Chương 32

Phương Quân Càn vừa ra trận thì đã giục quân thọc sâu vào trận địa, hắn xông xáo ngang dọc, tuấn mã luôn đi đầu, lăn xả vào trong vòng vây núi đao rừng kiếm của địch, Bích Lạc kiếm sát khí mãnh liệt, chém giết không chút ngơi tay, xoẹt qua nơi nào thì nơi đó huyết hoa nhuộm đỏ, mùi máu tanh đậm đặc theo gió tỏa lan khắp chốn!


“Lên! Xông lên! Giết ch.ết Phương Quân Cànnnn!”


Quân địch thúc giục trường mâu, mã tấu hươ tít nhất tề xông lên công kích bức tường người phòng thủ vững chắc của Bát Phương quân! Khí thế địch quân ào ạt như bão táp mưa sa, hòng mong phá tan hết thảy, hủy diệt hết thảy mọi vật cản trên đường. Thanh thế dữ dội như cơn cuồng phong tàn bạo trong cơn giận lôi đình, ầm ầm cuốn xéo tất cả, bất luận mệnh lệnh của ai, bất luận Thống soái tài ba thế nào cũng không cách chi ngăn cản nổi.


Bát Phương kỵ binh lập tức ồ ạt tiến lên nghênh địch, nhanh như điện chớp, nhân mã song phương va chạm kịch liệt, giống như hai vì tinh tú lăn xả vào nhau với tốc độ kinh hồn rồi đâm sầm tóe lửa.
Chiến kỳ trên Bát Phương thành lâu chuyển hướng!


Đương lúc quân địch còn chấn động kinh hãi, Bát Phương quân đã nhanh chóng trải rộng lực lượng, hàng ngũ bắt đầu tản mác ra, len lỏi vào những vị trí quân địch lỏng lẻo mà lấp đầy bằng binh lính của mình.
Đây là trận thế kiểu gì vậy?


Bát Phương quân nhanh chóng đẩy nhanh chiến cuộc, cho quân giáng thẳng vào hướng quân địch đang truy kích kỵ binh gấp rút thoái lui. Được giải cứu, nhóm bị truy đuổi đồng loạt quay vòng lại, nhập chung với với viện quân thành một lực lượng đông đảo, cùng nhau phi về phía trước. Hai mũi công ngược hướng va chạm nảy lửa, hàng ngũ tán loạn lao vào nhau đánh giáp lá cà!


available on google playdownload on app store


Trên thành lâu, Tiếu Khuynh Vũ quan sát toàn bộ cục diện, phát hiện rõ ràng: Tấn Dã liên minh (1) đã lộ rõ ý định đem cánh phải tràn lên uy hϊế͙p͙, đập trực diện Bát Phương quân. Chiến kỳ trên thành lâu liên tiếp khua ba lượt.


Bát Phương quân tuân theo hiệu lệnh của chiến kỳ, lực lượng vừa phân tán nhỏ để đánh lẻ liền nhanh chóng tập kết, tụ lại hình thành một mũi khoan khổng lồ nhọn hoắt, nhanh như điện chớp đồng loạt đâm thẳng về phía địch quân đang nhốn nháo hỗn loạn!


Trong nháy mắt, một thanh âm rung trời chuyển đất gầm lên từ muôn vạn yết hầu của Bát Phương quân: “Sáttttttttt!”


Tấn Dã binh khiếp hãi nhìn phản quang chói lòa của vô vàn mã tấu lăm lăm dưới ánh triều dương chiếu rọi, cùng với Bát Phương kỵ binh đằng đằng sát khí nhất tề xung phong, mỗi lúc một tiến gần.


Có kẻ hú lên điên loạn, quay đầu chạy trốn, nhưng đã muộn, như một cơn cuồng phong hung bạo, kỵ binh phóng theo sát gót kẻ đào tẩu như tên bay, rồi đột ngột xoay người bổ xuống một đao trí mạng, máu tươi phụt thành dòng tung tóe lên trời, chiếc đầu với gương mặt kinh hoàng bay khỏi cổ, rơi xuống lăn lông lốc trên đất.


Bát Phương quân binh cuồng mã khiếu, chỉ trong nháy mắt đã thi triển công phu kinh hồn táng đởm, khiến Tấn Dã liên quân chưa kịp tập hợp đội hình đã bị bức bách phải giương dao chống đỡ, đội hình bị phân tán rời rạc hẳn. Rất nhiều địch quân chạy như bay đến cứu viện bị vó ngựa giẫm đạp té lăn ra đất, mã tấu lại bồi thêm một nhát đổ gục.


