Chương 17
“Tiểu hầu gia, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể lên đường bất cứ lúc nào!”. Trên mặt thái giám Ngụy Trung Quân luôn thường trực nụ cười cầu tài, hề hề cười nhưng nham hiểm, xảo quyệt, thanh âm vốn chói tai và eo éo của bọn hoạn quan nghe từa tựa như tiếng thìa gõ vào chén đá, chẳng những không trong trẻo dễ nghe mà còn khiến cho người ta phải một phen rởn óc, nổi da gà.
Phương Quân Càn tay chống cằm, nghiêng đầu ngắm nghía hắn, trên mặt nở nụ cười đầy khiêm nhu lễ độ, nhưng trong lòng thì chửi toáng lên: đầu óc lão Gia Duệ đế rõ ràng có vấn đề, đang yên đang lành tự nhiên lại phái một tên thái giám đi theo giám quân, đúng là ngu ngốc, hồ đồ. Lão tử chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa…
Nghi thức tiễn quân xuất chinh vô cùng trọng đại, tất thảy văn võ bá quan đều tề tựu đông đủ tại quảng trường.
Thanh âm vị chủ lễ sang sảng, uy mãnh sắc nhọn tựa hồ chọc thủng trời xanh: “Cáo thiên! Khởi trống!”
Giữa quảng trường nhô lên một đài lễ, nơi ba quân tuyên thệ trước giờ xuất quân, hai bên là dàn trống trận xếp hàng đều tăm tắp, hiệu lệnh vừa ra, lập tức những cánh tay lực lưỡng, chắc khỏe đồng loạt giơ cao, đồng loạt hạ xuống nện vào mặt trống, đầu tiên chỉ là những tiếng rời rạc như pháo lép, dần dần càng lúc càng dồn dập, uy dũng, tiếng trống rầm rập, vang rền, liên tục không dứt.
Bỗng nhiên, tiếng trống trở nên vô cùng mãnh liệt, như sấm, như sét trong cơn mưa bão, rung chuyển trời đất, uy chấn tựa như cơn giận lôi đình của ngàn vạn quân tinh nhuệ trước giờ xuất kích, trong lòng mỗi người, chợt nổi lên một cơn lâng lâng kích động, cuồn cuộn như sóng trào.
Một vài kẻ nhát gan nghe tiếng trống uy mãnh đó thì đâm ra choáng váng tâm thần, run rẩy sợ hãi, tim đập dồn theo nhịp trống dường như muốn nhảy bổ ra ngoài, nhưng lại bị tiếng trống vô hình kia trấn áp, nhảy ra không được, nuốt vào cũng không xong, trái tim cứ chạy loạn xạ lên trong ***g ngực, những kẻ ấy ôm ngực thở gấp, môi khô miệng đắng, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
Khí thế hùng hồn trước mắt thật rất giống với cảnh thiên binh vạn mã đang lao vào tử chiến trên sa trường. Binh sĩ giáp trụ tề chỉnh, trùng trùng điệp điệp, binh khí sáng lòa trong tư thế đang sẵn sàng chiến đấu, trên mặt ai nấy đều hiện rõ quyết tâm liều ch.ết diệt địch, ai nấy cũng đều mang tâm thế sẵn sàng xông lên kẻ thù trước mặt, trong một trận ác chiến khốc liệt.
Trong lòng Phương Quân Càn trào dâng một cảm giác hăng hái, sục sôi nhiệt huyết. Tiếng trống đã làm bừng tỉnh tinh thần của một chiến tướng trong người hắn, máu huyết dũng tướng sôi trào trong huyết quản, bức bối, thúc giục muốn thoát ra ngoài.
Tinh kỳ (1) phần phật trong gió, bên dưới năm mươi vạn đại quân mang trong mắt ý chí quyết tâm sắt đá, thề chiến đấu anh dũng, trường kích chỉ thiên, đều tăm tắp, phen này máu nhuộm giang sơn, lưu danh thiên hạ.
Đây mới chính là thời cuộc định anh hùng!
Đây mới chính là máu lửa chốn sa trường!
