúc này, nhìn nụ cười mỹ lệ của Ngôn Tây Thành, hắn giống như nhìn một lần nữa thấy ánh mặt trời sau nhiều ngày tăm tối, tuyệt vọng, làm cho bản thân cảm thấy như mình được tái sinh.


“Tây Thành!”
“Thuấn Kiệt.” Không như Đoạn Thuấn Kiệt kích động, Ngôn Tây Thành bình tĩnh hơn rất nhiều. Trên người y chỉ là xiêm y đơn giản, cũng không có một tùy tùng nào, trên mặt còn vẻ mệt mỏi sau khi chạy đường xa.


Tuy rằng nơi này là phòng khách, vô cùng nguy hiểm khiến có thể bị người ngoài bắt gặp, Đoạn Thuấn Kiệt lại chẳng quan tâm chỉ biết xúc động ôm lấy Ngôn Tây Thành —— không làm như vậy hắn sợ Ngôn Tây Thành sẽ biến mất.


Thật vất vả mới làm Đoạn Thuấn Kiệt bình tĩnh trở lại, Ngôn Tây Thành bảo cùng y trở về phòng của hắn, miễn không làm những chuyện gì đó trước mặt người khác.


“Tây Thành, ngươi như thế nào lại đột ngột li khai? Ta đã nhờ người hỏi thăm nhưng không ai biết về Ngôn gia!” Đem Ngôn Tây Thành trở về phòng mình, đóng cửa lại, Đoạn Thuấn Kiệt quấn quýt hỏi Ngôn Tây Thành, để y cấp cho mình một cái công đạo.


Biểu tình Ngôn Tây Thành vẫn bình tĩnh, tư thái nho nhã ngồi xuống sau đó mới chậm rãi nói: “Ngày ấy sau khi ngươi rời đi cha ta liền tới. Không biết ai đã đem chuyện của ngươi nói cho ông biết, ông suốt ngày dẫn ta rời đi, ta không muốn đi theo, ông lại cho người bức ta phải rời khỏi. Ta chính mình liều mạng, mới có thể trốn thoát.”


Tuy chỉ nói vài câu ít ỏi, Đoạn Thuấn Kiệt lại có thể thể tưởng tượng Ngôn Tây Thành với người nhà quyết liệt như thế nào, khó tránh khỏi đau lòng, thân thể gắt gao ôm trụ Ngôn Tây Thành, chỉ cảm thấy dù mình yêu thương y như thế nào cũng không đủ.
“Kia, thật sự làm khó ngươi......”


“Về phần người chung quanh không biết về nhà ta, đại khái biệt viện kia ta mới mua không bao lâu, có thể họ còn chưa biết.” Hiên Viên Tây Thành vẫn bình tĩnh giải thích, một chút cũng không do dự.


“Thực xin lỗi, Thuấn Kiệt. Ngươi nhất định thật lo lắng cho ta, ta có nghe nói qua chuyện của ngươi. Đừng trách ta! Ta.... Ta hiện tại đã không còn nhà, nếu ngươi không cần ta, ta thật không còn nơi nào để đi.” Ngôn Tây Thành điềm đạm đáng yêu rúc vào trong ngực của Đoạn Thuấn Kiệt thấp giọng nói.


Y đã hứa với phụ hoàng trong một năm sẽ đánh tan quân Bình Nam, mà khi ở Bàn Long sơn, Đoạn Thuấn Kiệt bị thất thủ lại phạm sai lầm nghiêm trọng cư nhiên không bị vấn tội, cho thấy Âu Dương Pháp Đức coi trọng người này, cho nên Ngôn Tây Thành quyết định dựa vào mối quan hệ với hắn đánh tan Bình Nam.


“Ngươi cũng là bất đắc dĩ, ta như thế nào có thể trách ngươi! Ta..... trừ ngươi ra không có gì quan trọng.” Bình thường mấy lời này y luôn cảm thấy rất buồn nôn không bao giờ nói ra, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không để ý, bởi vì trong sâu thẩm tâm hắn rất yêu thương y nên muốn cho Ngôn Tây Thành biết.