Hai bên kịch liệt giao chiến, nhưng không kéo dài lâu, áng chừng chưa đến một nén nhang, cánh quân Tấn Dã đã bị tiêu diệt sạch sẽ.


Chỉ thấy chiến kỳ trên thành lâu xoay đảo ngược lại, Bát Phương quân lại phân tán lực lượng, chia nhỏ mà đánh. Cảnh tượng lại trở nên hỗn loạn như đá tảng khuấy động mặt hồ, từng lớp sóng bắt đầu lan ra, một vòng, lại một vòng nữa, càng lúc càng mở rộng.


Tấn Dã tuy có hai trăm vạn quân, nhưng căn bản lại không biết dụng võ, chỉ giống như một con lợn đã ch.ết nặng nề cồng kềnh nằm yên bất lực để cho Bát Phương quân xâu xé. Thác Bạt Mục Hoành vô cùng kinh hãi: “Là ai chỉ huy trên thành lâu?”


Mộ Dung Chiến ngây ngốc không hiểu: “Ý của Tướng quân là…”


Thanh âm của Thác Bạt Mục Hoành không giấu được sự phẫn uất mất kiên nhẫn: “Bản thân Phương Quân Càn dẫu là Thống soái, nhưng lúc nào cũng tiên phong đi đầu, thọc sâu vào phá nát trận địa của chúng ta, lúc này cục diện đao bay thương phạt, người ngã ngựa đổ, bụi ám huyết văng khắp nơi, nhân mã lại chen chúc đánh loạn, không phân biệt nổi địch ta, trước mắt năm bước chân không thấy nổi. Hắn tự bảo vệ mình còn không kịp, căn bản không có khả năng chỉ huy quân đội tác chiến! Chỉ huy thực sự là người khác!” – Rồi cảm thán, “Kẻ chỉ huy bên quân địch chỉ dùng chiến kỳ trên thành lâu mà điều khiển kỵ binh hành động, thủ pháp dụng binh thực sự đã đạt đến cảnh giới gần như hoàn mỹ! Nếu tình hình cứ tiếp tục như thế, quân ta sẽ càng đánh càng loạn, cuối cùng là vỡ trận!”


Mặt trời đã tà về hướng tây, mấy trăm vạn nhân mã vẫn còn đang chém giết loạn đả, kẻ bỏ chạy tháo thân, kẻ phơi thây sa trường, máu chảy đầu rơi, tiếng gào tiếng thét thê lương thảm thiết, tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng bước chân hỗn tạp, tất cả trộn lẫn nháo nhào thành một thứ âm thanh ầm ĩ nhức óc. Trên thành lâu, cờ xí tung bay, khí thế quân Đại Khánh lên cao nhanh chóng, hoàn toàn áp đảo quân địch đông đảo hơn mình gấp mấy lần, mũ văng giáp vứt, binh khí hư hỏng, gãy vỡ, cờ xí rách bươm… Thác Bạt Mục Hoành mặt mày trắng bệch, nhìn trân trân cảnh tượng bi thảm trước mắt “Trận này, e là chúng ta thảm bại!”


Mộ Dung Chiến đứng phắt dậy: “Uất Trì Xuyên, ngươi là Hung Dã đệ nhất thần tiễn! Ngươi có khả năng bắn ch.ết kẻ chỉ huy kia không?” Ánh mắt Uất Trì Xuyên nhìn chằm chằm Mộ Dung Chiến đang dang thẳng cánh tay chỉ vào hồng cân thiếu niên vận giáp bạc xông pha trận tiền – Phương Quân Càn.


Uất Trì Xuyên không chút biến đổi sắc diện: “Có thể thử một lần!”
Rồi hít một hơi sâu, bình tĩnh lắp tên, căng dây cung, nheo mắt ngắm nghía mục tiêu…
Phương Quân Càn đang dần dần gần hơn…
Năm trăm thước… Bốn trăm thước… Ba trăm thước…


‘Vútttt!!!’ – Sét đánh rền vang, dây cung rung bần bật, đầu tiễn lao đi như sao xẹt! Ngoài ba trăm thước đã xả tiễn, đương nhiên kẻ bắn phải có sức khỏe phi thường, dùng lực cực mạnh!
“Á!!!!!!!” – Phương Quân Càn đau đớn hét thảm một tiếng, lảo đảo ngã khỏi lưng ngựa!