Hắn muốn ngay lập tức lên đường, quyết hiến dâng sinh mạng đổi lấy chiến thắng nơi chiến trường ác liệt!
Phương Quân Càn một thân nhung trang (2), oai phong lẫm liệt, vẻ tuấn mỹ càng tăng lên bội phần, không những người ta nhìn hắn bị mê hoặc, ngay cả trời đất cũng phải đảo điên thất sắc.
Trước mặt là năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ, khôi giáp tề chỉnh sáng lóa dưới ánh mặt trời, binh khí bén ngót lạnh lùng, nghiêm trang nhìn thẳng phía trước, tự nhiên trong lòng lâng lâng xúc động, Phương Quân Càn từ từ tiến lên lễ đài.
Phương Quân Càn nghiêm nghị, từ tốn đi giữa hai hàng quân trùng trùng điệp điệp giáo mác. Đoạn đường dài dăng dẳng, nhưng càng đi càng cảm nhận khí thế hào hùng, anh dũng ngút trời của ba quân tướng sĩ từ đầu đến cuối hàng quân, chấn động tâm can Phương Quân Càn, khiến hắn lâng lâng phấn chấn, sôi trào quyết tâm, nhìn khắp chung quanh, thấy ai ai cũng như vậy.
Hắn tiến lên lễ đài, uy phong lẫm liệt, ai nấy phải chú mục ngắm nhìn.
Binh sĩ nhìn lên, thấy rõ ràng một thiếu niên mười bảy tuổi trong nhung trang Thống soái, một mình thống lĩnh năm mươi vạn đại quân ra trận thì giật mình kinh hãi, choáng váng tựa như một tảng đá lớn rơi tùm xuống mặt hồ vốn phẳng lặng, gây ra một cơn xao động không nhỏ, trong biển người mênh mông không khỏi thoát ra những tiếng xôn xao, càng lúc càng lớn, càng lúc càng hoang mang…
Vì lo lắng, vì nghi hoặc, vì khiếp sợ trước sự việc quá đỗi kỳ quặc, nỗi bất an như sóng tỏa lan ra khắp bốn phía, những tiếng xì xầm, những tiếng ai thán cùng thất vọng. Hy vọng ở đâu khi Thống soái chỉ là một thiếu niên miệng còn hôi sữa, chưa ráo máu đầu?
Phương Quân Càn bước lên phía trước hai bước, phong thái điềm tĩnh nghiêm nghị, đôi mắt sắc sảo lạnh lùng đảo khắp chung quanh, ánh mắt sáng như sao quét hết một vòng cảnh quan trước mặt, không cần thốt ra một lời.
Lập tức, mọi tiếng lao xao, thì thầm nơi ba quân im bặt. Năm mươi vạn đại quân đứng yên như tượng, không nhúc nhích, năm mươi vạn con người trong quảng trường đình chỉ mọi âm thanh, không gian ngưng đọng, trở nên tĩnh lặng tuyệt đối, như đang ở nơi rừng sâu, núi thẳm.
Cái uy của kẻ làm tướng không phải ở chỗ đao to búa lớn, mà là ngoại nhu nội cương, tự nhiên tạo ra một thứ uy nghiêm mà ai cũng phải phục tùng, bất khả xâm phạm! – Lời nói của Tiếu Khuynh Vũ trong lúc đàm luận hôm nào cứ văng vẳng bên tai Phương Quân Càn, lúc này đã được chứng tỏ.
Không thể nghi ngờ, Phương Quân càn chính là kẻ được trời phú cho một thứ khí chất đặc biệt của một vị danh tướng tuyệt thế thiên hạ!
Phương Quân Càn nâng bát rượu trước mắt ba quân, lớn tiếng nói: “Năm xưa, tổ tiên Đại Khánh xông pha sa trường, triệt tiêu quân địch, gầy dựng giang sơn gấm vóc. Nay Thiên Tấn là tiểu quốc vô cớ xâm phạm, là con cháu dũng tướng trước nỗi nhục lớn như vậy thật vô cùng hổ thẹn! Ta vâng lệnh cầm quân ra sa trường giết giặc, bảo vệ non sông Đại Khánh, nêu cao quân uy của Thiên triều, nguyện cùng chư vị ở đây ra đầu chiến tuyến. Lần này xuất chinh, chúng ta phải chứng tỏ thật rõ ràng minh bạch uy danh của một nước lớn!”
