Chương 1: Làm quỷ ta cũng sẽ về đòi mạng ngươi!
Thế kỷ 21, trái đất, Lưu Vực.
Nàng, Độc Linh, đệ nhất sát thủ chưa bao giờ nhận lấy nhục nhã như ngày hôm nay. Muội muội nàng sủng lên tận trời cư nhiên phản bội... Chưa kể hạ kịch độc mà còn cướp lấy vị hôn phu của nàng...
Nghe như một câu chuyện tiểu thuyết và Độc Linh là nữ chính đáng thương!!!! Nhục nhã! Nhục nhã! Đôi mắt nàng đỏ ngầu, sắc bén như dao nhìn đôi cẩu nam nữ đang vênh vào đứng trên cao...
Hôm nay là sinh nhật Độc Linh, muội muội - Vân Nhãn hứa tặng nàng một bất ngờ đến khó tin...
Ừ, nàng thật sự không tin nổi đó....
Độc Linh này với ai cũng lãnh huyết nhưng riêng thân nhân lại khác, mềm lòng yêu thương... Vân Nhãn chính là không biết quý trọng sự tin tưởng của nàng!
Nàng nghe hôm nay được tổ chức bữa tiệc sinh thần gia đình nên đã phá lệ ăn mặc như một tiểu thư khuê các... Bộ tóc thường ngày ngắn đến cổ đã được dùng nguyên lực cho dài ra, búi một ít và dùng trâm cài vàng viền bạc đính đóa mẫu đơn bằng ruby cài lên. Hoa tai cũng vậy, lại là một đóa mẫu đơn khác. Kinh diễm mà chẳng thô tục
Khuôn mặt nàng hình trái xoan, mày hơi cong cong đẹp như vẽ có tô lên chút màu, đôi mắt chưa bao giờ trang điểm đã được làm tỉ mĩ. Má thì đánh phần, môi lại bôi son trông chúm chím như nụ hoa mới nở...
Trang phục khỏi nói, mĩ lệ vô cùng. Độc Linh diện bộ hồng y đỏ sẫm, cổ áo có ba cái chuông nhỏ khi bước kêu đinh đang nghe thật vui tai. Bộ y phục nhiều lớp từ đậm đến nhạt thật hòa hợp. Ở giữa thắt lưng có một con hồ điệp sống động như thật trang trí saphia lục cùng tua rua. Cả bộ y phục có thật nhiều hạt pha lê gắn lên, trông lung linh huyền ảo....
... Thế mà đón nhận trong sinh thần là độc dược, vây công chém giết, thủ cấp cha nương...
...
...
Không biết từ khi nào, bộ mỹ phục xinh xắn đã thành huyết phục... máu tươi loang lổ yêu dị đến từng góc nhìn...
Tay cầm bạch ngọc kiếm xuyên thẳng tim kẻ địch. Độc Linh thu hồi kiếm, lấy ra một tầm vải lụa thanh mảnh quất lên chỗ muội muội và hôn phu... đáng tiếc lụa quá ngắn...
- Tại sao hai ngươi làm vậy!!! _ Những lời này chính là nghiến răng mới phun ra được
- Haha, hỏi hay, hỏi hay! Nhãn nhi, nàng trả lời nàng ta đi!!_ Tiếng cười vang mang sự phấn khích tột cùng. Hắn thật lâu lắm mới có được cái cảm giác như tiên thiên vậy...
Lục Yên - tỷ tỷ cũng như đồng bạn tin tưởng của nữ sát thủ đệ nhất nay không nhịn nổi gầm thét...
- Bạch nhãn lang! Bạch nhãn lang! Đê tiện nữ nhân ngươi sao mà độc như thế! Ngươi.. ngươi... dám đoạt mạng ân nhân của chính mình sao!!!!!_Nàng đúng là tức ch.ết rồi! Tức ch.ết rồi! Vân Nhãn này chính tay giết hại nghĩa phụ và nghĩa mẫu... hơn nữa vứt thân thể của họ cho cẩu...
- Ta là Vân.. à nhầm, Bạch Nhãn, ngươi không nghĩ chữ Nhãn này có liên hệ với bạch nhãn lang sao? ha ha! _ Bọn người này, ch.ết sớm cho nước trong sạch!
....
Mặc kệ đôi bên đấu khẩu, Độc Linh lúc này mới là người có tâm tình phức tạp nhất.... Nhãn Nhi đã làm mọi điều kinh khủng nhất... phản bội... phản bội... nhớ đến chuyện xảy ra chỉ trong một ngày này.. tâm nàng cũng rét lạnh...
