Chương 2
“Ai da, sao ngồi cách xa quá vậy?”
Cả hai cùng đồng thanh, rồi lại nhìn qua phía đối phương.
Hai người tính ra cũng là đồng nghiệp, cùng làm nghề quản lý. Bây giờ thì trở thành đồng bọn, có cùng âm mưu. Âm mưu gì hả? Thì là thử xem cái câu chuyện đang nổi đình nổi đám, với hai nhân vật chính được xây dựng dựa trên hình tượng “hai cái kho vàng” của họ, có khả năng nào trở thành sự thật được không.
Hai người thực ra là đến từ sớm, cùng ngồi chung một bàn, nhưng nãy giờ lại lo quan sát tình hình bên kia nên chẳng thèm ngó lấy nhau một lần.
“A, đây nhất định là Thích Vô Ưu thừa tướng” – quản lý của Kiều Chấn Vũ đưa tay ra chào kèm theo một nụ cười tươi hết mức có thể. Quản lý của Nghiêm Khoan cũng vui vẻ đáp lại.
“Còn anh chắc là Lao thúc phải không? Hân hạnh được gặp”
“Vậy ra anh cũng biết rõ quá nhỉ?”
“Nếu không sao tôi lại ngồi đây”
Hai người nhìn nhau cười to, có vẻ là rất hợp ý.
(từ bây giờ xin phép gọi hai bác này là Lao thúc và Vô Ưu =)))*
Hai người lại lăm lăm ống nhòm, từ trên tầng năm nhìn xuống cái quán cà phê ngoài trời cách tòa nhà họ đang ngồi một con đường, chăm chú quan sát hai người một áo trắng một áo đỏ ngồi cách nhau đến ba cái bàn trống.
________________
Anh quản lý đang muốn gì đây? Bảo là có người quan trọng cần gặp, còn bắt mình mặc áo sơ mi trắng, còn bảo mình ngồi ở cái quán cà phê lộ thiên, một nơi hết sức dễ bị fan bắt gặp này. Nếu không nhờ mình mang kính đen, lại có thêm tờ báo che đậy, chắc đã không còn nguyên vẹn ngồi đây nữa rồi. Đã vậy anh ta còn bảo xe bị bể bánh, phải đi sửa xe. Sửa cái gì mà từ 7h sáng đến hơn 9h rồi còn chưa xong? Muốn bắt mình đợi đến bao giờ đây?
“A lô, anh đang…”
“Chấn Vũ, bỏ tờ báo xuống”
“Anh làm trò gì vậy? Đến rồi sao không ra đây?”
“Tôi bảo cậu bỏ tờ báo xuống ngay” – định chơi trò điệp viên hả trời? Nhất định là đang đứng ở góc nào đó theo dõi mình. Cứ làm theo lời anh ta vậy.
“Anh đừng đùa nữa, mau…”
“Tháo kính ra”
“Cái gì?”
“Tháo kính ra mau”
“Rồi, rồi, tháo rồi, anh còn muốn gì nữa?”
“Quay sang trái, cách cậu ba bàn trống”
“Hả?” – đang thầm nghĩ chắc là anh quản lý định đùa giỡn. Mình còn nghĩ quay sang thì sẽ thấy mặt anh ấy, còn đang định mắng cho anh ta một trận thì lại nhìn thấy cái người không nên nhìn thấy nhất, hơn nữa cậu ta cũng đang… nhìn sang đây.
________________
Tay quản lý này muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình hả? Người nào mà quan trọng quá vậy, còn bắt mình mặc cái áo sơ mi đỏ chói này, khó coi muốn ch.ết. Bộ anh ta không biết cái quán dễ bị dòm ngó lắm hay sao mà lại hẹn người ta ở đây? Nếu không nhờ mình thông minh đeo thêm cái kính đen chắc là đã bị tụi paparazzi chộp được rồi. Đợi mình gặp được anh ta, nhất định cho anh ta một trận, dám lấy lý do kẹt xe bắt mình chờ hơn 2 tiếng đồng hồ.
“A lô, anh tới chưa hả?”
“Nghiêm Khoan, đồ háu ăn, bỏ cái thực đơn xuống”
“Cái gì? Anh đang…”
“Bỏ xuống ngay” – tên này, đã đến trễ còn muốn chơi trò điệp viên với mình?
“Anh mà không ra đây, tôi sẽ…”
“Tháo luôn cặp kính của cậu xuống”
“Anh…”
“Tháo xuống”
“Được rồi, tháo thì tháo, anh ra đây mau”
“Quay sang phải, cách cậu ba bàn trống”
Còn tưởng là tay quản lý đáng ch.ết đang ngồi bên đó, mình còn dự định sẵn sẽ trừng phạt anh ta thế nào thì lại nhìn thấy người không nên nhìn thấy nhất, hơn nữa anh ta cũng đang… nhìn sang đây.
________________
Cả Nghiêm Khoan và Kiếu Chấn Vũ đều giật mình, tự khắc không ai bảo ai đều quay sang hướng khác, cố gắng không nhìn đối phương.
Chỉ có hai tên ngồi trên lầu cao quan sát kia đang hí hửng bắt tay nhau
“Bốn mắt đụng nhau rồi”
Nói Nghiêm Kiều hai người cố không nhìn đối phương là nói dối, thực ra là cố không để đối phương không phát hiện là mình đang nhìn thì đúng hơn.