“Tiểu hầu gia!!!” – Sĩ tốt bên người sửng sốt bàng hoàng, mắt trợn trừng tưởng muốn nứt ra.
“Phương Quân Càn!!!!” – Trên thành lâu, Tiếu Khuynh Vũ bất lực, trừng trừng nhìn Phương Quân Càn ngã xuống.
Điều mà mình lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra…


Chủ tướng thình lình bị nạn, Bát Phương kỵ binh quân tâm đại loạn! Chiến cuộc chỉ trong nhất thời đã xoay chuyển, trở nên có lợi cho Tấn Dã liên quân…
Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ nhuốm đau thương: Chẳng lẽ ta nhất định phải dùng đến cách cuối cùng này hay sao?…


Nhìn dưới thành lâu, thiếu niên giáp bạc cả người đẫm máu đang nguy khốn giữa muôn vàn thiên binh vạn mã, nhìn bại binh chồng chất như núi kia thoáng chốc đã là tướng sĩ Đại Khánh, Tiếu Khuynh Vũ không thể chịu nổi, âm thầm nghiến răng.
Trên thành lâu, một lá cờ nhỏ dựng thẳng đứng!


Sắc cờ đỏ rực như máu! Huyết kỳ ngạo nghễ tung bay phần phật, như nhắn nhủ một lời thề, một sứ mạng.


Mộ Dung Chiến đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy ái phi của mình, đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, vẻ mặt hiện lên một thứ thần sắc trước nay chưa từng thấy. Rồi hắn lại nhìn xuống, máu tươi nóng bỏng từ ngực mình đang ào ạt tuôn chảy, ướt đỏ cả bàn tay ái phi đang nắm chặt một thanh trủy thủ (2), dùng sức ấn sâu…


“Tại sao…?” – Giận dữ đến phát điên lên, “Tại sao kết cục lại ra thế này?!…” Chẳng lẽ… bao nhiêu ân ái… bao nhiêu luyến lưu… tất cả đều là giả vờ? Ta nhất mực sủng ái nàng, thậm chí chẳng tiếc trao hết chân tình cho nàng, rốt cuộc… để đổi lấy kết cục này sao?..


Mạc Vũ Yến ngay cả đứng cũng không vững, nhưng Vũ phi trong bạch y trắng muốt vẫn kiên cường nghiến chặt răng, vẫn hất cao đầu ngạo nghễ nhìn thái dương dần lặn nơi chân trời xa xa, môi mím chặt không nói một lời.
Cả trên thành cao lẫn dưới chân thành bỗng đồng thời giật mình ngẩng lên!


“Ta vì Vô Song công tử mà không tiếc mạng này!” – Đột nhiên, trên đài quan sát, Mạc Vũ Yến lảo đảo rời chỗ đứng, yếu ớt dựa vào lan can, thanh âm của nàng hòa với gió thổi ***g lộng, “Ta chỉ yêu Tiếu Khuynh Vũ…”


Hung Dã thân binh mặt đằng đằng sát khí xông đến gần nàng, thề đem ả đàn bà cả gan hành thích Đại Hãn băm vằm thành muôn mảnh vụn!
“Công tử!!!” – Nàng kêu lên một tiếng tha thiết, trong đáy mắt hiện lên ái mộ quyến luyến, khắc cốt ghi tâm…


Bỗng nhiên, Mạc Vũ Yến dang rộng cánh tay, cả thân người nhoài khỏi lan can, nhẹ nhàng buông ra khoảng không, rơi xuống đất!
Tà dương như máu, chiếu rọi một thân bạch y lộng lẫy trắng ngần, cả trời chiều rợn lên huyết sắc đỏ rực tái tê.


Cát vàng lẫn với bụi đất mù mịt, các lộ nhân mã giận dữ gào thét phóng qua hào sâu hộ thành, giẫm đạp tàn nhẫn thi thể nữ nhân xinh đẹp vừa ngã xuống.
Tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi, máu tươi nhuộm cát vàng…


Tiếu Khuynh Vũ đau đớn nhắm mắt lại, bên tai dường như còn văng vẳng thanh âm như hoàng oanh xuất cốc (3) của Mạc Vũ Yến hôm nào…
“Vũ Yến muốn đi theo công tử…”
“Vũ Yến nguyện là cánh chim chắp cánh cho hoài bão của công tử!”


“ch.ết vì công tử cũng tốt, làm cờ thí của công tử cũng tốt, Vũ Yến tuyệt đối không oán thán, không hối hận.”
Cuối cùng, ký ức dừng lại trên khuôn mặt trong trẻo tươi cười, “Mạc Vũ Yến ái mộ công tử, vì công tử, Vũ Yến cam nguyện tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi.”
—oOo—


(1): liên quân Thiên Tấn – Hung Dã
(2): dao găm
(3): tiếng chim hoàng oanh hoang dã, một giống chim quý có giọng hót rất hay, trong trẻo mà quý phái






Truyện liên quan