Chương 4

Tư Đồ Khắc Tai cười lắc đầu, hắn ôn nhu vuốt sợi tóc xõa dưới trán Sở Mộ Hân.
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy em rất đáng yêu.”
“Đáng yêu... Ngài là đang khen tiểu Hân sao?”
“Đúng vậy!”


Hai cái lúm đồng tiền trên mặt Sở Mộ Hân lập tức xuất hiện, Tư Đồ Khắc Tai vì thấy được nụ cười của mỹ nhân mà một hồi thất thần.
“Cảm ơn ngài!”
Ngẩng đầu nhìn nhìn bàn tay lớn đang vuốt vuốt tóc mình, Sở Mộ Hân lắc lắc đầu.
“Ngài a...”
“Gọi Khắc Tai.”


Không biết tại sao, Tư Đồ Khắc Tai thật muốn nghe cậu gọi tên của mình.
“Đó, Khắc Tai...a.”
Sở Mộ Hân hồn nhiên le lưỡi với hắn. Tư Đồ Khắc Tai phải cố gắng lắm mới đè xuống được ham muốn ʍút̼ lấy cái lưỡi kia.
“Sao vậy? Muốn nói cái gì?”
“Tiểu Hân… quên rồi.”


Bật cười, Tư Đồ Khắc Tai dương móng vuốt nhìn Sở Mộ Hân.
“Vậy phải xử phạt thôi!”
Nói rồi hai tay bắt đầu cù cậu, Sở Mộ Hân cười khanh khách né tránh.
“Ah ha ha... Đúng rồi, Tiểu Hân nhớ ra rồi a.”


Dùng sức đẩy ra bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên người mình, sắc mặt Sở Mộ Hân vì thiếu dưỡng khí mà có chút phiếm hồng.
“Ngài cùng Trọng Phẩm đại ca giống nhau, đều thích nghịch tóc của Tiểu Hân a, tóc của tiểu Hân có gì đặc biệt như vậy?”


Sở Mộ Hân nghịch ngợm cũng thò tay gẩy gẩy tóc của mình. Tư Đồ Khắc Tai chợt nhận ra, khi hắn nghe thấy tên của nam nhân khác không phải mình từ cái miệng nhỏ nhắn của Sở Mộ Hân,  nội tâm liền dấy lên cảm giác khó chịu.
“Hắn là ai?”
“Ừm? Ai là ai?”


available on google playdownload on app store


Sở Mộ Hân không hiểu câu hỏi của Tư Đồ Khắc Tai, lúc này một hồi tiếng đập cửa lại truyền đến. Tư Đồ Khắc Tai nhíu nhíu mày, không có ý định buông ra Sở Mộ Hân.
“Vào đi”


Đi vào là quản lý nhà hàng. Bên ngoài công việc đang bề bộn, Sở Mộ Hân lại một mực ở lại trong phòng VIP không chịu ra, thiếu mất một người làm việc cũng là vấn đề lớn. Vì vậy quản lý đành phải đến nhắc nhở, nhưng không ngờ khi hắn mở cửa lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nhảy dựng.


Sở Mộ Hân ngồi trên đùi khách nhân, hai tay quàng lên cổ y. Vị khách nhân này còn ôm lấy eo Sở Mộ Hân... C- cái này cái này... Đây cũng quá...!!!!! Khoan khoan, vị khách nhân này… sao nhìn thấy quen quen? Giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi?
“Có chuyện gì sao?”


“Ách... Thưa ngài, tôi muốn cho Mộ Hân nhanh chút  ra ngoài hỗ trợ...”
“Không cần, tôi đã chỉ định cậu ấy.”
Sở Mộ Hân nhìn thấy quản lý, tay đang ôm cổ Tư Đồ Khắc Tai lập tức buông ra. Cậu nhảy xuống từ đùi Tư Đồ Khắc Tai, chân tay luống cuống.


“Ah ah, quản lý, Tiểu Hân không phải cố ý lười biếng đâu, Tiểu Hân sẽ đi làm việc ngay đây. Khả Tai…. “
“Khắc Tai!”
“Đó, Khắc Tai, Ngài đợi một chút, Tiểu Hân sẽ lại tới giúp ngài!”


Tư Đồ Khắc Tai không lên tiếng, chỉ là nhìn tiểu đông tây nhanh tay nhanh chân sửa sang lại quần áo chính mình. Hắn nhẹ nhàng gõ đầu cậu một cái:
“Tốt, tôi chờ em.”


