Chương 51: Ở cái tuổi hạnh phúc và bình yên nhất của cuộc đời

Nàng nhận ra liền ngước lên nhìn nở một nụ cười đáng yêu lộ hai đồng tiền nho nhỏ duyên dáng:
- Thái tử ca! Ngọc Ly tỷ đâu rồi? Người có biết không?


Mái tóc đen nhánh không chút vướng bụi trần, đôi mắt sạch sẽ, hai gò má hồng hồng đáng yêu. Nàng đang rất hạnh phúc, đúng vậy rất hạnh phúc, không như bây giờ đi đâu cũng phải che mặt, người quen mà cũng không thể nhận, người thân cũng không thể nào nhớ nổi.


Thái tử chỉ cười nhẹ, lúc bấy giờ cũng đac là một thanh thiếu niên thanh tuấn bất phàm, nhưng khí chất ôn hoà không đổi, chỉ là đôi khi nàng thấy y hiện giờ có cạd gì đó trầm mặc hơn, sâu hơn, không còn vô ưu vô lo như này nữa:
- Họ đang đọc sách ở Tàng Thư Các, đi nhớ cẩn thận đó!


Nàng vô cùng vui vẻ gật đầu, ánh nắng vàng chiếu lên khuôn mặt tạo thêm nét rực rỡ đáng yêu, đôi mắt tựa như biết nói, long lanh sóng sánh ầng ậc nước. Đôi mắt trong veo và sạch sẽ khiến chính bản thân Thiên Thư cũng muốn tự cuốn mình vào:


- Vâng! Thái tử ca! Mấy tháng sau, đừng quên lời hứa của hai chúng taaaaaa!!!
Nàng vừa chạy vừa quay lại gọi, tóc bay bay, tà áo tràn trề nhựa sống ánh lên khuôn mặt hồng hào, Tiếng vọng lại nghe vui tai như tiếng reo chuông bạc.


Nàng chạy đến Tàng Thư Các không xa, nhận thấy bên trong có hai người, một nam ngồi đầu góc, một nữ đang sắp xếp lại các cuốn sách còn không ngay ngắn một cách cẩn thận chu toàn, cả hai còn đang rơi vào bầu không khí tĩnh lặng.


available on google playdownload on app store


Nàng nhìn thấy Ngọc Ly trước tiên, khuôn mặt thanh tú, khuynh quốc kiều diễm, đôi mắt tựa một dòng sông chảy nhẹ nhàng, mái tóc vắt ngang vai chảy dọc như bờ suối. Ngay lập tức, cảm giác ấm áp quen thuộc và tin tưởng lại ùa về, không chần chừ sà vào tấm lưng kia. Ngọc Ly có vẻ trưởng thành hơn, khuôn mặt góc cạnh, cao hơn nàng một chút, nhưng lại ốm và sắn chắc hơn vì khổ luyện tập:


- Tỷ tỷ aaaa~ Muội nhớ tỷ lắm đó! Tỷ có nhớ muội không???- Nàng chu chu môi anh đào đỏ mọng phớt hồng, gò má ửng hồng lịm vì chạy mệt nhiều.
- Tỷ rất nhớ muội!


- Ta cũng thế!- Tam hoàng tử từ đâu đi ra, khôi ngô tuấn tú, trí mạo bất ohamf, toàn thân toát lên vẻ vương giả khác biệt! Bàn tay rộng nhưng mềm nhẹ nhàng xoa lấy xoa để mái tóc mềm như dệt bằng tơ của nàng.- Ta đi chơi!
- Được!!!- Nàng và Ngọc Ly cùng đồng thanh hét lớn!


Lâu lắm mới có được đi ra ngoài choie, đương nhiên lại là vô cùng hứng chí, không có người lớn đi theo lại càng tốt! Bấy lâu nay cứ bị nhốt trong phủ đối mặt với bốn bức tường và hai vị tỷ tỷ đáng ghét đúng là muốn làm người ta phát bệnh mà!


Đi chơi cũng tốt, tranh thủ dịp này kiếm vài món dễ thương đáng yêu về tặng cho mẫu thân nhân ngày kỉ niệm thành hôn phu của phụ thân và người. Mặc dù người đó vô cùng đáng ghét, không đáng làm cha của nàng nhưng dù bats luận thế nào cũng vậy, hắn rốt cục cũng là phụ thân nàng. Xem như.....nàng tặng mẫu thân đi!


Người trong Nguyệt phủ trừ tiểu viện mình ra đều là người xấu hết, người xấu~~~~






Truyện liên quan