“Đứa ngốc, chúng ta không phải cùng một chỗ rồi sao?” Trong lòng cười nhạo Ngôn Tây Thành là một đứa ngốc, nhưng Ngôn Tây Thành vẫn làm bộ dạng cảm động.
Trong lòng thầm nghĩ, miệng vừa nói xong, tay Ngôn Tây Thành cũng không nhàn rỗi, tranh thủ thời gian nhẹ nhàng giải khai vạt áo của Đoạn Thuấn Kiệt.


“Tây Thành, ngươi như thế nào.....” Không nghĩ tới Ngôn Tây Thành hôi háo sắc như thế này. Mặt Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời đỏ lên. Nhưng đối mặt với ái nhân đã cách biệt lâu ngày, hắn không thể nào kháng cự, chỉ là thuận theo tự mình tháo ra thắt lưng, tự mình nằm lên giường.


Không biết mây mưa đã qua bao lâu.


“Tây Thành...... Tây Thành.....” Mơ màng gọi tên ái nhân, Đoạn Thuấn Kiệt không biết Ngôn Tây Thành tiến vào bên mình đây là lần thứ mấy, chỉ biết lúc hai người gặp nhau là buổi trưa, mà lúc này ngoài cửa sắc trời đã mờ nhạt. Hai người cứ như vậy liên tục dây dưa cùng một chỗ mấy canh giờ, cả phòng đều tràn đầy hương vị dục vọng cùng mồ hôi.


“Thuấn Kiệt, ngươi gầy đi rất nhiều.....” Dùng sức va chạm thân thể nóng bừng của Đoạn Thuấn Kiệt, Ngôn Tây Thành cảm thấy thân thể trong lòng ngực mình gầy đi rất nhiều.
Đó là vì tưởng niệm nên hắn chả buồn ăn thứ gì.


Tuy rằng trong lòng biết rõ nguyên nhân, Đoạn Thuấn Kiệt không thể nào không biết xấu hổ nói ra. Hiện tại chỉ có thể cảm giác tư thế mập hợp vô cùng xấu hổ này, nếu trong cái tư thế này mà không biết xấu hổ nói vì tưởng niệm tới y chắc hắn sẽ xấu hổ mà ch.ết mất.


“Không..... không quan hệ..... Chỉ cần ngươi không chê ta béo, muốn thịt.....rất nhanh.... A....” Cuối cùng thét lên trong lúc nói, bởi vì Ngôn Tây Thành bỗng nhiên tăng mạnh lực là cơ thể hắn nhanh chóng phát tiết.


“Thuấn Kiệt! Thuấn Kiệt!” Có lẽ bời vì li biệt lâu ngày, Ngôn Tây Thành điên cuồng hơn mọi khi, không biết đến cao trào trong cơ thể Đoạn Thuấn Kiệt lần thứ mấy, mới rút ra chỉ trong thời gian ngắn lại bắt đầu phản ứng.


Có thể bởi vì đã lâu chưa làm, Đoạn Thuấn Kiệt không chịu được. Liều mạng ngăn Ngôn Tây Thành muốn tiếp tục, hắn cơ hồ cầu xin khoan dung: “Tây Thành, cầu ngươi....Từ bỏ... Ta không được.... Thật là khó chịu...”


Thân thể Ngôn Tây Thành vô cùng mệt mỏi, chỗ sâu nhất với ngực đều có cảm giác muốn rã rời, nhưng thấy Ngôn Tây Thành lã chả chực khóc, lại không đành lòng làm y thất vọng.
Không nói nhiều, hắn di chuyển thân thể, cơ hồ không do dự đem tính khí của Ngôn Tây Thành hàm trụ trong miệng.


Trong nháy mắt thần sắc Ngôn Tây Thành phức tạp, Đoạn Thuấn Kiệt không chú ý. Hắn liều mạng dùng kỹ xạo vụng về của mình mà hầu hạ, lại không chống chế được vật thể to lớn trong miệng của mình, bởi vì nó ngăn chặn yết hầu của mình nên cơ hồ không hô hấp được.


Miệng tràn đầy hương vị hàm tinh, Đoạn Thuấn Kiệt nửa điểm cũng không thấy ghê tởm, hắn cố gắng chuyển động đầu lưỡi làm cho Ngôn Tây Thành cảm thấy khoái cảm đang đến, nhưng động tác vụng về của hắn cơ hồ làm cho y càng thấy kích thích một bụng dục hỏa.