Sở Mộ Hân chạy đi còn không quên quay đầu lại tặng cho Tư Đồ Khắc Tai một nụ cười thật tươi, rồi đóng cửa lại. Tư Đồ Khắc Tai ngây ngốc tại giây phút trái tim rung động bởi nụ cười hồn nhiên ấy, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi được tinh thần.


Ngoài trời, mưa không có dấu hiệu dừng lại mà ngày càng nặng thêm.
“Mộ Hân! Bàn số 25 đổi đồ uống!”
“Tới đây”


Sở Mộ Hân một tay bưng khay, trên cánh tay mang theo khăn lau màu trắng, thân thể nho nhỏ cố gắng luồn lách trong khoảng trống giữa các bàn rượu. Tư Đồ Khắc Tai bởi vì không chịu nổi tịch mịch, lặng lẽ đi ra bên ngoài, đôi mắt sắc thoáng cái liền phát hiện Sở Mộ Hân của hắn.


“Xin lỗi! Tôi đến đổi đồ uống cho ngài...”
Cánh tay giữ lấy chén đĩa bởi vì sức nặng của đồ uống mà run nhè nhẹ, Sở Mộ Hân đem cái chén trống không trên bàn cầm lấy, lại dùng khăn lau đem nước đọng lau khô.
“Ầm…” Một tiếng sấm chợt vang lên.


Sở Mộ Hân bị tiếng sấm đột nhiên xuất hiện doạ sợ, vốn tay đã mềm nhũn vô lực, khay đồ uống trượt ra ngoài làm toàn bộ đồ uống đổ lên quần áo người đàn ông ngồi bên.
“Ah.... Thực xin lỗi....”


“ch.ết tiệt! Mày làm cái gì vậy hả? Ngu ngốc, không thấy có người sao? Mày làm sao lại được nhận làm nhân viên phục vụ thế hả!”
Bị khách nhân mắng, Sở Mộ Hân cả người thất kinh.
“T- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Hân không phải cố ý, là vì  mới có tiếng sấm...”


“Tiếng sấm? Mày cho rằng mày là đứa con nít ba tuổi sao? Còn có thể bị tiếng sấm doạ sợ? Thần kinh, tao mới không tin! Gọi quản lý của bọn mày đến đây! Tao phải bắt mày bồi thường!”


Dùng tay thô bạo nắm cằm Sở Mộ Hân bắt cậu ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt tràn ngập sợ hãi cùng khuôn mặt xinh đẹp, gã khách nhân trong mắt phát ra tà ɖâʍ.
“Hoặc là mày ngủ với tao một đêm!” ( Ame: DÂM TẶC >“Buông cậu ấy ra!”


Sở Mộ Hân muốn giãy dụa, lại không dám đắc tội khách nhân. Cậu sợ hãi bị hắn đụng chạm nhưng không biết nên làm thế nào, đột nhiên một vòng tay ấm áp kéo Sở Mộ Hân lui về phía sau rồi ôm lấy cậu, đồng thời vung mở đôi tay bẩn thỉu kia. Sở Mộ Hân ngửa đầu nhìn người vừa ôm lấy mình.


“Khả...”
“Là Khắc Tai.” Trong lúc này còn phải sửa cho cậu đọc đúng tên mình, trán Tư Đồ Khắc Tai giật giật, Tiểu đông tây sao lại luôn phát âm sai từ này chứ?
“Mày là ai? Dám xen vào chuyện của tao à?”


Đáng thương cho quản lý bị kẹp ở giữa hai người, không biết nên làm thế nào mới phải. Trong tiệm cũng đã có vài người chú ý tới sự hỗn loạn bên này, bắt đầu nhao nhao chỉ trỏ bàn tán. Sở Mộ Hân càng ngày càng khẩn trương, như chú chim non sợ hãi tìm kiếm nơi che chở, nép mình vào sâu trong lồng ngực Tư Đồ Khắc Tai. Tư Đồ Khắc Tai hai tay đang ôm chặt lấy Sở Mộ Hân cũng hơi nới lỏng lực đạo, giúp cậu dễ thở hơn.


Quản lý lắp bắp:
“... Cái kia.... quý khách ngài....”
“Gọi người phụ trách đến đây.”
Tư Đồ Khắc Tai không thèm liếc mắt nhìn nam nhân ngỗ ngược kia một cái, hắn nhàn nhạt nói với quản lý. Quản lý không chút suy nghĩ liền răm rắp vâng lời.
“Này!”