Tuy nàng ấy chính là muội muội Độc Linh sủng tận trời.. nhưng... nàng không phải kẻ muội muội muốn mình ch.ết liền ch.ết, muội muội muốn mình chém ai thì liền chém.. Hơn nữa, Vân Nhãn này đã ngoan tuyệt một câu: " Đồ ngu, ta hạ độc ngươi mà ngươi vẫn uống ha! Cái mùi độc nồng vậy cũng không biết.. cái gì thiên tài chỉ là hữu danh vô thực mà thôi! "
Từ lời ấy, Độc Linh đã hiểu..nàng sai rồi.
Không phải là vì tin muội muội mà là sai từ 16 năm trước.. nếu ngày đó không phải nàng đi chơi thì đâu đến nỗi dẫn đến bị bắt cóc, đâu đến nỗi khiến Vân gia tức giận diệt toàn gia nhà Nhãn Nhi, đâu đến nỗi ra cục diện ngày hôm nay...
Nhưng! Bạch gia đó đáng ch.ết! Bạch gia như vậy vì hù dọa đòi tiền mà cắt đứt ngón áp út của nàng báo hại nàng phải chịu cái cảnh chế giễu cô lập của bạn bè
"Vân cụt ngón"... ba chữ cứ ăn sâu vào não tạo thành một bức tường ngăn cách mỏng như giấy nhưng không tài nào phá vỡ, điều đó cũng tôi luyện Độc Linh trở thành một người vô cảm
Ta đây sai một phần, các ngươi sai vạn phần! Tha ch.ết một mạng rồi còn dưỡng dục thành người, ân này không thể nào đong đếm, vậy mà vong ân phụ nghĩa Bạch Nhãn lại một kiếm đâm ch.ết... nàng ta hủy Vân tộc, nàng ta độc hại, vây khốn.. Độc Linh nàng dù hôm nay ch.ết cũng không để bọn chúng vui vẻ
-! Các ngươi phải trả giá!!!!_ Độc Linh gằn giọng, nguyên lực điên cuồng xông loạn phát tán trên không khí khiến mái tóc đen thả xõa tung bay, khuôn mặt tinh xảo như ngọc vô cảm đưa mắt nhìn từng tên thuộc hạ của Phạm Hoàng { bạch bào nam tử }bị trường tiên dài của mình hành hạ không ra hình người. Ai nhìn cũng khiếp đảm bởi thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, nàng không phải người mà là ác ma!
Ác ma! Chính xác là ác ma!
Người thì sao lại ngoan tuyệt đập lên đập xuống kẻ khác để rồi vui sướng nhìn họ cứ thế biến thành bãi thịt nhão sao?
Người thì sao lại còn hưng phấn nghe tiếng kẻ khác rên rỉ khổ sở? Nàng đích xác không phải nhân loại!!!!
Phải! Độc Linh này chẳng phải nhân! Giờ khắc này nàng đã lâm vào điên cuồng
-Bình tĩnh, bình tĩnh đi, Linh!_ Lục Yên gấp gáp nói
Nhưng tiếc thay, nàng ấy lơ đi không đáp.
Lục Yên thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực hiện đầy tơ máu của Độc Linh, sâu kín thở dài một hơi rồi hét:
- Nếu muốn, ta sẽ xông xáo cùng ngươi! Linh mệnh sức mạnh giải phóng, tất cả các ngươi sẽ ăn đủ khổ!
Dứt lời, cũng chém giết bọn hắc nhân.. Nhìn đến cảnh này, Phạm Hoàng ánh mắt đầy kinh ngạc lắp bắp
- Linh.. linh mệnh?!
- A~~~ Chàng sao mà kinh hãi vậy? Chỉ là cái danh đáng ghét cướp đi hào quang của ta thôi ~~~ _ Bạch Nhãn ưỡn ẹo đáp
- À,ừ _ Khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu, trong lòng thầm khinh miệt
Nữ nhân ngu ngốc này! Chỉ là một con chó nhỏ si tâm vọng tưởng được sơn hào hải vị mà thôi. Vuốt ve nàng chút, dỗ dành xiu xíu là giết được Độc Linh linh mệnh truyền thuyết.. vụ buôn bán này, HẢO!
Haizzz, kể ra đời cũng bất công... bao nhiêu năm vận trù duy ác { bày mưu tính kế } chẳng lừa được Độc Linh, không ngờ con nhỏ kia ra một kế lộ liễu mà cũng mắc... chả biết cái danh thông minh tuyệt đỉnh thiên tài vân gia vứt đi đâu nữa..
Ấy là suy nghĩ trong lòng của kẻ kia, Bạch Nhãn cứ tưởng có kẻ yêu thật tâm nhưng không... nàng ta đã bán mạng cho kẻ hai lòng để giết ch.ết nhân thương nàng thực sự... chung quy vẫn là bị lợi dụng, vừa đáng thương vừa đáng hận. Giờ đây họ Bạch vẫn là mơ mộng, đắm chìm trong hạnh phúc hư vô.
