Chương 53
Bàng Lạc Tuyết ngủ một đêm thật ngon, vốn định ngày hôm sau nghỉ ngơi thật tốt một chút, hoc y thuật nhiều một chút. Vừa mới cầm sách lên chuẩn bị nghiên cứu chế tạo mặt nạ da người, Bàng Lạc Tuyết nghĩ, nếu có vật này, vậy nàng làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều. Nàng vừa mới đắc ý không đầy một lát, bên kia nha hoàn đến báo nói là Dự vương điện hạ cầu kiến.
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết rầu rỉ, Dự vương sao lại đến tìm mình, Bàng Lạc Tuyết sửa sang lại y phục nói với nha hoàn: "Mời Dự vương điện hạ đến phòng khách phía trước nghỉ ngơi một chút, hầu hạ thật tốt, ta sẽ qua đó ngay.”
Dự vương theo nha hoàn đi tới phòng khách, tiểu nha hoàn dâng trà xong, liền cáo lui.
Dự vương cũng không nóng vội, tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống, bưng ly trà trên bàn lên, từ tốn uống một ngụm, nhớ hắn cũng là Dự vương, uống không ít danh trà*, nhưng ly trà này uống vào lại có một phong vị khác, uống vào tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều, nha đầu này đúng thật là thú vị, khơi mào một nụ cười tà mị.
Danh trà*: Trà nổi tiếng, hảo hạng.
Bàng Lạc Tuyết cùng với Liên Diệp Liên Ngẫu đẩy cửa tiến vào, liền thấy Dự vương lười biếng tựa ở trên ghế trong phòng khách, bưng một ly trà, cẩn thận uống.
"Thần nữ Bàng Lạc Tuyết tham kiến vương gia."
Dự vương ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết cùng mấy nha hoàn đi tới, mặc dù một thân y phục thanh lịch, còn chưa cập kê mà mặt mày xinh như tranh vẽ, da thịt trắng hơn tuyết."Tuyết nhi không cần đa lễ, gọi ta là Chính Dương là được rồi.”
"Lễ nghi không thể bỏ, dù cho vương gia khách khí, Tuyết nhi cũng không dám làm càn."
"Tuyết nhi không cần khách khí như thế, nói như thế nào ngươi trên danh nghĩa cũng là nghĩa nữ của mẫu hậu ta, nói như thế nào chúng ta cũng là người một nhà."
Bàng Lạc Tuyết thấy trên mặt Dự vương tràn ngập nghiêm túc, trong lòng bị giật điện một cái, cũng không kiên trì.
Nhỏ giọng kêu một tiếng: "Chính Dương."
Dự vương nghe được lời này, trong lòng giống như có một dòng nước chảy qua, trong lòng kích động, hắn cũng không biết bản thân hắn vì sao lại có loại cảm giác này. Có một người không có cách nào thay thế được, e là chính là loại cảm giác này đi.
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nhìn hai người không nói lời nào, cũng cảm thấy hiếu kỳ, nhị tiểu thư luôn luôn chán ghét con cháu hoàng thất, thế nào lại đối xử khách khí với Dự vương như vậy, chẳng lẽ bởi vì hắn là con trai của hoàng hậu.
Bàng Lạc Tuyết chỉ cảm thấy mặt của mình nóng như lửa đốt, nhớ đến ngọc bội trong ngực cùng trâm phượng lấy đến ngày hôm nay, ngẩng đầu nói: "Để người đợi lâu.” Lại nói với Liên Diệp "Mang đồ vật vào đây."
Liên Diệp bưng lên một cái hộp gấm, trên hộp gỗ dùng nước sơn ánh kim khắc cảnh tượng phượng hoàng bay lượn.
Dự vương nhận lấy, mở ra, nhìn thấy cây trâm huyết ngọc kia nằm ở trong hộp. Trong lòng Triệu Chính Dương đột nhiên đau xót, chẳng lẽ nàng ghét hắn?
