Chương 6: Ta vô tội, đừng nhìn ta:D
Mười đêm không ngủ đối vời người luyện võ thì đáng bao nhiêu nhưng đây Độc Tuyết Linh chẳng có Nguyên lực mà chịu nổi. Hoàng Bích có đôi phần khâm phục. Sáng thì luyện các bộ pháp kia, đến tối thì giở sách nghiên cứu. Người thường e rằng đã ngất xỉu.
- Công pháp của ta đã tiến bộ. Kiến thức cũng vô cùng đầy đủ nha. Hôm nay đã có thể luyện Nguyên lực và bước vào cảnh giới đầu tiên.
Giọng nói âm lãnh mọi ngày mang vài phần vui thích
- Ngươi chịu nổi được không?
- Có chứ, dễ dàng!
Kinh ngạc! Hắn thật kinh ngạc với sức chịu đựng của cô nàng này luôn. Nàng 13 tuổi nhưng sao hắn cảm giác quái quái kiểu gì ấy nhỉ. Thôi khỏi quan tâm nữa.
- Được rồi... khụ khụ..... ngươi tu luyện đi. Ăn Hảo Thanh trong Lệ Linh đã
Hắn chẳng yên tâm cho nàng luyện tiếp đâu, đà nào cũng là nhân cách của " nàng " thôi thì để Hảo Thanh trợ giúp.
Nàng khẽ gật đầu và lấy từ không gian giới chỉ ra một dược thanh *
* Dược thanh: Viên thuốc màu xanh trời đó.
Nuốt xuống viên dược, từ cổ họng có ánh sáng rọi lên chiếu toàn thân Độc Tuyết Linh. Chẳng ngờ Hảo Thanh lại giúp nàng tăng cấp 4 đã thế khiến cơ thể khỏe hơn.
Kí ấn xuất hiện trên trán, đó là hình bốn viên Ngọc Kí * đủ màu.
* Ngọc Kí: Là ấn kí riêng biệt của " nàng ". Hạt ngọc tinh xảo nhưng tuyệt đẹp và long lanh như giọt nước mắt. Chỉ có một người nữa có ấn kí hình ngọc nhưng là Ngọc Ấn.
.... Kinh Hỉ....... Hoàng Bích bỗng chốc đờ ra khó tin nhìn cô gái trước mặt hắn vừa vui vì có thể nàng là... không phải... là chính xác, nhân phá bỏ phong ấn " nàng ". Lại kinh hãi hỏi tại sao Ngọc Kí xuất hiện trên biểu tượng đã thế lại vô cùng sắc *
* Vô cùng sắc: Là nhiều màu sắc.
Tuyết Linh còn mơ hồ vị sự tăng cấp ghê rợn này, thử sử dụng vài chiêu.............. xoẹt! Nàng ngất ngửa khi ánh sáng thăng lên Bình Nguyên Sư.
Hoa mắt! Hoa mắt! Nàng sắp ngất mất thôi! Cho tôi xin đi! Độc Tuyết Linh làm 1 chiêu nữa vận dụng toàn lực...... Oanh.......( Lylia: Các hạ có biết số phận biệt viện kia không? Hủy thành tro!)
- Ai phá nhà ta?
Gia chủ đi đến đó, mặt mày khó chịu nhìn( Lylia: Chia buồn cho ông...)
Nhưng cảnh tượng trước mặt, nói đúng hơn là nàng dụng chưởng. Quỳnh Nam thấy vậy, trực tiếp ngất xỉu
Trúc Mai hùng hổ đi xem, đợt trước nàng ta thua thảm nên đã thuần phục hơn cả nên lần này vẫn là có chút quan tâm nhưng cũng chẳng khá hơn kẻ trước là mấy.
- Ta... ta thật xin lỗi!
Tuyết Linh cười ngượng ngùng... nàng... nàng vô tội lắm nha, đừng nhìn nàng.
Bỗng trong đầu nàng xẹt qua giọng nói gấp gáp
" Nhanh! Nhanh giải phóng lực lượng đi. Ngươi muốn tự bạo sao? Tự bạo là ta theo cùng đó. Ta còn yêu đời lắm!
" Hả? Được " Nàng thường ngày bình tĩnh nay phải có lúc ngu dại thế này sao
Ruỳnh....
" Nhanh đi mau, ngươi muốn nổ tan chỗ này sao? " Hoàng Bích cũng sắp điên mất rồi.
Thế là Độc Tuyết Linh nhanh chóng tới một khu rừng rậm. Nàng vẫn là nhắc câu cũ, nàng siêu siêu vô tội!!! * chớp con mắt " ngập nước " *
Oanh!
Bình Nguyên Sư lập tức thăng Nguyên Tông cấp 1. Khu rừng bỗng chốc bị san phẳng vài phần.