...
Điên cuồng giết, cả hai phút chốc phá tan vòng vây, thấy một màn này Phạm Hoàng cười lên man rợ :
- Khặc khặc, sau 3s, các ngươi tức khắc mềm nhũn! _ Cửu trùng độc sắp phát tác a! Độc này không giải được là tốt.. nhưng khuyết điểm ở chỗ mùi nồng nặc nên chẳng mấy hữu dụng... a ~~ May có cái con Nhãn này nếu không thì chỉ tổ tốn công lập mưu.. ha ha ha, khặc khặc...
Nghe đến đây, sắc mặt Độc Linh thâm trầm hẳn lên...
Bao năm lăn lộn, tưởng rằng sự đời hiểu cả... nhưng... lại ch.ết, ch.ết ngoạn mục chỉ vì hai chữ muội muội. Nàng trở thành sát thủ, tâm ngoan thủ lạt thế bởi ai, bởi một đời bảo vệ Nhãn Nhi vô âu vô lo... công sức bao lâu lại đổi hận ý khó phai.. Cuộc đời thật trớ trêu... hận thì cũng hận hối thì cũng hối... mọi thứ đều trả giá bằng cái mạng này rồi!
- Xin lỗi _ Độc Linh quay sang Lục Yên nhẹ nói. Nếu không phải vì nàng, muội ấy cũng sẽ không trúng độc
- Không sao, dù không bị trúng độc nhưng ta cũng sẽ tự vẫn cùng ngươi mà
Nghe đến đây cả hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười, nắm tay nhau nhảy xuống vực thẳm, không quên ném lựu đạn tặng kèm cho đôi cẩu nam nữ kia.
Độc Linh khi nhảy xuống vẫn ngước nhìn lên, nàng lại nở nụ cười! Nụ cười này không lạnh, không ấm áp mà chẳng khinh miệt, đây là nụ cười chua xót khi bị phản bội!
Buồn cười làm sao, khi cha mẹ còn sống không có một hài tử huyết mạch! Thân đại gia tộc đành nhặt nuôi! Đâu ngờ nàng { Độc Linh }và nàng {Lục Yên } bỗng từ cô nhi trở thành tiểu thư tài thế vô song.
Còn cái kẻ kia thì vậy đó, Độc Linh này thương cảm cầu xin nên mới sống, nếu không bây giờ xương cũng lạnh rồi...
...
Ta thề nếu được sống lại, sẽ không bao giờ mắc cái sai lầm này nữa...
Một ngày nào đó, cho dù là kiếp sau. Ta sẽ tự tay độc ch.ết chúng bằng loại độc này, sẽ tự tay đâm kiếm vào bọn chúng, sẽ tự tay ném xác chúng cho diều tha quạ mổ...
Vĩnh biệt cuộc đời....
Lúc này, nàng cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác rơi tự do rồi ch.ết đi...
....
Lục Yên im lặng, vô cảm nhìn lên phía trên. Hừ, Bạch Nhãn, Phạm Hoàng. Hai ngươi đẩy bọn ta đến bước đường này rồi sẽ gặp quả báo. Ta không thể giết được các ngươi, nhưng rồi cũng có kẻ giết ngươi. Ta nguyền rủa hai ngươi, sẽ bị người yêu giết ch.ết. Xác cũng chẳng vẹn toàn!
Giết tới cha mẹ nuôi của ta, chính là chạm vào vẩy ngược, ta lại lần nữa nguyền rủa, phụ mẫu ngươi... Cả hai giết nhau!!!!!!
.....
Thực sự Lục Yên cũng muốn tự tay thực hiện những lời rủa này.. đáng tiếc... đáng tiếc...
....
Bên trên Lưu vực, mọi người không tin nổi đối với hành động của hai người!
Hai quả lựu đạn này đã khiến Phạm Hoàng cùng Bạch Nhãn không kịp trở tay dẫn đến trọng thương nặng. Phạm thiếu được người đưa đi, trên vực chỉ còn mình ả người đầy vết thương nhưng vẫn một mực nhìn xuống vách núi kia trầm lặng. Một tên thuộc hạ thấy vậy cung kính quỳ xuống hỏi:
- Thiếu phu nhân, cần tìm không ạ?
- Khỏi đi,.....bọn chúng nếu không tan xác.....cũng bị độc phát tán ăn mòn sự sống!
Bạch Nhãn trả lời lãnh đạm, đồng thời cũng được người dìu về. Ả có chút không biết diễn tả, buồn có, vui có... song, cũng nhanh loại bỏ ý nghĩ buồn đi, chỉ biết rằng khi cả hai người kia đều ch.ết, ả duy ngã độc tôn, tung hoành thiên hạ!