Chương 89: Gà chó không yên
Bàng Lạc Tuyết nói xong, nhìn Bàng Lạc Băng, Nhị phu nhânở một bên cũng găt gao nhìn Bàng Lạc Băng chằm chằm.
Bàng Lạc Băng sợ đến hoảng hồn vùi đầu sâu trong lòng Tam phu nhân, không chiu ngẩng đầu. Tam phu nhân tự biết lợi hại trong đó, không nghĩ tới Bàng Lạc Vũ có thể không đứng đắn như vậy chưa xuất giá đã mang thai, đứa bé này còn là của Tấn vương, bất quá Tấn vương thích Băng nhi của nàng hơn, nghiệt chủng này đã mất thì thôi.
"Lời Tuyết Nhi nói là thật sao?" Nhị phu nhân một phát tóm Bàng Lạc Băng từ trong ngựcTam phu nhân ra hung tợn hỏi.
Bàng Lạc Băng giãy dụa, lại phát hiện khí lực của Nhị phu nhân xuất ra lại rất lớn, vội vàng nhìn về phía Tam phu nhân cầu cứu.
Tam phu nhân nhìn Nhị phu nhân nói: "Nhị tỷ, ngươi làm cái gì vậy, Băng nhi là một đứa bé, nàng cái gì cũng không hiểu."
Nhị phu nhân lạnh lùng nói "Không hiểu? Không hiểu liền hại Vũ nhi của ta, ngươi xem bây giờ nàng còn chưa tỉnh lại, ta thấy Tam muội chính là quá dung túng Băng nhi, mới để cho nàng trở thành bộ dạng ngày hôm nay."
Tam phu nhân cười nói: "Nhị tỷ, lời này phải là nói ngươi mới đúng, nói thế nào chuyện này cũng phải cảm tạ Băng nhi mới phải, trong bụng Đại tiểu thư có thai, nhưng Đại tiểu thư vừa mới cập kê, việc có thai này, ngươi nói mặt mũi Bàng Quốc công phủ phải để vào đâu?" Nói xong dùng ánh mắt châm chọc nhìn Bàng Lạc Vũ nằm một bên.
Nhị phu nhân tức giận nói: "Tấn vương nhất đinh sẽ cho Vũ nhi một cái công đạo."
Tam phu nhân cười lạnh: "Công đạo? Không biết là nữ nhi con thị thiếp, phải biết Tấn vương còn có ý với Băng nhi, ta khuyên Nhị tỷ vẫn nên hiểu chuyện một chút, nếu là Băng nhi nguyện ý, tương lai nàng làm chủ Tấn vương phủ, nhất đinh sẽ cho Đại tỷ của nàng một vị trí tốt."
Tam phu nhân chưa nói dứt lời, Bàng Lạc Băng lại khóc nói: "Đều tại ngươi, đều tại ngươi."
Vừa nói liền nhào tới Bàng Lạc Tuyết, dùng rất nhiều sức, Nhị phu nhân nhất thời không níu Bàng Lạc Băng lại kịp, Tử Quyên ở một bên đứng ra trước người Bàng Lạc Tuyết, đẩy Bàng Lạc Băng ra. Bàng Lạc Băng lập tức ngồi trên đất khóc quát: "Ngươi là thứ gì, lại dám đẩy bản tiểu thư."
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Băng ngồi trên đất khóc thút thít không ngừng nói: "Vậy ngươi lại là thứ gì, lại dám lớn tiếng với ta, còn có ý định đánh ta."
Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết mặt không có lấy biểu cảm, đột nhiên cảm thấy vị Nhị tỷ luôn dịu dàng này lại giống như ác quỷ thoát ra từ ddienj Diêm vương, lời nói ra khiến người ta không rét mà run, mà ánh mắt của nàng cũng giống như một cái giếng cổ xưa sâu thăm thẳm.