Dự vương ngẩng đầu, đóng nắp hộp lại, đặt vào tay Bàng Lạc Tuyết, "Tuyết nhi là ghét bỏ cây trâm của ta không xứng với Tuyết nhi sao?”
Bàng Lạc Tuyết lắc lắc đầu, "Cây trâm này quá mức quý giá, mong vương gia nhận lại. Huống hồ Chính Dương đã đưa cho Tuyết nhi một cái ngọc bội, Tuyết nhi rất thích. Còn cây trâm này xin thứ cho Tuyết nhi không thể nhận."
Triệu Chính Dương nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc, cười nói: "Bản vương có quy tắc, đã tặng cái gì ra, nhất định sẽ không nhận lại." Lại tới gần Lạc Tuyết nói: "Lần trước đã nói, cây trâm này vốn chính là đưa cho Tuyết nhi, nếu Tuyết nhi đã không thích, vậy thì cứ ném đi." Nói rồi đặt chiếc hộp lên tay Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết không nói gì, cũng đã nói ra như vậy, đành phải nhận lấy.
Dự vương gật đầu, lấy cây trâm trong hộp ra cài lên tóc Bàng Lạc Tuyết, phượng hoàng bay lượn, thể hiện nét cao quý. Quả thực thích hợp với nàng, hắn quả nhiên không nhìn lầm.
Dự vương nhìn thấy sắc mặt nàng đỏ ửng, ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác, xua đi sự lúng túng giữa hai người, "Trà này uống thật ngon, thế nhưng ta lại nếm không ra rốt cuộc là lá trà gì."
Bàng Lạc Tuyết che miệng cười trộm: "Lá trà là Tuyết nhi tự mình trồng, chính là một loại mầm bạc hà, nước pha trà lấy từ nước trên hoa mai tuyết, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu năm ngoái thu vào, chôn dưới tàng cây vừa mới đào lên."
"Chỉ có hai loại này sao, vì sao còn có một luồng cảm giác lạnh thấu xương?"
"Trà mà Chính Dương vừa uống , bên trong có thêm lá thông cùng lá trúc, uống vào mới có loại cảm giác lạnh thấu xương này."
"Xác thực Tuyết nhi thật rất biết hưởng thụ, đúng rồi, hôm qua đã nói với muội, mẫu hậu muốn gặp muội, bảo ta tới đón muội."
Bàng Lạc Tuyết ngẩn người, nàng còn tưởng rằng hắn chỉ nói cho có, nhưng hóa ra lại làm thật."Không biết hoàng hậu có chuyện gì muốn tìm Tuyết nhi."
Dự vương sờ sờ mũi, lúng túng nói: "Mẫu hậu chỉ gọi ta tới đón muội, cũng không nói là chuyện gì, cũng không còn sớm nữa, mau đi nhanh thôi."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, thầm nghĩ hoàng hậu đối đãi với nàng cũng không tệ, cũng không để ý cây trâm đang cài ở trên đầu liền theo Dự vương ra ngoài.
Ngoài cửa Bàng phủ, Dự quản gia của vương phủ tự mình cưỡi xe ngựa.
"Liên Diệp đến nói với phụ thân mẫu thân một ta tiếng, nói là hoàng hậu nương nương triệu tập ta, Tuyết nhi theo Dự vương điện hạ đến hoàng cung trước."
Liên Diệp gật gật đầu, "Liên Ngẫu, ngươi cần phải đi theo tiểu thư."
Liên Ngẫu gật đầu.
Dự vương tự mình vén màn che lên, nhẹ nhàng đỡ Bàng Lạc Tuyết lên, Liên Ngẫu theo sát bên cạnh, trong xe ngựa trải thảm, ngồi xuống trái lại rất mềm.
Hai người vừa mới ngồi xuống xong, Dự vương lên ngựa nói: "Xuất phát."
