Chương 28
Xe của Chấn Vũ vừa dừng lại, đã có một nhân viên trong quán chạy ra tiếp, hướng dẫn anh chạy vào bãi giữ xe.
Từ bãi giữ xe đi ra, anh thực sự thấy hối hận và muốn quay về, nhưng khi anh vừa chuyển bước thì cái “kẻ kia” đã nhìn thấy anh
“Vũ nhi, bên này, bên này”
Chấn Vũ thở dài, cắn răng bước từng bước nặng nề đến chỗ Nghiêm Khoan.
Mấy cô phục vụ vừa nhìn thấy anh ngồi xuống đối diện Nghiêm Khoan thì lại bắt đầu xầm xì. Chấn Vũ chắc chắn là họ không thể nhận ra anh, anh đã ngụy trang rất kỹ mà. Anh vẫn còn chưa tháo cặp kính đen, chưa gỡ cái nón lưỡi trai xuống, làm sao họ nhận ra anh được mà bàn tán chứ. Có lẽ là họ đang cười cái tên ngông cuồng, ra ngoài ăn mà không chịu cải trang, Nghiêm Khoan.
Chấn Vũ à, ai bảo anh mất 15 phút mới đến, người ta đã chờ suốt 15 phút, miệng đương nhiên là ngứa ngáy, đã nói bậy rồi
________________
15 phút trước…
Cô phục vụ dễ dàng nhận ra Nghiêm Khoan, vì anh không hề cải trang gì cả.
Cô nàng đỏ mặt, rụt rè tiến tới bàn của anh.
“Anh dùng gì ạ?”
“Để lát nữa đi, tôi đang đợi người”
“Đợi người?” – không chỉ có cô gái đang đứng ở bàn của anh, mà mấy cô nàng đứng trong quầy đang hướng tai ra nghe cũng thét lên kinh ngạc.
Nghiêm Khoan thản nhiên quay sang các cô, nở một nụ cười tươi hơn hoa, vẻ mặt không giống được sự mong chờ, nhẹ nhàng phun ra một câu
“Một người rất dễ thương”
________________
Hiện tại…
Chấn Vũ đang cực kỳ khó chịu bởi ánh mắt của mấy cô nàng phục vụ và cả mấy cô khách nữ. Anh cứ ngồi đơ ra đó, liếc mắt nhìn xung quanh.
Bất ngờ, Nghiêm Khoan lao tới gỡ cái nón của anh ra
“Còn đội nón làm gì? Tháo xuống đi”
“Này, cậu…”
“A, cặp kính này là của tôi mua phải không? Vũ nhi đeo thật à?”
Nghiêm Khoan hét lên, chỉ cặp kính mà Chấn Vũ đang đeo. Cái thái độ mừng rỡ và cái cách cậu ta gọi anh, đủ để khiến mọi người xung quanh nghĩ quan hệ của họ theo chiều hướng mà không cần nói Chấn Vũ cũng biết. Anh bỗng nhiên đỏ mặt.
“Cậu có thôi đi không? Đừng có gọi tôi bằng tên đó”
“Eh Tôi thích gọi như thế mà” – Nghiêm Khoan tựa vào lưng ghế, bĩu môi
“Cậu…”
Thừa lúc người ta không tập trung, Nghiêm Khoan còn lao tới giật luôn cặp kính của Chấn Vũ xuống.
“Nè, cậu… Trả cho tôi”
“Không trả! Gọi tôi là Khoan đi, hoặc là Kevin thì tôi trả”
“Hả?”
“Trước giờ Vũ nhi toàn gọi tôi là Nghiêm Khoan, gọi cả tên lẫn họ như thế nghe xa lạ quá! Tôi không thích”
“….” – tôi còn chưa gọi cậu là “tên ngốc” là may lắm rồi đó, cậu nghĩ mình là ai hả?