Rốt cục không thể nào nhẫn nại nữa, Ngôn Tây Thành lấy hai tay trụ gáy của Đoạn Thuấn Kiệt, điều khiển động tác của Đoạn Thuấn Kiệt.


Khuôn miệng của Đoạn Thuấn Kiệt hoàn toàn bị ngăn chặn, hắn chỉ cảm thấy được khí quan của Ngôn Tây Thành, sớm đã không còn thẹn thùng, hắn đã thừa nhận thứ đó đem nó không ngừng sáp đến cổ họng của mình.


Không có cho Đoạn Thuấn Kiệt cơ hội lấy ra, Ngôn Tây Thành dùng lực đỉnh hạ phúc, hoàn toàn bắn vào trong miệng của hắn.
Ánh mắt phức tạo nhìn khuôn mặt đỏ bùng của Đoạn Thuấn Kiệt che miệng mà sặc.


“Tây Thành, ta rất nhớ ngươi!” Đoạn Thuấn Kiệt chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ được hơi thở nam tính của Ngôn Tây Thành, không thể nhẫn nại mà hóa thành ngôn ngữ thổ lộ.


Đáng tiếc hắn thủy chung vẫn nhắm mắt, nên không thể nào nhìn Ngôn Tây Thành vừa nghe liền lời thổ lộ liền lộ ra vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng.


Hai người cứ như vậy gắt gao quấn quýt bên giường, Ngôn Tây Thành không thành thật vẫn động tính khí ở nơi giữa hai chân của Đoạn Thuấn Kiệt, hắn thở mạnh rên rỉ, càng rúc vào người ái nhân.


Tận hưởng cảm giác thân thiết cùng Ngôn Tây Thành, thẳng đến khi Nhật nhi lần thứ ba đến gõ cửa nhắc nhở. Hắn lúc đó mới cố gắng đứng lên, cùng Ngôn Tây Thành hôn môi một chút, sau đó mới luyến tiếc rời khỏi đi gặp Bình Nam Vương.


“Thuấn Kiệt, khí sắc ngươi không tồi!” Có lẽ bởi vì Chung Nam Vương là hảo hữu, nên thái độ Âu Dương Pháp Đức đối với Đoạn Thuấn Kiệt là thái độ với con cháu không giống như một cấp dưới.


Biết biểu tình chính mình chính là hưng phấn, Đoạn Thuấn Kiệt cư nhiên không dám giải thích tinh thần mình sảng khoái, liền lặng lẽ ngồi bên Âu Dương đợi ông nói vấn đề chính.


Quả nhiên, Âu Dương Pháp Đức cũng không nói nhiều, rất nhanh nói vào vấn đề chính: “Thuấn Kiệt, ngươi cũng biết, từ khi ngươi thất thủ ở Bàn Lonh sơn, rất nhiêu ngươi muốn ta trị ngươi trong tội.


Sắc mặt Đoạn Thuấn Kiệt ngưng trọng, gật gật đầu đứng lên, biết chính mình đã rời khỏi cương vị trong lúc nguy cấp mà không thể nào chịu phạt chỉ có thể bế môn suy nghĩ.


“Ta đã nhiều lần hỏi ngươi đến tột cùng vì chuyện gì mà ngươi lại bỏ đi ra bên ngoài, ngươi lại một mực không nói.” Âu Dương Pháp Đức nghiêm nghị.


“Vương gia, ta.......” Khuôn mặt Đoạn Thuấn Kiệt bắt đầu đỏ ửng, hắn thật sự không có mặt mũi nào giải thích mình rời khỏi cương vị là vì ái nhân.


“Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, ta cũng không muốn truy cứu, chính là hi vọng lần sau đảm nhiệm vị trí thống sống Bình Nam không lập lại sai lầm như lần trước.” Âu Dương Pháp Đức tựa hồ không tính ép hỏi hắn, mà trực tiếp nói ra quyết định của mình.


“Vương gia, ý người là........” Đoạn Thuấn Kiệt ngây ngẩn cả người, hắn nghe Âu Dương Pháp Đức có ý tứ một lần nữa giao chức thống soái cho mình. Chuyện này hắn như thế nào có thể gánh vác, nhất là sau trận chiến ở Bàn Long sơn.