“Từng tấc đất, từng nóc nhà đều nói cho thế nhân biết rằng – Nam nhân Đại Khánh vốn anh dũng cương liệt, không thể bị xem thường, chỉ cần tiểu tặc xâm phạm bờ cõi của ta, thì phàm là con dân Đại Khánh, tuyệt không khoanh tay đứng nhìn, quyết xông pha tử chiến đòi nợ máu.”
“Ta trịnh trọng nâng chén rượu này, hướng về những linh hồn tử sĩ đã hy sinh anh dũng tại Bát Phương Thành, hướng về những chiến sĩ đang ngày đêm chiến đấu hăng hái quên mình nơi tiền phương đẫm máu, kính một chén!” – Hắn nâng bát rượu quá đầu, ánh mắt sáng quắc rực lửa, “Bổn hầu mạo muội kính trước!”. Nói xong, ngửa đầu cạn sạch, xong nghiêng bát rượu buông xuống đất!
“Nguyện sát cánh cùng hầu gia! Nguyện nêu cao uy vũ của Đại Khánh!” Hàng quân sĩ hàng đầu đối diện Phương Quân Càn quỳ gối xuống. Hành động đó lập tức lan tỏa như sóng dợn nhấp nhô, tất cả binh sĩ đều quỳ rạp xuống trước lễ đài, trong lòng ai nấy đều bị những cử chỉ vừa rồi của Phương tiểu hầu gia thuyết phục.
Phương Quân Càn biết tình hình đã hoàn toàn thay đổi, hắn đã thành công. Biểu hiện của hắn đã chấn động lòng quân, bẻ gãy hoàn toàn những cảm xúc e ngại, nghi hoặc, thất vọng trước đó.
Thanh âm của năm mươi vạn cái miệng đồng loạt rống lên, khí thế từ trong huyết quản sôi trào dồn dập như sóng thần cuồn cuộn, phát ra lời thề quyết bảo vệ non sông, giải nguy đất nước, lời thề như máu như lửa, như sắt như đá: “Nguyện sát cánh cùng hầu gia! Nguyện nêu cao uy vũ của Đại Khánh!”
Phương Quân Càn cả người lâng lâng sảng khoái, hai mắt từ từ mở to, nhiệt huyết sục sôi trong ***g ngực chỉ chực trào ra bên ngoài, không thể kềm chế.
Hắn cười lớn một tiếng, xoay người phóng lên yên ngựa, lớn tiếng hô: “Lên đường!”
Đại quân chậm rãi xuất phát, sầm sập như sóng xô bờ…
Cách đó không xa, Tiếu Khuynh Vũ chăm chú theo dõi sự việc từ đầu đến cuối, thản nhiên buông một câu: “Mãnh hổ đã thoát khỏi chuồng son rồi!”
‘Dọc đường khổ chiến hào hùng phóng khoáng,
mưa dầm sương lạnh tiếu ngạo thiên hạ’ (3)
Một việc xảy ra ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Phương Quân Càn cao giọng hát lên bài hành khúc của chiến sĩ nơi biên cương.
Tiếng hát của hắn to rõ, mạnh mẽ đủ sức vang xa, lan rộng đến bốn phía chung quanh, khí thế hào hùng len lỏi vào tận tâm can từng tướng sĩ.
‘Tâm tại giang sơn mặc cho gió táp mưa sa
rong ruổi ngàn dặm hùng tâm không vướng bận’
Bài hát này do chính Tiếu Khuynh Vũ, thuở thiếu thời trong lúc vân du thiên hạ, đi ngang một cứ điểm quân sự quan trọng, cảm khái mà viết ra, không mấy người được biết, chỉ có một số rất ít tướng lĩnh tài ba mới biết mà hát lên được.