“Gọi tôi bằng tên đi, hoặc gọi tiểu Khoan như “mấy người kia” cũng được, hoặc gọi Kevin cũng được. Gọi đi rồi tôi trả kính với nón lại cho”
“Không gọi” – Chấn Vũ dựa lưng vào ghế, quay mặt sang hướng khác.
“Gọi đi mà”
“Không”
“Một tiếng thôi! Một tiếng thôi cũng được! Ha?”
“Không là không”
“Có gọi không?”
“Không”
“Vậy thì để tôi hét lên với mọi người “Vũ nhi là của tôi” cũng được chứ hả?”
“Cậu dám?”
“Sao lại không?”
Nghiêm Khoan vừa dứt lới đã đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu, đúng là định hét lên hơn nữa còn là hét rất lớn.
“Dừng lại ngay, tiểu Khoan”
Chấn Vũ hoảng hồn, nhất thời không biết làm sao, đứng dậy đè Nghiêm Khoan ngồi xuống, lại còn hét lên rất lớn. Lời nói ra không thể rút lại, Chấn Vũ lúc này mới nhận ra sai lầm của mình thì đã muộn. Vô số ánh mắt đang hướng về bàn của anh và Nghiêm Khoan.
Nghiêm Khoan cười hề hề, kéo Chấn Vũ ngồi xuống ghế, lại nháy mắt trêu đùa
“Cuối cùng cũng chịu gọi”
“Im đi”
Chấn Vũ ngồi chống cằm bực bội, không thể chối cãi là anh vừa gọi “tiểu Khoan”
Nghiêm Khoan mặt mày tươi tỉnh hơn hẳn. Anh thản nhiên vẫy gọi cô phục vụ, không màng đến vẻ mặt khó xử của Chấn Vũ.
“Vũ nhi, ăn món gì? Mau chọn đi”
“Không được gọi tôi như thế”
“Sườn xào chua ngọt được không, Vũ nhi?”
“Cậu…” – Chấn Vũ nghẹn lời, nhưng xung quanh rất đông người, anh không thể ra tay đánh Nghiêm Khoan được, chỉ có thể thở dài mệt mỏi – “Ăn gì thì tùy cậu chọn đi”
“Được, vậy 2 phần cơm sườn xào chua ngọt và 2 ly nước ép dưa hấu”
“Vâng, hai anh đợi một chút ạ”
________________
Thức ăn được đem lên rồi, Chấn Vũ không nói, Nghiêm Khoan cũng không lên tiếng. Hai người cứ im lặng ngồi ăn phần của mình.
“Cậu… Bộ cậu rảnh lắm sao?” – Chấn Vũ bất ngờ lên tiếng sau một hồi yên lặng
“Ả? Ao ại ỏi ậy?” – Nghiêm Khoan vừa nhai vừa nói, cái giọng ngọng nghịu như con nít 2 tuổi (phiên dịch: Hả? Sao lại hỏi vậy?)
“Suốt ngày đến tìm tôi, không phải là rảnh rỗi quá sao? Cậu không có việc gì làm à?”
“Đương nhiên là có, rất nhiều việc! Nhưng mà Vũ nhi quan trọng hơn”
Chấn Vũ ngẩn người ra trong giây lát.
Sao tim mình đập nhanh vậy? Mình bệnh sao?
“Vũ nhi, sao không ăn tiếp đi?”
“Hả?”
“Không… không có gì! Không liên quan tới cậu”
Chấn Vũ cúi đầu, cắm cúi ăn, một chút cũng không chú ý đến ánh mắt mơ mộng của các cô gái xung quanh
Nghiêm Khoan chỉ cười nhẹ một tiếng rồi tiếp tục ăn, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chấn Vũ, lâu lâu lại mỉm cười hết sức mãn nguyện. Hành động vô cùng mờ ám của Nghiêm Khoan toàn bộ đều lọt vào tầm mắt của các nàng (chắc chắn là) fan girl vây quanh. Người thì nhìn họ soi mói, người thì xì xầm bàn tán, có người lại còn chụp vài tấm ảnh “kỷ niệm”