Âu Dương Pháp Đức lắc lắc đầu ý bảo hắn không thể nào chối từ: “Ta vốn không có con nối dõi, ngay từ đầu đã xem ngươi như con cháu mà đối đãi, chỉ cần ngươi không cần phụ hy vọng của ta, dẫn dắt toàn quân Bình Nam dẹp hết Đại Đồng tàn bạo, như thế là đã báo đáp cho ta.”


Nếu là mấy ngày trước, thất vọng đối với nhân sinh, Đoạn Thuấn Kiệt tất nhiên sẽ không đáp ứng Âu Dương Pháp Đức, nhưng hôm nay hắn đã hội ngộ với Ngôn Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt cũng biết mình phải có đủ quyền thế mình có thể bảo hộ được tình cảm cấm kị này, cư nhiên đối với đề nghị của Âu Dương Pháp Đức có chút động tâm.


Đại khái nhìn ra Đoạn Thuấn Kiệt đã đáp ứng, Bình Nam vương cứng rắn nói: “Ý ta đã quyết. Ngày mai ta sẽ hạ lệnh giải trừ hình phạt bế môn của ngươi, sau đó nhận chức đại nguyên soái của Bình Nam vương. Hôm nay ngươi nên nghỉ ngơi sớm, mấy ngày này đã để ngươi chịu khổ.”Vỗ vỗ vai Đoạn Thuấn Kiệt, một chút tia phức tạp xẹt ngang qua khuôn mặt Bình Nam vương, nhưng rốt cục ông cũng không nói gì, chính là ý bảo Đoạn Thuấn Kiệt nhanh chóng li khai.


Quyết định nhanh chóng làm cho Đoạn Thuấn Kiệt không tiêu thụ kịp, nhưng mà tưởng tượng đến Ngôn Tây Thành còn đang chờ mình nhất thời cảm thấy khoái hoạt đứng lên, liền vội vàng trở về.


Trở lại phòng, từ khi rời đi Ngôn Tây Thành vẫn không một mảnh vải che thân nằm trên giường. Có chút không yên lòng chuyện Bình Nam vương giao phó, nhưng nhìn đến vẻ khoái hoạt của Ngôn Tây Thành, Đoạt Thuấn Kiệt nghĩ dù sao đây cũng là tin tốt nhất thời cảm thấy khoái hoạt.


Dùng bữa qua loa, hai người tự nhiên cùng nhau trên giường. Tuy rằng mệt mỏi không chịu nổi nhưng Đoạn Thuấn Kiệt cũng không lây chuyển được Ngôn Tây Thành phải để y lộng vài lần, từ trên giường tới dục trì sau đó mệm mỏi mới cùng nhau chìm vào giấc ngủ.


Ngôn Tây Thành ôn nhu làm cho Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế, nếu hỏi hắn nguyện vọng lớn nhất lúc này của hắn là gì, hắn nhất định không do dự mà trả lời vĩnh viễn bên nhau——với người trong lòng, chỉ cần bên ái nhân, chẳng sợ lời nói của thiên hạ, cũng không bao giờ muốn một mình hưởng thụ nhân gian phồn hoa này.


Nói thật, lúc Ngôn Tây Thành đến Kim Lăng tìm Đoạn Thuấn Kiệt cũng không hy vọng hắn có thể giữ được quyền thế —— dù sao Đoạn Thuấn Kiệt đã phạm sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Lúc trước Ngôn Tây Thành thầm nghĩ thông qua hắn kết bạn với những người có quyền lực trong Bình Nam, chậm rãi tìm cơ hội thăm dò quân tình và tìm cách phá hoại.


Ngoài ý muốn Âu Dương Pháp Dức vẫn coi trọng Đoạn Thuấn Kiệt, Ngôn Tây Thành cảm thấy chính mình thật tốt, vẫn không tự chủ mà than thở. Ngày hôm sau ở Kim Lăng, không nhìn sự phản đối của các cựu thần vẫn khư khư cố chấp sắc phong làm Đại nguyên soái của Bình Nam, trao binh mã chỉ dưới một người mà trên vạn người.


Từ khi thăng chức Đoạn Thuấn Kiệt trở nên bận rộn, nhưng hắn vẫn cố dành thời gian bên Ngôn Tây Thành, có khi thật sự không có thời gian, hắn sẽ cùng Ngôn Tây Thanh xử ký công vụ.


