Chương 23
Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh…
Chung Hán Lương mặc một bộ vest đen kết hợp với áo sơ mi trắng tùy tiện nới lỏng mấy cái nút cổ áo, đeo kính đen để ngụy trang, tay xách một cái vali không lớn lắm. Anh bước thật nhanh ra khỏi sân bay, nhân viên sân bay đón cho anh một chiếc taxi gần đó. Từ trong xe, anh nhìn ra phía bầu trời trong xanh không một gợn mây, khẽ cười thầm.
“Ai~ Hình như sắp có bão”
________________
“Chấn Vũ, có người gửi…”
“Cám ơn”
Chấn Vũ giật lấy cái phong thư màu đỏ trên tay cô nhân viên rồi đi nhanh về phòng nghỉ của mình.
Anh bước vào phòng, mở ngăn kéo hộc tủ và để phong thư màu đỏ kia vào đó. Lao thúc đứng phía sau cười hỏi
“Không xé nữa sao?”
“Anh nhiều chuyện quá”
“Sao hả? Không nỡ xé à?”
“…..”
“Tối qua có chuyện gì vui không? Kể tôi nghe đi”
Chấn Vũ vẫn im lặng đọc kịch bản, vờ như không nghe thấy gì cả.
Đột nhiên nhớ ra một thứ rất quan trọng, Chấn Vũ quay sang nhìn Lao thúc với ánh mắt không mấy thân thiện
“Chìa khóa nhà tôi, là anh đưa cho cậu ta phải không?”
“Hả? Đưa ai? Ai đưa?”
“Anh đừng có giả ngốc! Nói mau, sao anh lại đưa cho cậu ta?”
“Tôi không có đưa cho tiểu Khoan à nha. Tôi đưa cho Vô Ưu mà”
“Vô Ưu?”
“Quản lý của tiểu Khoan”
“Đưa cho anh ta thì cũng giống như đưa cho Nghiêm Khoan rồi. Từ lúc nào mà anh thân với bên đó quá vậy hả? Sao anh không qua đó làm luôn đi?”
“Ấy, tiểu Vũ, đừng nóng mà” – Lao thúc lân la đến xoa bóp vai cho Chấn Vũ.
Chấn Vũ không thấy được bộ mặt gian trá của Lao thúc nên cơn giận cũng dần nguội lại. Anh tiếp tục chuyên tâm vào chuyện học kịch bản.
Lao thúc thấy Chấn Vũ không còn ý kiến về chuyện cái chìa khóa nữa cũng lo đi làm công việc của mình: xem xét giấy tờ, sắp xếp lịch quay, gọi điện khắp nơi để hỏi giờ giấc chính xác, lại còn phải xếp lịch mấy cái phỏng vấn v.v… Quanh quẩn một hồi cũng tới giờ hẹn phỏng vấn.
“Tiểu Vũ, chắc tay phóng viên kia cũng tới rồi, để tôi xuống xem”
“Ừm” – anh khẽ gật đầu, vẫn chăm chú vào cuốn kịch bản trên tay.
________________
“Tiểu Khoan”
“Hả?”
Tiếng gọi của Vô Ưu kéo Nghiêm Khoan khỏi thế giới mộng tưởng.
“Cậu đang nghĩ cái gì mà lộ ra cái mặt tà đạo thế hả?”
“Anh nói nhảm gì vậy? Làm gì có”
Nghiêm Khoan quay sang hướng khác, nhưng vẫn không giấu được cái dáng vẻ hạnh phúc đến nỗi muốn bay lên mây kia.
“Tối qua có chuyện gì rồi phải không?”
“Không có gì hết”
Vô Ưu vẫn nhìn Nghiêm Khoan dò xét, nhấn mạnh từng chữ
“Thật là không-có-gì?”
“À thì… cũng có… có một chút”
Vô Ưu định hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn lại đồng hồ đã đến giờ, vội giục Nghiêm Khoan
“Lát nữa nói chuyện này sau, cậu mau chuẩn bị đi. Hôm nay cậu có buổi trả lời phỏng vấn cho tạp chí Premiere”
“Ừ, tôi biết rồi”
________________
“Chào anh Chấn Vũ, tôi là Đường Lam, phóng viên của tạp chí Premiere”
“Chào cô” – Chấn Vũ bắt tay cô phóng viên một cách thân thiện
“Chào anh Nghiêm Khoan, tôi là Trương Nhiên, phóng viên tạp chí Premiere”
“Chào cô” – Nghiêm Khoan bày ra nụ cười tươi nhất để tiếp đón cô phóng viên
“Trước tiên anh có thể giới thiệu một chút về bản thân được không?”
“Tôi sinh năm 1978, nhóm máu A, chòm sao Bò Cạp”
“1979, O, Bảo Bình”
“Công việc của anh dạo này thế nào?”
“Tôi đang tham gia hai bộ phim là Khổng Tử và Hẹn hò kiểu Trung Quốc”
“Đến giờ hình như anh vẫn chưa có người yêu phải không? Vậy đến này anh có để ý ai không?”
“Hả? Không… không có… không có ai cả”
“Thực ra thì có một người, một người rất dễ thương”
“E hèm, cô có thể hỏi sang vấn đề khác được không?”
“Được rồi, vậy không biết anh có biết về quyển tiểu thuyết tựa là Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa không?”
“Có, tôi có biết”
“Đương nhiên là biết”
“Anh có ý kiến gì về chuyện đó không?”
“Chuyện này… tôi không muốn nói nhiều về vấn đề đó”
“Nó là một câu chuyện khá thú vị”
“Hiện giờ có rất nhiều fan hâm mộ của anh ảnh hưởng bởi quyển tiểu thuyết này, anh có khó chịu về việc họ gọi anh là công tử/hầu gia không?”
“Khá là khó chịu, vì đó không phải là tôi nên đương nhiên là có khó chịu”
“Lúc đầu thì khó chịu nhưng sau đó cũng thấy gọi như thế cũng không đến nỗi nào”
“Vậy anh có quen biết với Nghiêm Khoan/Kiều Chấn Vũ không? Anh có từng gặp anh ta chưa?”
“Có, tôi từng gặp cậu ta… ừm… một vài lần, không thân lắm”
“Có, có, có, sao lại không biết? Chúng tôi rất thân thiết”
“Nếu có người dựng phim dựa trên cuốn tiểu thuyết này và mời anh tham gia thì anh có chấp nhận không?”
“Không, tôi không có hứng thú”
“À… ừm… tôi sẽ suy nghĩ”(thực ra là muốn lắm chứ)
“Vậy anh có dự định gì cho tương lai không?”
“Tạm thời thì tôi đang tập trung cho hai bộ phim mới, không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác”
“Tôi đang có một kế hoạch rất chu đáo cho tương lai rồi”
________________
Một giờ sau…
Buổi phóng vấn kết thúc…
Cô phóng viên bước ra khỏi phòng, đi theo sau là tay cáo già (của 2 bên)
“Hôm nay cô vất vả rồi, còn chuyện…”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ lo liệu”
“Vậy cảm ơn cô”
_______________