Tam phu nhân vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, Băng nhi nói thế nào cũng là muội muội ruột thịt của ngươi, sao ngươi có thể dung túng cho hạ nhân làm tổn thương nàng, huống chi, Băng nhi còn nhỏ, nàng không hiểu chuyện. Cứ coi như ngươi không nể tình ta, cũng phải nhìn mặt mũi lão gia mà chiếu cố nàng a."
Bàng Lạc Tuyết xoay mặt buồn cười nhìn Tam phu nhân nói: "Tam di nương, ta kính trọng ngươi là trưởng bối mà gọi ngươi một tiếng di nương, nhưng ngươi đừng quên thân phận của mình. Ngươi nên nhớ rằng, Bàng Lạc Tuyết ta mới là đích nữ con chính thất của Bàng Quốc công phủ này, chuyện trong nhà khi mẫu thân không có ở đây đều do ta phụ trách. Hiện tại di nương giống như đang có điều không hài lòng a, chẳng lẽ di nương cảm thấy mình đang mang thai thì muốn làm gì thì làm sao?"
Tam phu nhân tức giận nói: "Hừ, cái gì tiểu thư Quốc công phủ, hôm nay ta có thai, lão gia cái gì cũng nghe theo ta. Nhị tiểu thư còn phải nên thông minh một chút, đừng để ta phải nói lão gia trừng trị ngươi."
"A? Ta ngược lại còn muốn xem ngươi trừng trị Tuyết nhi của ta như thế nào một chút a." Bàng Quốc công đứng phía sau Tam phu nhân nói.
Tam phu nhân quay mặt lại: "Lão gia, ngài trở về lúc nào vậy, tại sao không thông báo một tiếng, thiếp thân chẳng qua là, chẳng qua là..."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Di nương chẳng qua là cảm thấy Tuyết Nhi chiếm thân phận con chính thê này, di nương có phần bất mãn." Vừa nói vừa ủy khuất đứng ở bên người Bàng Quốc công.
Bàng Quốc công vội vàng an ủi nàng nói: "Tuyết Nhi yên tâm, đích nữ ở Bàng Quốc công phủ này vĩnh viễn là ngươi."
Tam phu nhân cùng Nhị phu nhân liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt rất có thâm ý.
Nhị phu nhân nói: "Sao lão gia lại trở lại vào lúc này?"
Bàng Quốc công nói: "Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ta khôn về, không biết còn thành ra cái dạng gì."
Hai vị phu nhân giật mình trong lòng, vội vàng nói: "Vũ nhi đã bị giáo huấn rồi, lão gia đừng trách phạt nữa, đứa nhỏ này hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh, thiếp thân rất lo lắng a, nếu lão gia muốn phạt, không bằng phạt thiếp thân đi, xin đừng trừng phạt Vũ nhi."
Tam phu nhân vội vàng nói: "Lão gia, Băng nhi cũng không phải là cố ý, lão gia người xem Băng nhi lúc nào cũng hiền lành a, làm sao có thể hại Đại tiểu thư a, nhất định là có chỗ hiểu lầm. Mới vừa rồi Nhị tiểu thư còn dung túng hạ nhân của nàng đẩy Băng nhi, người xem gương mặt Băng nhi của chúng ta cũng bị dọa sợ đến trắng bệch rồi."
Bàng Quốc công lạnh lùng nhìn về phía hai vị di nương hừ lạnh nói: "Thế nào, các ngươi còn ngại thể diện của Bàng Quốc công phủ mất chưa đủ nhiều phải không? Chuyện này Vinh Thân Vương đã phái người nói với ta, Nghi quý phi phái người đưa ngọc bội tới, tất cả chờ thân thể Vũ nhi tốt lên rồi hãy nói, chờ chuyện này định xong, liền để nàng đến khu biệt viện ngoài thành ở."
Nhị phu nhân quỳ xuống, bắt lấy y phục Bàng Quôc công nói: "Lão gia, đừng mà, sao có thể để cho Vũ nhi đến khu biệt viện ở ngoại thành a, chuyện này không thể đều do Vũ nhi được a, nàng là vô tội a."