Ngôn Tây Thành tuấn tú tao nhã rất nhanh được lòng nhiều tướng lĩnh, tất cả mọi người đều biết bên người Thuấn tướng quân có một bạn hữu tri tâm là Ngôn công tử.


Ngày hôm đó, cũng giống như thường ngày, Ngôn Tây Thành cùng tới xử lý công vụ ở thư phòng với Đoạn Thuấn Kiệt. Ánh mắt trời xuyên thấu qua màn trúc chiếu vào gáy trắng nõn của Ngôn Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt khó có thể khắc chế được rung động trong lòng, đang muốn nghiêng đầu hôn một cái, cửa đột nhiên bị đẩy ra.


“Ai?” Tức giận hét lên, nhưng khi thấy người mở cửa tức giận tiêu tán —— Ngôn Tây Thành cư nhiên không xem nhẹ biến hóa của Đoạn Thuấn Kiệt, không khỏi tò tò ngước đầu lên đánh giá.


Cư nhiên là một tiểu cô ngươi trẻ tưởi —— khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có thể nhìn được nàng có gia cảnh rất tốt, dung mạo xinh đẹp, hoạt bát chỉ cần khẽ cười nhất định đôi mắt sẽ rất sáng ngời.


Ngôn Tây Thành cảm nhận được nàng nhìn Đoạn Thuấn Kiệt liền lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, nhất định là có ý với Đoạn Thuấn Kiệt, vào cử chỉ nhỏ như vậy sao lại có giấu diếm một người lớn lên luôn cùng nữ tử như Ngôn Tây Thành.


“Tư Kì? Sao ngươi lại tới đây? Cũng không gõ cửa!” Có điểm oán trách, Đoạn Thuấn Kiệt bộ dáng chỉ như là một người đại ca.
“Hắn là ai vậy?” Đại khái chú ý tới ánh mắt của Ngôn Tây Thành, bị nhìn như vậy khiến Tư Kì cũng không cam chịu yếu thế.


“A, vị này là Ngôn Tây Thành, là bằng hữu của ta.”


“Tây Thành, đây chính là Âu Dương Tư Kì, nàng là nữ tử duy nhất của Bình Nam vương, ngươi đừng bao giờ đắc tội với nàng! Ở trong thành Kim Lăng ngoài trừ Bình Nam vương nàng không biết kiên sợ ai a.” Đoạn Thuấn Kiệt khoái trá giới thiệu, hiển nhiên có tình cảm không tồi với Âu Dương Tư Kì.


Sớm biết rằng Âu Dương Pháp Dức có một nữ tử, trên phố có truyền thuyết nàng vô cùng được Bình Nam vương sủng ái —— trong lòng Ngôn Tây Thành xẹt qua linh cảm, y cũng bất động thanh sắc, chỉ hướng Âu Dương Tây Kì mỉm cười tiếp đón.


Rất ít người có thể kháng cự nụ cười của Ngôn Tây Thành, Âu Dương Tư Kì cũng chỉ là một cô gái cư nhiên không thể nào chống đỡ được mị lực, nhất thời hai má ửng hồng.


Pháp hiện Âu Dương Tư Kì thẹn thùng, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy không chút tự nhiên. Ho nhẹ một tiếng, nói: “Tư Kì, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Nếu có thể hắn thật muốn đem Ngôn Tây Thành giấu ở địa phương nào đó không để ai pháp hiện, làm cho y chỉ thuộc về mình, ngoài mình ra không thể cười với ai khác.


“Không có việc thì không thể tìm ngươi sao?” Âu Dương Tư Kì đô đô miệng, không còn chú ý tới Ngôn Tây Thành —— hừ! Bất quá chỉ mà một nam nhân xinh đẹp thôi, làm sao có thể so sánh với Thuấn Kiệt ôn hòa khí chất trong sáng của nàng chứ. (ta edit hơi quá ^^)


Uyển chuyển cười với Đoạn Thuấn Kiệt, tuy rằng phụ thân không nể mặt nói mình tuổi còn nhỏ đừng nghĩ tới cái gì, khả năng đây chì là mình ngưỡng mộ Đoạn Thuấn Kiệt ¬—— Âu Dương Tư Kì như thế nào lại không biết tình cảm của mình.


