Chương 11: Ta sẽ không yêu ai (2)
Nước mắt lã chã rơi xuống, xuống đến cửu tuyền rồi, cô mới nhận ra, chính cô là người đã gây ra chuyện này, cô đẩy Thư Thư ngã xuống nước chỉ vì ghen tuông hờn dỗi với nàng, chỉ vì cô không đẹp bằng, không thanh tú bằng, khí chất lại không bằng. Khi ấy nàng là Tiểu Đệ Nhất Thiên Tài Khuynh Thành, còn cô chỉ đứng thứ hai nên ít được người nhắc đến. Cậu ngưỡng mộ nàng, cùng kết thâm giao, uống một ly rượu hoa quả, dưới vườn đào trong hậu hoa viên cười nói vui vẻ, ba người kết nghĩa bằng hữu như trong Tam Quốc Chiến, khi ấy nàng được giao là Quan Vũ, cậu lại phân Lưu Bị, còn cô thì giật lấy Trương Phi, nói chuyện như các nam nhi hảo hán cười cười nói nói hi hi ha ha rất vui vẻ, rất tiêu dao.
Nhưng trong lòng cô luôn luôn thầm ganh tị, muốn được là nàng, như nàng. Một ngày nọ khi đang đi hái thuốc thì gặp một dòng thác lớn, núi rừng trập trùng sau lớp sương mờ bao phủ thật giống bồng lai, không hơn, không kém. Nhân lúc chỉ còn hai người, cậu thì đi tản bộ vòng qua con thác, một csmr giác mãnh liệt trong cô dâng trào kên từng ghồi từng hồi không ngừng gào thét đẩy nàng xuống đi, tất cả của nàng sẽ là của ngươi.
Lúc đó cô vẫn không muốn đẩy, vẫn kìm nén, cho đến khi nàng quay đầu lại nở nụ cười xinh đẹp kiều diễm:
- Tỷ tỷ à, nhìn này nhìn này, người nhìn bông hoa này có đẹp với muội không?
Đoá hoa màu xanh nhàn nhạt năm cánh vui mắt, lướt thướt tha trên mái tóc suôn mượt láng bóng của nàng, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh khiến cô tức giận.
Một cảm giác quyết liệt: Cô phải đẩy!
Tại sao? Tại sao những thứ tốt đẹp nhất đều là của nàng, bông hoa ấy, địa vị, danh thế, cô đều khoing bằng ở mọi khoản, không bằng cả một góc váy hay sao? Không thể, từ khi nàng xuất hiện cô dã chìm vào quên lãng, khi nàng được sinh ra cô đã trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người, không được, không được!
Bàn tay trắng nõn nà của cô vừa giơ ra đã nhanh chóng tiễn nàng xuống con thác tử thần kia.
Nàng chỉ trơ mắt ngây thơ nhìn, khuôn mặt. nhợt nhạt, môi mấp máy không thành tiếng, há ra rồi lại thôi nhưng cô đọc được khẩu hình miệng:" Tỷ.....sao.....tỷ....lại....."
Đến khi sắp bị cuốn vào dòng nước xoáy, nàng hét lên, không bi thương, không phẫn uất chỉ pha một chút cô độc lạnh lẽo đến thấu xương:" Tỷ muội trong phủ đối với ta không tốt, nhưng vẫn còn tỷ, không ngờ, ngay cả tỷ cũng không thể dung ta,.....ta thật tệ...."
" Bùm" Nàng rơi xuống, bị chôn vùi giữa bọt nước trắng xoá.
Thiên tài, thật cô đơn, sống trong sự ganh ghét và đố kỵ của mọi người, Nàng muốn làm ngườ thường, không sinh ra trong vọng tộc, sống một đời tiêu dao ấm no không lo nghĩ.
Nhưng là mơ thôi.....
Thư Thư, tỷ xin lỗi, muội không xứng với tỷ, là một người ích kỷ. Muội....Tỷ xin lỗi.....Nước mắt vẫn rơi nhớ lại những năm tháng phẫn uất khi ấy, cô đau lòng bao nhiêu thì bây giờ lại đau thương bấy nhiêu, vết sẹo trong lòng bị xé ra, đau biết bao....