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết cũng không rõ, hoàng hậu rốt cuộc là có ý gì, tuy nói nàng trên danh nghĩa là nghĩa nữ, bất quá cũng chỉ để bồi thường vì đã xử phạt Bàng Lạc Vũ, nàng thật không nghĩ ra.
"Tiểu thư, người đang phiền não cái gì, lông mày cũng nhăn đến một đường rồi."
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn Liên Ngẫu cũng là vẻ mặt lo lắng, bày ra một khuôn mặt tươi cười "Không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ gần đây buôn bán không tệ, nên thưởng cho các ngươi thứ gì đây."
Liên Ngẫu mặt đỏ hồng nói "Tỷ tỷ không cần lại tặng quà cho chúng ta, hiện tại trang sức của muội so với tỷ còn muốn nhiều hơn."
"Đó là đương nhiên, Liên Ngẫu nhà ta cũng là mỹ nữ một phương, đương nhiên phải thưởng thật nhiều, xem như tặng trang sức làm đồ cưới cho muội.” Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo nói.
Liên Ngẫu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nói: "Tỷ tỷ còn chưa gả ra ngoài, muội muội cũng không vội, bất quá, tiểu thư nhìn xinh đẹp như vậy, người theo đuổi nhất định sẽ không ít nga."
Bàng Lạc Tuyết xấu hổ đỏ mặt, cái nha đầu ch.ết tiệt này, "Ngươi lại nói bậy, ta sẽ gả ngươi ra trước." Bàng Lạc Tuyết hù dọa.
Liên Ngẫu hoảng sợ cầu xin tha thứ, "Tỷ tỷ tốt của muội, muội sai rồi, Liên Ngẫu muốn một đời hầu hạ tiểu thư, sau này muội tuyệt đối không dám ở trước mặt tỷ tỷ nói giỡn."
Bàng Lạc Tuyết cười giảo hoạt, cô gái nhỏ, còn muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm nha.
Bởi vì có Liên Ngẫu chọc cười, Bàng Lạc Tuyết mới cảm thấy thực sự được buông lỏng, bất kể nàng ra sao, l.q.d cùng lắm thì binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chính mình dù gì cũng là tiểu thư con vợ cả Bàng quốc công phủ, nếu hoàng hậu muốn động đến nàng cũng phải cẩn thận suy nghĩ một phen.
Ngoài xe Dự vương nghe hai chủ tớ này nói chuyện, bất đắc dĩ cười một cái, quả thật là chủ nào tớ nấy, nha đầu này làm chủ tử cũng thật tinh quái, ngay cả một nha hoàn cũng dám nghịch ngợm. Từng nhìn thấy nhiều tiểu thư khuê các, giả dối, giả vờ rụt rè, làm ra vẻ, cũng có người tư thế oai hùng hiên ngang, hào phóng, cũng không thiếu tài nữ, chỉ là giống như tiểu thư Bàng Lạc Tuyết Quốc công phủ này, giảo hoạt như hồ ly nhưng lại trầm ổn kiên trì, hắn thật đúng là không nhìn thấu được nàng.
"Các ngươi không cần phải lo lắng, mẫu hậu chỉ là ngại trong cung tịch mịch, gọi Tuyết nhi đến trò chuyện cùng mẫu thân ta, hoàng hậu có nói, muốn nói chuyện riêng tư với nữ nhi, không thích hợp nói chuyện cùng đứa con trai này." Dự vương nói xong cũng lắc lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ.
Bàng Lạc Tuyết vừa định đang hỏi một chút chuyện khác, quản gia phía trước ngừng xe ngựa nói: "Vương gia, tiểu thư, tới hoàng cung rồi."
Bàng Lạc Tuyết chỉ có thể nhịn không hỏi nữa.
Dự vương nhíu mày, "Đi thôi."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, Liên Ngẫu sớm đã đi xuống, đỡ Bàng Lạc Tuyết từng bước một đi xuống xe.