Bàng Quốc công nhìn về phái Bàng Lạc Vũ, quay đầu nói với Nhị phu nhân: "Chính nàng không biết kiểm điểm, chưa lập gia đình mà đã có thai, lại để cho người khác có ý kiến với Bàng Quốc côn phủ, trong nhà còn có hai muội muội, thật đúng là không biết ý tứ, khiến người khác lại có định kiến với hai nữ nhi này."
Tam phu nhân cũng phụ họa nói: "Đúng a, chuyện này đúng là Đại tiểu thư đúng là không suy nghĩ thấu đáo, trong nhà còn có hai vị muội muội chưa cập kê đây, chuyện của đại tiểu thư như thế này, nhất định sẽ liên lụy bọn họ."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Tam phu nhân nói lời này là không đúng rồi, Tuyết nhi không nghĩ Đại tỷ sẽ liên lụy bọn ta."
Tam phu nhân cười lạnh nói: "Lúc đi Lão gia bảo ngươi chiếu cố Băng nhi thật tốt, Nhị tiểu thư đã làm như thế nào, để cho Băng nhi ủy khuất như vậy."
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Băng nói: "Băng nhi, ngươi cảm thấy ủy khuất à?"
Bàng Lạc Băng nhìn Tam phu nhân một cái, thấy nàng gật đầu với mình, đứng lên quát: "Đều là ngươi, là ngươi ghen tỵ Tấn vương đối tốt với ta cho nên mới nói như vậy, có đúng hay không?"
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ ta còn có thể hiểu, nhưng ngươi ghen tỵ với đại tỷ, dưới mắt mọi người đẩy tỷ tỷ khiến nàng phải sinh non, đây là điều tất cả mọi ngươi đều thấy nên ngươi không cần phải chối cãi, ngươi làm ầm ĩ ở nơi này, đơn giản chỉ vì giấc mộng của ngươi với Tấn vương đã chấm dứt mà thôi.
Bàng Lạc Băng khóc thút thít nói: "Còn không phải là ngươi, là ngươi chia rẽ hai chúng ta."
"Nếu không phải ngươi đẩy Đại tỷ, nàng cũng sẽ không đến mức sẩy thai, tất nhiên sẽ không có chuyên sau này, buồn cười chính là lúc ta tranh thủ vị trí cho Đại tỷ, ngươi lại cứ giúp người khác che giấu, thật là khiến lòng người lạnh lẽo."
Nhị phu nhân nghi ngờ nói: "Truyết nhi là có ý gì?"
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Nhị phu nhân nói: "Lúc Tuyết Nhi biết đứa bé là con của Tấn vương, liền bức bách Tấn vương dùng vị trí chính phi cưới tỷ tỷ, sợ là Băng nhi bởi vì chuyện này mà ghi hận đi."
Nhị phu nhân hơi đắc ý nhìn mặt Tam phu nhân, gỡ chiếc còng đeo trên tay mình xuống đeo cho Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết Nhi, ngươi làm như vậy là đúng, các ngươi là tỷ muội thân thuộc, chuyên này làm như vậy, di nương thay mặt tỷ tỷ của ngươi cảm ơn ngươi."
Nhị phu nhân thầm nghĩ: "Nhị tiểu thư này giữ lại quả là đúng đắn, không chỉ giúp Vũ nhi vững vàng ngồi lên vị trí Tấn vương phi, sau này e rằng còn có thể dùng để lót đường, thật là không tệ, bất quá Bàng Lạc Băng này, giữ lại thật đúng là gieo họa, chẳng qua là mẫu thân hồ ly của nàng đang có thai, động tới nàng thật sự không dễ đây.
Bàng Quốc công nói: "Nghi quí phi đã nói, chờ thân thể Vũ nhi tốt lên, sẽ bẩm với hoàng thượng, cầu hôn Vũ nhi cho vị trí chính phi, cũng coi như trong họa có phúc, chuyện này phải làm phiền Tuyết nhi, nếu không Vũ nhi thật sự là xong rồi.