Ca khúc được Phương Quân Càn hát lên, lập tức tạo nên một cơn chấn động nhân tâm, nhưng cũng vô cùng ung dung thoải mái, lan tỏa khắp toàn quân.
‘Vượt qua mưu hiểm xưng hùng tranh bá
đạp bằng sóng gió tư thế oai hùng hiên ngang
Biển cạn dù hóa thành nương dâu, vẫn đánh bóng trường mâu khôi giáp
múa kiếm giữa trời đất bao la tựa như thiên cổ thần thoại’
Năm mươi vạn đại quân trở nên thinh lặng, lầm lũi bước, ai ai cũng đều muốn nghe tiếp.
Tiếng ca ấy, bài ca ấy tựa hồ cẩn chứa một sức mạnh kỳ diệu, xoáy vào tâm tư con người, buộc họ phải chú ý cao độ, chăm chú lắng nghe và hòa quyện với ý chí quyết tâm sắt đá, thẩm thấu vào tận sâu trong lòng.
Binh sĩ tất thảy đều bị thu hút bởi thanh âm lẫn lời ca bi tráng của Phương Quân Càn, cũng bất giác đồng thanh hòa giọng mà rống lên:
‘Đường đường bảy thước nam nhi
hùng ưng giương cánh gầm thét vang xa giữa trời đất
Không sợ tuyết lấp băng phong lẫn dương quang rực lửa
thì kẻ nào dám nói tráng chí kia khó thành
Thanh sơn lục thủy yêu hận tình thù chốn nhân gian
bỗng chốc hóa thành một vò rượu đục
Cười thay hưng vong hồng trần
dẫu trời cao biển rộng có trảm đoạn tư sầu’
Quân sĩ nhiệt huyết sôi trào, hào hứng tột độ.
Hàng ngàn, hàng vạn nam tử gân cổ hô vang:
‘Khí phách tràn trề phá tan tiếng giáp khí trên thân nam nhi vô ưu
Hoành đồ thiên hạ non xanh còn đó nước biếc chảy dài
Đao quang kiếm ảnh bất chấp thiên trường địa cửu
Khiến cho huyết vũ tinh phong thiên hôn địa ám cũng trở thành ôn nhu
Mạng này không do quỷ thần thao túng,
dẫu nước xiết Trường Giang có luôn chảy về hướng Đông
Sơn thủy thiên địa lưu lại dấu chân đơn độc
Đứng sừng sững trước gió Bắc mà lẫm liệt vung cao tay áo
Xa xa cờ súy phần phật, hùng binh trăm vạn ngời ngời phong lưu’
Thế nào mới gọi là phong lưu?
Ra roi thúc ngựa, ngàn dặm ruổi rong cũng gọi là phong lưu.
Tiếng ca càng lúc càng dồn dập, như sóng thần sôi sục dâng trào, triền miên không dứt, rung động ngàn dặm, đất đai rung chuyển, Gia Duệ đế kinh hãi thất sắc.
Lão mơ hồ cảm giác, lần này hạ chỉ lệnh Phương Quân Càn xuất chinh, chính là sai lầm nghiêm trọng nhất suốt kiếp này của lão…
Thái tử mặt mày biến sắc, hoảng kinh: “Đằng kia… là chuyện khùng điên gì đang xảy ra? Bọn chúng… bọn chúng hóa điên cả rồi sao?”
Trên vẻ mặt Phương Quân Càn, thủy chung vẫn mang nụ cười an nhiên tự tại cố hữu.
Mãi đến lúc, sau lưng, bóng những kẻ đưa tiễn đã nhạt nhòa, hắn mới len lén xoay nhẹ người, hướng về phía Tiếu Khuynh Vũ đang ngồi, gởi lại một ánh mắt sâu thẳm, ôn nhu bái biệt.
—oOo—
(1): cờ lệnh đi đầu hàng quân.
(2): quân phục.
(3): bài hát ‘Giang sơn anh hùng’, bản dịch của Hà Hoa Khứ.
QUYỂN THỨ HAI