Nghiêm Khoan lấy cầm cái menu che mặt, thỉnh thoảng lại liếc trộm sang bên kia, rồi lại vội vàng che lại. Kiều Chấn Vũ thì đến tờ báo cũng cầm ngược, mọi chú ý hình như đều dồn sang người ngồi cách anh ba cái bàn.
“Tay quản lýchơi mình rồi”
Cả hai tự nhủ thầm, rồi lại tự oán mình ngu ngốc, sao không nhận ra mấy cái yêu cầu kì lạ của mấy tên quản lý quỷ quyệt kia. Cái gì mà bắt buộc phải đến đúng giờ. Cái gì mà bắt buộc phải mặc áo màu này. Cái gì mà nhất định không nên cải trang nhiều quá. Nhất là Nghiêm Khoan, lại còn bị quăng cho một đôi giày cao 5 phân, bắt buộc phải mang.
“Tiểu Vũ, là tiểu Vũ kìa”
“Tiểu Càn, tiểu Càn ngồi bên đó kìa”
Tiếng thét này nghe rất quen, cách gọi này cũng rất quen, lại là các fan girl cuồng nhiệt vì Khuynh tẫn, lần này lại còn để họ thấy hai người ngồi cạnh nhau, ách, chính xác là cách ba cái bàn, nhưng khoảng cách này thì chẳng là gì so với trí tưởng tượng của các fan cả.
Tự thấy tình thế nguy đến nơi khi thấy số lượng người tụ tập lại ngày càng nhiều, Nghiêm Khoan vừa định đứng dậy bỏ đi đã thấy có người nắm lấy tay anh mà kéo đi thật nhanh.
“Còn đứng đó, muốn ch.ết sao?”
Kiều Chấn Vũ kéo anh đi thật nhanh, mặc cho các fan la hét rầm trời, có người còn cầm máy ảnh chạy theo.
Hai con cáo già đang đắc ý ngồi cười nắc nẻ, mặc cho hai kẻ đáng thương chạy bán sống bán ch.ết.
________________
Cả hai chạy một đoạn lại rẽ vào một ngõ hẻm vắng, không thấy ai đuổi theo nữa mới dừng lại.
“Chắc là họ bỏ cuộc rồi!” – Kiều Chấn Vũ buông tay Nghiêm Khoan ra, dựa vào tường thở dốc.
“Anh cũng nhanh thật! Chắc là quen với mấy việc này rồi hả?”
“Cậu đó, chỉ biết đứng thừ ra đó, còn không biết chạy cho nhanh?”
Nhớ lại hoàn cảnh lúc nãy, tự dưng cả hai lại thấy buồn cười.
Anh ta cũng khá mảnh khảnh, tay lại nhỏ, nhìn cũng có dáng công tử lắm.
Cậu ta cũng khá bảnh bao, dáng dấp cũng có phong thái hầu gia lắm.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi tự thấy cách suy nghĩ của mình giống như đang đồng tình với sự chọn lựa của các nàng fan girl, của cô nàng tác giả điên loạn kia (Mặc Mặc tha mạng), bất chợt cùng quay sang hướng khác.
Không thể yên lặng lâu hơn, Kiều Chấn Vũ quyết định rời đi, nhưng khi đưa tay lên túi áo thì cái thứ đáng-lẽ-phải-ở-đó lại biến đâu mất.
“Thôi ch.ết”
“Hả? Có chuyện gì?”
“Cặp kính, chắc là tôi để quên ở quán cà phê lúc nãy”
Lúc này mà không ngụy trang đi ra ngoài thì chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Cũng tại tôi, nếu anh không phải lo kéo tôi đi thì cũng không quên cái kính ở đó”
“Kệ đi, cũng có cái kính thôi mà”
Kiều Chấn Vũ mỉm cười, chỉ là thói quen thôi, nhưng nụ cười của anh cũng đủ làm người đối diện ngẩn ngơ.
“Cậu nhìn cái gì?”
“À không, không có gì”
“Tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là…”
“Nghiêm Khoan chứ gì? Tôi biết, tôi là Kiều Chấn Vũ”
“Cái đó tôi cũng biết”
Hai người tươi cười bắt tay nhau. Đúng lúc nghe thấy tiếng thắng xe.
“Chấn Vũ, lên xe đi” – quản lý của Kiều Chấn Vũ một tay mở cửa xe, tay kia nắm chặt lấy vô lăng, sẵn sàng nổ máy chạy.
“Nghiêm Khoan, lên xe” – quản lý của Nghiêm Khoan cũng lái xe tới nơi, mở cửa xe cho anh.
Cả Nghiêm Khoan và Kiều Chấn Vũ đều muốn nhanh chóng thoát thân, không chút do dự liền leo vào xe.
Mãi đến khi hai chiếc xe chạy xa nhau rồi, cả hai người ngồi trên xe vẫn không hay biết đến cái âm mưu khủng khiếp trong đầu hai tên cáo già đang lái xe.
“Anh tìm cho tôi phim Tuyết hoa nữ thần long đi, tôi muốn xem thử”
“Anh tìm cho tôi phim Tần vương Lý Thế Dân và phim Đại nhân vật đi, tôi muốn xem thử”
Đâu đó trong không trung hình như nghe thấy hai tiếng cười man rợ.