Nam nhân tức đến độ thở hổn hển muốn mắng người, Tư Đồ Khắc Tai cho hắn một ánh mắt lạnh như băng, mang theo hàn khí đảo qua người nam nhân, khiến hắn không tự chủ được mà rùng mình.


“Tiền bồi thường cho bộ quần áo này, tôi trả.” Tư Đồ Khắc Tai dịu dàng trấn an Sở Mộ Hân đang run rẩy trong ngực “Đừng sợ!”
“Mày…mày…!”
Lúc này người phụ trách cũng đến, vừa nhìn thấy Tư Đồ Khắc Tai, cả người bất động tại chỗ.


Má ơi! Tổng giám đốc sao lại đến nơi đây.... Cái này…… cái này….
“Ah... Tư, Tư Đồ tiên sinh, tôi không biết ngài đại giá quang lâm....”
“Nói nhảm thì miễn đi, đưa cho tên này tiền bồi thường rồi đuổi hắn ra ngoài, còn nữa...”


Tư Đồ Khắc Tai nhìn tiểu gia hỏa đang rúc vào trong lòng mình.
“Cậu ấy sau này không cần đi làm nữa!”
“Khắc Tai... Thật nhiều người nhìn chúng ta a..”
Níu chặt vạt áo Tư Đồ Khắc Tai, âm thanh nho nhỏ của Sở Mộ Hân từ trong lòng hắn phát ra.
“Không sao, tôi đưa em về nhà!”


Tư Đồ Khắc Tai ôn nhu trấn an Sở Mộ Hân.
“Này này, người kia.... Không phải là tổng giám đốc IRW sao? Cái tiệm này chính là của hắn còn gì?”
“Là thật hay giả vậy?”
“Hắn đẹp trai quá a a!”
“Oa...”


Tiếng xì xào bàn tán về Tư Đồ Khắc Tai kéo dài mãi không dứt. Cũng phải thôi, nhân vật nổi tiếng như hắn dù cho có chui vào khu ổ chuột cũng sẽ vẫn toả ánh hào quang.
“Hừ!”
Tư Đồ Khắc Tai không muốn rước lấy phiền toái, hắn quyết định kéo  Sở Mộ Hân thật nhanh đi ra cửa.


Ba giờ sáng, mưa vẫn chưa ngớt.
“Oa... Mưa to quá đi....”
Sở Mộ Hân vui vẻ thò tay nghịch nước mưa, hoàn toàn quên sạch chuyện mới xảy ra trong tiệm. Tư Đồ Khắc Tai đưa tay kéo Sở Mộ Hân gần như đã vươn nửa người ra bên ngoài chiếc ô.


“Cẩn thận một chút. Nhìn em kìa, ướt hết rồi, như vậy sẽ rất dễ bị cảm!”
“Không đâu, Tiểu Hân rất khỏe mạnh, không biết cảm mạo bao giờ luôn a!”


Sở Mộ Hân xoay tròn tay cầm chiếc ô, trông thấy nước văng ra thì càng hưng phấn dùng sức đạp đạp nước dưới chân, không để ý đến quần áo đã ướt hết. Tư Đồ Khắc Tai bất đắc dĩ cười nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh khoa chân múa tay mà nghịch nước.


Rất khỏe mạnh sao? Tôi không tin! Cái thân thể kia gầy như vậy, chẳng có bao nhiêu thịt. Không được, chính mình phải vỗ béo tiểu gia hoả mới được. Tư Đồ Khắc Tai trong nội tâm âm thầm quyết định, ánh mắt mang theo ý cười sủng nịnh nhìn Sở Mộ Hân.
“Tiểu Hân, nhà của em ở đâu?”


“Đó, chỗ đó.”
Sở Mộ Hân ngẩng đầu chỉ chỉ khu nhà phía trước cách đó không xa, Tư Đồ khắc tai lông mày nhíu lại.
“Em ở một mình?”
“Vâng, đúng vậy a.”
Sở Mộ Hân gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên nhà trọ ở lầu mười hai.


“Ồ? Có người sao? Ah! Nhất định là Trọng Phẩm đại ca! Ai nha, Tiểu Hân cũng đã nói anh ấy không cần chờ mà! Thật sự là không nghe lời người ta!”
Tư Đồ Khắc Tai lông mày nhíu lại càng chặt, người tiểu Hân nói đến kia... rốt cuộc là ai?






Truyện liên quan