Chương 13: Nhất quốc?
Ta dùng _ này và -
- Nào ta đưa con tới một nơi._Nhất Bách cười hề hề kéo tay Tuyết Linh.
- Này lão Bách, ngươi cho nha đầu tới Nhất quốc sao ?_ Nhất Tiền giọng có chút lo hỏi
Lão vẫn là không muốn trở về nơi ấy... nàng ấy sẽ là cường giả duy nhất...
- Ta biết đệ còn sợ đối mặt Hương thiê,.... thánh giả nhưng là nơi nguy hiểm nhất vẫn là an toàn nhất.
- Đệ biết,... Tuyết Linh, Nhất quốc chính là một quốc gia thần bí, gọi là quốc nhưng thực sự nó phải rộng hơn đại lục này vài lần. Nơi ấy chính là gã sát thủ hắc y sống_ Nhất Tiền thánh giả từ tồn trả lời
Hắn không mấy vui vẻ khi trở về cố hương...tuy rằng nơi đến chỉ là một vùng hoang vu nhưng lão vẫn thấy không yên lòng.
Bách lão đầu gọi một tiếng đi rồi kéo tay Tuyết Linh rồi đưa tới cột ánh sáng giữa rừng. Tiền sư phụ hốt hoảng, nhảy chồm vào cột ánh sáng theo
Độc Tuyết Linh kinh ngạc khi thấy cột ánh sáng chuyển động. Vèo, vèo. Sao mà giống thang máy thế kỉ 21 vậy? Cũng có một hàng dãy số nhưng chỉ là 1 đến 9. Nếu đi tỡi tầng 35 thì bấm số 3,5. Thang máy này chẳng phải là đi xuống lòng đất sao. Chuyện ngày càng thú vị nè.
Nàng nhìn " thang máy " lao vùn vụt mãi chả dừng. Tuyết Linh lấy vẻ mặt lạnh toát ra hàn khí hỏi:
- Chúng ta đi xuyên qua tâm thế giới ạ? Con cũng chưa muốn ch.ết, mới xuyên... ách... có nói cũng không tin_ Nàng kịp thời che miệng lại, than thở mấy tiếng
- Chuyến đi còn dài, không ch.ết nổi, chuyện con bảo chắc là xuyên không. Con xuyên từ đại lục nào? Con biết con nhãi Từ Miêu trên trái đất gọi cường giả không, con biết thằng nhóc Ảnh Hoàng và thảm án diệt môn của Vân tộc không?_Nói đến hai tiếng Trái đất, Tiền lão hưng phấn bừng bừng
Độc Tuyết Linh nghe vậy cười khẽ, nàng chính là nhân của vụ thảm sát ấy... Từ Miêu, Ảnh Hoàng, một đôi cẩu nam nữ, một bọn lang tâm cẩu phế đáng ch.ết... Nàng cũng muốn phơi lòng một chút mà thôi:
- Con từ Trái đất.. Từ Miêu là em gái con... ả đã phản bội vân tộc, giết cha nghĩa phụ và nghĩa mẫu cấu kết Ảnh Hoàng, hôn phu con hại ch.ết con và Yên.
Nàng thản nhiên nói nhưng đáy mắt khó che sự giận dữ khôn cùng. Nàng thất vọng đối với muội muội cũng như hận thấu chúng
- Biết thế cái ngày con nhãi Từ Miêu tỉ thí với ta, ta đã đánh ch.ết nó rồi! Mới cấp bậc đỉnh Đại Nguyên sư mà dám dương oai trước thánh giả, thiệt là châu chấu đá xe!
- Cái gì? Sư phụ gặp Từ Miêu... nói đến con thật hoài niệm.._ Chả biết từ đâu, hốc mắt của nàng có chút đỏ
- Ăn Bách Diệp đan đi đã, nó sẽ hồi phục Nguyên lực cho con._ Nhất Bách lão giả thấy tình hình hơi không ổn, đưa ra đan dược, Tuyết Linh chộp lấy nuốt.
Nhất Tiền lão cũng chẳng muốn nói, trong thâm tâm ai chẳng có một nỗi đau lớn... ai cũng vậy... lão mệt mỏi bảo:
- Bách huynh, đến nơi gọi ta nhé!_Rồi lăn ra ngủ một giấc miệng lẩm nhẩm mấy chữ hương
- Kệ lão dở đó đi! Mà đích đến là tâm thế giới! Một nơi thiên đường. Giờ đây ta kiếm đồ ăn, con đợi nhé.
- 12 giờ đêm rồi, con sẽ ngủ đây
- Ách.._ Lão Bách cười trừ.
Hóa ra muộn vậy, làm nói Tiền đệ là dở hơi a, thật xấu hổ nha... lão thật đãng trí...
Sáng hôm sau, tất cả thoát khỏi cột ánh sáng kia, bước xuống là một vùng đất băng giá nhưng nồng đậm Nguyên Khí và dược liệu nha, Tuyết Liên, Băng tâm, những thứ không mua nổi nay xuất hiện như cỏ dại!! Kiểu này thu hoạch tí xíu rồi trồng trong không gian... cắt ngang dòng suy nghĩ đó, là tiếng Bách sư phụ gọi đi
Cứ thế 3 người cùng đi về một hướng... là hướng bắc. Những bông tuyết rơi xuống phủ kín đôi vai mảnh khảnh của Tuyết Linh, tạo thành điểm nhấn cho bộ bạch y xinh đẹp, trông nàng như một vị thần của tuyết trắng, khuynh thành đến lạ kỳ... Một màu tuyết trắng xóa như vô hại sắp làm mọi người lạc lối. Một âm mưu đáng sợ mà nhẹ nhàng, trong lớp tuyết trắng hoa hao lệ lệ kia đã phủ kín xác của bao nhiêu người...
Đang cảm thán thì bỗng Nhất Bách đạp mạnh chân xuống 3 lần, đọc một tràng mật khẩu thì xuất hiện một cái cầu thang đi xuống. Quét một lần Nguyên Lực, mở chín khóa bằng giọng nói. Nhất Tiền mỉm cười quay sáng nàng hỏi:
-Ngạc nhiên không? Nơi đây áp dụng công nghệ của Trái Đất đó! Con biết không? Nhưng mà thế kỉ là thế kỉ 22!
Thả nào ở đây mới có những cái máy nha. Giờ thì tu luyện ở đây thôi. Nàng đẩy nhẹ cánh cửa bước vào. Hai sư phụ nói vọng ra:
- Rồi, giờ con kiểm tr.a lực lượng nào._ Tiền sư phụ kêu lớn
- Lão khỏi bầy vẽ, chúng ta nhìn một cái là kiểm tr.a được ngay!
- Một năm ở đây chỉ bằng một ngày ở ngoài thôi nên con cứ từ tốn! _ Đến khi nàng bước vào cửa hai ngài sư phụ đáng kính mới nói điểm quan trọng
Hết nha, các bạn nhớ đón xem tiếp.