Chương 17
“Này” – Kiều Chấn Vũ đột nhiên lên tiếng đúng lúc Nghiêm Khoan vừa đưa ly nước lên miệng, chỉ có thể đưa mắt qua liếc nhìn anh một cái – “Nếu ở nhà buồn chán sao không gọi bạn gái của cậu đến chơi?”
Một lời thốt ra làm Nghiêm Khoan muốn sặc nước, nhưng vẫn cố kiềm nén cơn xúc động, chỉ lẳng lặng đặt ly nước xuống bàn, thở dài một tiếng. Kiều Chấn Vũ bị cảnh tượng trước dọa cho đến thất kinh hồn vía, chợt mở to hai mắt, rồi nhẹ giọng, nói trong sự hồ nghi
“Chẳng lẽ… cậu chưa có?”
Nghiêm Khoan vẫn không trả lời mà chỉ nhìn Kiều Chấn Vũ bằng đôi mắt hết sức ủy khuất, đến mức không-thể-ủy-khuất-hơn-được-nữa.
“Thật không vậy? Cậu chưa có bạn gái sao? Cũng không để ý ai à?”
“Nói về để ý, thì có một người”
“Ừm, vậy sao?” – Kiều Chấn Vũ cúi đầu ăn tiếp, cứ như không nghe thấy lời vừa rồi vậy.
Nghiêm Khoan thấy thái độ của người đối diện, nhịn không được mà phì cười. Ngay lập tức, Chấn Vũ ngẩng đầu lên, trân trọng tặng cho anh một cái liếc mắt lạnh thấu xương. Thế nhưng, hình như sau khi bị đánh, Nghiêm Khoan bị chạm mạch ở đâu đó hay sao mà dũng khí lại tăng lên gấp mấy trăm lần. Anh không những không sợ cái liếc mắt “trìu mến” của Chấn Vũ, ngược lại anh còn mỉm cười
“Trên mép miệng anh dính nước sốt kìa”
Không chút ngần ngại, Nghiêm Khoan cầm lấy cái khăn giấy trên bàn, lau đi vệt nước sốt bên mép miệng Chấn Vũ. Anh không quan tâm đến sự ngạc nhiên trên gương mặt người ta, càng không bận lòng đến ánh nhìn tò mò thích thú của mấy cô nàng xung quanh. Sau khi hoàn tất nhiệm vụ, Nghiêm Khoan thả nhẹ cái khăn xuống bàn và tiếp tục bữa ăn
“Còn anh, Chấn Vũ, anh có người yêu chưa?”
Cái nĩa xiên miếng cá đang đưa tới miệng thì dừng lại giữa không trung. Sau 3 giây đứng hình, Kiều Chấn Vũ giả ngơ, vẫn cắm cúi ăn. Nghiêm Khoan chỉ nhoẻn miệng cười đắc ý.
“Vậy là… anh cũng chưa có?”
“Tôi có quá nhiều việc để làm và không có thời gian cho mấy chuyện đó”
“Không sao, như thế tốt mà. Anh chưa có người yêu thì tốt”
Kiều Chấn Vũ nhìn vẻ kỳ lạ trên mặt Nghiêm Khoan. Nghĩ rằng hai người cũng có thể coi là bạn, Chấn Vũ hỏi
“Lúc nãy cậu nói cậu có để ý một người, người đó như thế nào?”
“Rất tốt”
“Tôi có quen không?”
“Có, anh còn biết rất rõ nữa”
“Vậy sao?” – Kiều Chấn Vũ định hỏi là ai nhưng rồi lại thôi, không muốn hỏi nữa.
“Người đó rất dễ thương” – Nghiêm Khoan cười nói
“Dễ thương? Tại sao không dùng từ “xinh đẹp”?”