“Tiểu hài tử, nơi này không phải nơi ngươi có thể đùa giỡn!” Khống biết vì sao, Đoạn Thuấn Kiệt không muốn Âu Dương Tư Kì cùng Ngôn Tây Thành đứng cùng nhau, trong lòng cơ hồ cảm thấy bất an, đến tột cùng hắn không biết đó là bất an gì.


“Đoạn Đại ca ngươi thật bảo thủ! Người ta chính là tới hỏi ngươi khi nào rảnh mới có thể dẫn nhân gia đi sông Tần Hoài ngoạn a.....” Âu Dương Tư Kì nửa điểm cũng không pháp hiện ra tâm tư phức tạp của Đoạn Thuấn Kiệt.


Đang muốn cự tuyệt, Ngôn Tây Thành lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Đoạn Thuấn Kiệt ngăn cản hắn: “Thuấn Kiệt, ta đã đến đây đã lâu nhưng chưa đi đâu du ngoạn, không bằng nhân cơ hội này ngươi mang ta vào trong thành một chút.”


Bị cặp mặt của y nhìn chằm chằm, Đoạn Thuấn Kiệt sao có thể nói lời từ chối, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, sau khi cùng hẹn thời gian vớ Âu Dương Tư Kì, liền đem nàng lên kiệu hồi phủ.


“Tây Thành, có phải hay không người cảm thấy nữ tử hoạt bát như Tư Kì vẫn đáng yêu?” Sau khi Âu Dương Tư Kì trở về, lại cùng Ngôn Tây Thành giải quyết công văn, Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không được hỏi ra nghi ngờ trong lòng.


Tuy rằng trên giường Ngôn Tây Thành vô cùng ôn nhu với hắn, nhưng đến tột cùng hắn vẫn là nam tử, đối với một Âu Dương Tư Kì hoạt bát đáng yêu vẫn có điểm tự ti, sợ sẽ bị ái nhân ghét bỏ.


Ngôn Tây Thành tà tà nhìn hắn một cái, cũng nở nụ cười nói: “Làm ơn! Những lời này ngươi mà để Âu Dương Tư Kì nghe chắc chắn sẽ làm nàng thương tâm đến ch.ết. Người ta là đại tiểu thư lại coi trọng ngươi, ngươi cư nhiên lại sợ nàng đoạt đi người của mình... Chuyện này nhất định làm thiên hạ chê cười?”


Đoạn Thuấn Kiệt vừa nghe khuôn mặt nhất thời đỏ lên —— muốn nói Âu Dương Tư Kì chưa bao giờ có tâm ý với mình, đừng nói bậy, nhưng bị thẳng thắn vạch trần nên cũng chả biết ứng phó như thế nào.


Rất nhanh tới ngày ước hẹn cùng Âu Dương Tư Kì, Đoạn Thuấn Kiệt lại lâm vào quân vụ không thể thoát thân, đối mặt với thất vọng của Âu Dương Tư Kì, hắn chỉ có thể không ngừng giải thích, nhưng như thế nào nàng cũng không chấp nhận.


Một mực yên lặng nhìn hai người, cuối cùng Ngôn Tây Thành cũng mở miệng: “Nếu Âu Dương tiểu thư không chê, để ta bồi nàng, miễn làm cho Thuấn Kiệt khó xử.”
“Này.....” Đoạn Thuấn Kiệt khó xử, Âu Dương Tư Kì lại nhanh chóng nín khóc mỉm cười.


“Vẫn là Ngôn đại ca hảo, Tư Kì cùng Ngôn đại ca đi dạo, Đoan Thuấn Kiệt ch.ết tiệt, Âu Dương Tư Kì sẽ không....tái để ý tới ngươi!” Như đã mắng Đoạn Thuấn Kiệt xong, Âu Dương Tư Kì cùng Ngôn Tây Thành bước đi, đi được mấy bước còn quay lại đối với Đoạn Thuấn Kiệt làm mặt quỷ.


Ngoài ý muốn nhìn bóng hai người vô cùng hòa hợp, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không biết tư vị gì, chỉ có thể nhìn theo hai người.