Nhị phu nhân vội vàng nói: "Nhị tiểu thư từ trước đến này rất hiểu đại nghĩa, có thể thấy được là do cách dạy dỗ của tỷ tỷ tốt."
Bàng Quốc công nhìn về phía Tam phu nhân nói: "Lời này không sai, Tam phu nhân, sau khi sinh hài tử thì đưa đến cho Đại phu nhân nuôi dưỡng."
Tam phu nhân như bị sét đánh, lắc đầu nói: "Lão gia, lão gia, đừng mà, xin người đừng chia rẽ mẫu tử chúng ta." Vừa nói vừa quỳ xuống thống khổ cầu khẩn.
Bàng Quốc công nói: "Chuyện này ta đã quyết định, ngươi đừng nói nữa, nhìn hai người các ngươi dạy ra nữ nhi thật tốt, một còn chưa thành thân đã có thai, một người khác vì người ngoài mà hại cả tỷ tỷ ruột của mình, thật là khiến lòng ta nguội lạnh, nhìn Tuyết nhi một chút xem, cũng chỉ có đại phu nhân dạy dỗ con cái, mới có thể khéo léo đúng mực như vậy."
Bàng Lạc Tuyết nhu thuận đứng bên người Bàng Quốc công an ủi: "Di nương còn một thời gian nữa mới sinh, mấy ngyaf này còn phải an tâm tĩnh dưỡng, nói không chừng, phụ thân cũng sẽ không để mẫu thân nuôi dưỡng đứa bé này."
Tam phu nhân tựa như bắt được một nhánh rơm cuối cùng vội vàng nói: "Lão gia yên tâm, sau ày thiếp thân sẽ an tĩnh mà dưỡng thai, dạy dỗ Băng nhi cho thật tốt, chuyện này là Băng nhi sai rồi." Vừa nói vừa nhìn về phía Bàng Lạc Băng nói: "Băng nhi, nguoi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tạ lỗi với Nhị tỷ, Đại tỷ của ngươi, xin các nàng tha thứ, nếu không di nương cũng không giúp được ngươi."
Bàng Lạc Băng cắn môi một tiếng nói như muỗi: "Đại tỷ Băng nhi không nên đẩy người, xin tỷ đừng vì Băng nhi mà tức giận." Rồi hướng về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhị tỷ, hôm nay đều là do Băng nhi giận đến hồ đồ mới nói như vậy, Nhị tỷ luôn hiểu Băng nhi rõ nhất, Nhị tỷ tha lỗi cho Băng nhi đi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt không cam lòng của Bàng Lạc Băng, cười cười, không nói gì.
Tam phu nhân nóng nảy, tát một cái vào mặt nàng nói: "Bảo ngươi xin lỗi Nhị tỷ, ngươi cứ như vậy mà nói xin lỗi sao? Còn không quỳ xuống, xin Nhị tỷ ngươi tha thứ."
Bàng Lạc Băng lập tức sợ đến choáng váng, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy của mẫu thân, Tiểu Ngọc đỡ nàng quỳ trên mặt đât, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhị ty tỷ, Băng nhi biết sai rồi, cầu xin Nhị tỷ tỷ tha thứ."
Bàng Lạc Tuyết đỡ nàng dậy nói: "Ngươi làm cái gì vậy, ta chưa từng thù oán gì ngươi a. Băng nhi thích Tấn vương, Nhị tỷ cũng sẽ chúc phúc cho ngươi, hôm nay Đại tỷ gặp tai bay vạ gió, nhất định phải quan tâm nàng cho tốt, hiểu không?"
Bàng Lạc Băng liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ nói: "Mỗi ngày Băng nhi đều sẽ sắc thuốc cho Đại tỷ, coi như là một phần tâm ý của Băng nhi."
Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu một cái, Tam phu nhân ở một bên làm sao không phải là lo lắng cho nữ nhi của mình, nàng chưa bao giờ muốn lớn tiếng trách móc nặng nề nangfm hôm nay lại nghiêm khác cho nàng một cái tất, thật sự là đánh vào người nhi tử, đau tại tâm nương a.