" Ta... ta không thể điều khiển lực lượng. Ta cần tiêu hóa nó thôi....Định hiện giờ đi gặp mặt tứ đại gia tộc phân gia, 15 ngày tiêu hóa tạm rồi 1 tháng thử chế đan dược, 1 tháng chế độc dược nữa, 2 tháng tới sơn mạch Tử Hải. 15 ngày đi khám phá xem xét địa điểm du li... oái... địa điểm tu luyện. Cuối cùng dành ra 6 tháng bế quan, nửa tháng đi tới Trần Vạn thành. "
" Cũng được, n.. " Hắn định nói nhưng lại nuốt xuống. Rõ ràng nếu không nhờ hắn thì nàng đã vượt Nguyên Hoàng ~ nga ~. Mà lực lượng khủng khiếp này là đâu hay chỉ là một phần nàng thức tỉnh. Hắn chưa cam đoan được, nếu có Tử Hàn Thiên thì Hoàng Bích sẽ chắn chắn thôi.
Tuyết Linh trở về biệt viện, trước mặt nàng là một đống " di tích lịch sử bị tàn phá do chiến tranh". Nếu nói thẳng thì là cả mộ đống phế tích. Gia chủ như người mất hồn đưa nàng đến một cái viện đẹp hơn cho ở tạm vậy.
Độc Tuyết Linh đa tạ rồi tới nơi thi " phòng gửi xe " tứ đại gia tộc.
- A ha ha... thả nào ta cũng sẽ có thể lên tham dự ở ĐẾ ĐÔ THÀNH!
Vừa bước vào, đấm vào tai đã là giọng chua ngoa của nữ nhân nào đó.
- Ta cùng Lan nhi thả nào cũng lên được.
Đây là Mao Hoàng mà thúc thúc có nhắc, ca ca của Mao Lan, vậy nữ nhân kia chắc là nàng ta ( Mao Lan ).
- Này, mấy người vừa nói là ai vậy?
Độc Tuyết Linh bước tới hỏi một nhân.
- Đó là thiên tài của Mao gia, Mao Lan và Mao Hoàng. Ngay cái phân gia đã có Bình Nguyên Sư cấp 4 và Bình Nguyên Sư cấp 1 đấy, đừng ngu mà rây vào.
Sau đó, tiếng bắt đầu trận đầu. Tất cả bốc thăm rồi hăng say quyết liệt. Qua bao trận quyết đấu, số lượng của các gia tộc ít dần ít dần đi. Nàng cũng thắng vài cái Nguyên Sư sơ cấp.
- Quyết đấu tiếp tục, Mao Hoàng vs Quỳnh Trúc Mai.
Nghe vậy biểu tỷ Tuyết Linh cũng là tỷ tỷ Trúc Mai phát khóc, kêu lên thảm thiết nhưng trận đấu vẫn diễn ra.
- Lớn lên tương đối mỹ, đầu hàng đi rồi về làm nương tử cho ta đi.
Mao Hoàng cười giễu cợt nhìn vào thân thể của người kia. Một vài người mới giật mình, thiên tài như vậy cư nhiên là sắc lang..
- Ta mà thèm
-Để xem xem!
Dứt lời, hắn phi thân tới chỗ của Trúc Mai, nhanh nhanh đưa tay vuốt qua eo nàng, đánh một chưởng úp khiến Mai nhi ngã về phía hắn.
Trúc Mai đánh một chưởng mạnh nhưng căn bản hắn không sao cả. Cả thân rơi dần về phía Mao Hoàng. Mao Hoàng thì một cái bế nàng rồi sờ sờ đùi. Mai nhi căn bản không thoát được đành phải để hắn chạm vào thân thể nàng.
- Nhận thua đi! Muội nhận thua đi
Quỳnh Liên biểu tỷ hét lớn, lòng đầy sốt ruột
- Ta nhận... ta nhận thua
Quỳnh Trúc Mai cố gắng nói khi miệng nàng bị bàn tay kia bịt lại, may thay vài từ phát ra được
Mao Hoàng tức giận hừ lạnh một tiếng bước xuống lôi đài
- Rồi tiếp theo Phong Hào đấu Hạ Miêu.......... Độc Tuyết Linh với Mao Lan!
- Kiểu này lại teo rồi
Mọi người bàn tán, trong lòng thương thay Quỳnh gia xui xẻo
Trên lôi đài, một thiếu nữ lục y đối diện hoa lệ y phục nữ tử. Hoa lệ kia tản ra một bậc sát khí nhàn nhạt:
- Đầu hàng ta cho con đường sống.
Mao Lan, đối thủ trận này mở lời.
- Một chiêu ta sẽ thắng ngươi!
Tuyết Linh bình thản đáp, trong con ngươi là sự kiêu ngạo vô thiên.
- Hảo! Ta nhường ngươi 1 chiêu.
Nàng không đáp mà dụng một chiêu theo cấp Nguyên Tông hiện tại.
" Uỳnh " Cả lôi đài tách nửa dưới trăm ngàn con mắt kinh ngạc. Tuy họ biết đây là chiêu giết gà dọa khỉ nhưng... không đơn giản là dọa đâu nha.
- Đánh chật,...! Ta nhận thua!
Mao Lan khóc không ra nước mắt nhìn mà không dám tưởng tưởng nhát đó vào chính mình.
Tuy đã liệu việc này.. song, tất cả cả vẫn cùng hóa đá
Xong xuôi chẳng ai dám đối nàng địch, ngốc tử cũng sợ huống chi đầu óc bình thường. Tự nhiên lại hạng nhất.
Thôi, Tuyết Linh mệt mỏi bước về phòng. Trận chiến này nhàm chán quá luôn... hazzzzz