Sau đó Âu Dương Tư Kì trở thành khách luôn lui tới ở phủ nguyên soái, lúc đầu luôn muốn Đoạn Thuấn Kiệt và Ngôn Tây Thành bồi nàng đi dạo, nhưng bị Đoạn Thuấn Kiệt từ chối vài lần liền tìm Ngôn Tây Thành bồi nàng, mỗi lần như thế Ngôn Tây Thành đều tươi cười đáp ứng, tựa hồ chư bao giờ để ý thấy thần sắc ảm đảm của Đoạn Thuấn Kiệt.


Cứ như thế, trên phố cũng dần có tin đồn, cũng có người trước mặt Đoạn Thuấn Kiệt nói Ngôn Tây Thành muốn kết thân với Âu Dương Tư Kì để có thân phận, Đoạn Thuấn Kiệt cư nhiên không tin, nhưng tin đã truyền đi khắp nơi, ở đâu cũng có thể nghe thấy, làm cho lòng hắn ẩn ẩn đau.


Cũng từng hỏi qua Ngôn Tây Thành, Ngôn Tây Thành không phải lộ ra vẻ mặt mạc danh kỳ diệu mà là ủy khuất: “Thuấn Kiệt, nàng là nữ nhân của Bình Nam vương, ta sợ đắc tội với nàng, Bình Nam vương sẽ gây bất lợi với ngươi. Nếu không phải vì ngươi, ta cần gì phải chịu tính tiểu thư của nàng, nếu ngươi không thích ta sẽ không đi với nàng.”


Nếu nghe Ngôn Tây Thành nói vậy còn chưa tin, hắn có tư cách gì làʍ ȶìиɦ nhân của người ta, Đoạn Thuấn Kiệt một bên nén giận vì tính khí hẹp hòi của mình, một bên không ngừng giải thích, lập tức ôm Ngôn Tây Thành tất cả hoàng nghi đều lên tới chín tầng mây.


Bỏ qua những nghi vấn trong lòng, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy cùng với Ngôn Tây Thanh cuộc sống như mật ngọt, vô số chuyện nhớ lại làm hắn đều cảm thấy ngọt ngào sung sướng.


Không còn công vụ quấn thân, Đoạn Thuấn Kiệt vui mừng cùng Ngôn Tây Thành du ngoạn. Vô luận là dạo chơi thuyền trên sông Tần Hoài hay đi các ngõ nghách trong thành Kim Lăng, chỉ cần có tươi cười hay cái chạm ngón tay ngẫu nhiên của Ngôn Tây Thành đều có thể làm cho hắn quên đi thế nhân, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của hai người.


“Tây Thành, ta không tin có kiếp sau. Cuộc đời này hạnh phúc nhất là những gì người đang có.”
Ngẫu nhiên hai người đi qua vùng ngoại ô đi vào ngôi miếu yên tĩnh không có người. Kéo Ngôn Tây thành cùng nhau quỳ xuống, Đoạn Thuấn Kiệt trước mặt Bồ Tát hiền lành, lại dùng hết dũng khí thổ lộ.


“Ta.... Ta cư nhiên cũng giống ngươi.” Mặc dù có chút do dự, Ngôn Tây Thành vẫn thấp giọng đáp ứng.


Cứ như vậy cùng Ngôn Tây Thành dập đầu ba cái, lại đứng thẳng lên khóe miệng tươi cười với Ngôn Tây Thành—— mới vừa rồi thổ lộ cùng quỳ lại làm cho hắn cảm thấy hắn đã cùng Ngôn Tây Thành hẹn ước.


“Tây Thành.” Tháo xuống kim liên luôn bên người, Đoạn Thuấn Kiệt đeo lên người, Đoan Thuấn Kiệt liền đeo lên tay của Ngôn Tây Thành, “Vậy này tuy không đáng gì, bất quá sư phó nói là do mẫu thân lưu lại cho ta, đây là tín vật duy nhất của ta, từ nhỏ ta đã mang bên người, liền tặng cho ngươi.”


Ngôn Tây Thành trầm mặc một lát liền gỡ xuống ngọc bội trên cổ đeo cho Đoạn Thuấn Kiệt, lập tức lợi dụng hôn sâu làm Đoạn Thuấn Kiệt không thể tiếp tục nói ra những lời thề non hẹn biển.






Truyện liên quan