“Tôi nghĩ nếu dùng từ đó thì người ta sẽ giận, nên tốt nhất là chỉ “dễ thương” thôi”
“Tôi không nghĩ một cô gái có thể giận khi được khen là xinh đẹp”
“Người đó không phải con gái”
Nghiêm Khoan nhìn thẳng vào Kiều Chấn Vũ, thậm chí không chớp mắt, cứ như thể chỉ cần anh chớp mắt một cái người trước mặt sẽ chạy đi mất. Anh nhìn, nhìn thật kỹ. Nhìn đôi mắt đen chứa đầy sự kinh ngạc. Nhìn đôi môi đang mím thật chặt. Nhìn đôi vai khẽ run lên. Nhìn cả đôi tay đang cứng đờ. Nghiêm Khoan nhìn chằm chằm vào Kiều Chấn Vũ với một ánh mắt hết sức nghiêm túc, như muốn khoét hai cái lỗ trên mặt người ta.
Sau một thoáng thất thần, Kiều Chấn Vũ đứng bật dậy, không quên ném cho Nghiêm Khoan một cái nhìn đầy giận dữ trước khi rời đi.
“Cậu đùa vậy đủ rồi đấy”
Kiều Chấn Vũ nhanh chóng ra khỏi nhà hàng. Nghiêm Khoan định đuổi theo nhưng còn phải thanh toán hóa đơn, đến lúc ra đến cửa thì người kia đã mất dạng.
Đến chiều, Lao thúc tới nhà Nghiêm Khoan để lấy xe và kèm theo lời nhắn của Kiều Chấn Vũ “Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu”.
________________
Cuộc gọi thứ 8 rồi, Chấn Vũ vẫn không bắt máy. Mình đã làm gì sai sao? Mình chỉ nói thật lòng thôi mà, ai ngờ Chấn Vũ có thể nổi giận đến vậy!
Lần cuối cùng mình rung động vì người khác là từ bao giờ chứ?
Nghiêm Khoan a Nghiêm Khoan, sao đối tượng lại là một nam nhân chứ?
Điện thoại? Là Chấn Vũ sao?
“A lô”
“Hán Lương?”
“Sao giọng cậu nghe thất vọng vậy? Đang chờ điện thoại của ai à?”
“….”
“Cậu đã giải quyết xong chuyện với người bạn của cậu chưa?”
“Đáng lẽ là xong rồi nhưng mà…”
“Lại có chuyện gì sao?”
“Hán Lương, tôi nghĩ tôi thích người ta rồi”
“Chẳng phải cậu bảo người ta là con trai sao?” – cái giọng giễu cợt của tên Chung Hán Lương này thật đáng ghét
“Phải, người ta là con trai”
“Tiểu Khoan, cậu đang giỡn phải không? Cậu đang nói với tôi là cậu thích một người con trai sao?”
“Tôi nghĩ là vậy”
“Rồi sao nữa? Cậu định rời đi hay âm thầm ở bên người ta”
“Không, tôi nói ra rồi” – và tôi không hề có chút ý hối hận về việc đó đâu.
“CÁI GÌ”
“Cậu ta là ai, cái người mà cậu thích ấy?”
“Là Kiều Chấn Vũ”
“Tôi biết cậu ấy, nhưng… cậu điên sao? Trước giờ cậu đâu có hứng thú với con trai”
“Lần này khác”
“….” – là mình lầm sao? Hán Lương thật sự thở dài à?
“Nếu cậu đã quyết thì tùy cậu vậy, nhưng nếu lỡ có chuyện gì thì đừng có bay sang Hồng Kông tìm tôi đấy”
“Đừng lo, tôi không để có chuyện gì đâu”
Tên này sao lại đột nhiên lo lắng vậy chứ? Mà xét cho cùng thì cũng chẳng có gì là lạ, thằng bạn trước giờ chỉ thích nữ giới lại đột nhiên tuyên bố là đang thích một người con trai, làm gì có ai giữ được bình tĩnh!?!
Ngay cả mình cũng không hiểu nổi. Từ lúc nào mà bị thu hút bởi đôi mắt đen, to tròn ấy? Từ lúc nào mà không thể rời mắt khỏi nụ cười rạng rỡ như nắng xuân ấy? Rốt cuộc là từ lúc nào mà mình dù bị đánh cũng không tránh, không đánh trả?
Nghiêm Khoan, ngươi có ngu ngốc quá không? Làm thế nào mà lại đi phải lòng một nam nhân chứ? Vì ảnh hưởng của bộ tiểu thuyết ngu ngốc kia? Hay là vì bị hai tên quản lý làm cho đầu óc trở nên bất thường? Hay là…..