Chương 1: Biết được sự thật

Tô Khanh Lạc xoa bụng, trong mắt là một mảnh dịu dàng. Mấy ngày gần đây khẩu vị bắt đầu không được tốt, càng thích ngủ hơn, hôm nay mời đại phu đến khám mới biết được là chính mình có thai. Nếu như Thanh Thiên biết được sẽ vô cùng vui vẻ đây!


Nghĩ đến phu quân của mình, Hai mắt của Tô Khanh Lạc liền dấy lên một tầng cảm xúc phức tạp, mất mát, kỳ vọng, hay là ngỡ ngàng. Sau khi gả cho Triệu Thanh Thiên, Triệu Thanh Thiên đối với mình cũng không có lạnh nhạt như vậy, nhưng mà thời gian gần đây, thế nhưng Triệu Thanh Thiên lại chưa một lần nào đi vào trong viện cũa nàng.


Có lẽ là do chàng bận rộn thôi, Tô Khanh Lạc chỉ có thể an ủi bản thân như vậy. Đang cúi đầu suy nghĩ, thì một trận tiếng cười đùa truyền đến, thật sự là chưa thấy người đã nghe thấy tiếng rồi.


Cùng với tiếng cười truyền đến thì đi vào là một đôi giày thêu màu hồng nhạt, tiếp đó chính là một bộ váy dài màu hồng nhạt như là hoa đào đang nở rộ. Giáp y ( Áo lót hai tầng gọi là giáp y hay là áo kép ) cùng màu với váy dài. Nhìn tiếp lên trên một chút nữa, đôi môi đỏ thắm nhếch lên thành dáng vẻ vui cười thích thú, mắt hạnh hàm chứa ý cười, chỉ là ý cười đó lại không đến được trong mắt. Một đầu tóc đen như mây được búi lên, đúng lúc để lộ ra dung mạo quyến rũ, chính xác là một mỹ nhân kiều mị. Cùng với sự quyến rũ đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy vị mỹ nhân này rất là dịu dàng.


"Muội muội!" Trong giọng nói của Tô Khê Nguyệt có chút vui sướng, ở sâu trong đôi mắt lại có pha lẫn một chút mùi vị đắc ý khó hiểu: "Tỷ nghe nói muội đang có thai!"


Tô Khanh Lạc nghe vậy có hơi ngượng ngùng, cũng không có nghĩ là từ đâu mà Tô Khê Nguyệt biết được chuyện mình có thai. Kéo Tô Khê Nguyệt ngồi xuống: "Đúng vậy, lúc đầu muội còn tưởng là mình bị bệnh đó."


available on google playdownload on app store


"Muội muội thật may mắn nha, nếu như Hầu gia mà biết được chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ đó!" Giọng nói của Tô Khê Nguyệt nhiễm vào một tầng quỷ dị. Tô Khanh Lạc nghĩ đến sinh mạng nhỏ ở trong bụng, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, nên không có chú ý đến Tô Khê Nguyệt có chút bất thường.


Hai tỷ muội ngồi hàn huyên một lúc, Tô Khê Nguyệt liền quay trở về viện nhỏ tạm thời của nàng.


Nhìn bóng lưng của Tô Khê Nguyệt rời đi, Tô Khanh Lạc liền ngẩn ngơ một lúc. Thanh Nhiên có lẽ vẫn còn quan tâm đến chính mình mà, nếu mà không quan tâm, thì trong phủ cũng sẽ không thể nào không có thị thiếp được, lại càng không cần phải sợ nàng một mình ở trong phủ cô đơn mà đón tỷ tỷ vào trong phủ để làm bạn với mình. Nghĩ đến đây, khóe mắt của Tô Khanh Lạc đã hàm chứa ý cười.


Thời gian thấm thoát đã trôi qua nhanh, trong chớp mắt đã qua nửa tháng. Tô Khanh Lạc đứng ở trước cửa sổ, gương mặt trang điểm xinh đẹp cũng không giấu được sự mất mát ở trong đáy mắt. Phượng mâu vốn dĩ là vô cùng mị hoặc lúc này thế nhưng lại ảm đạm không chút ánh sáng. Nàng vốn định là bản thân sẽ tự nói cho Thanh Nhiên biết chuyện mình có thai, muốn cho chàng một kinh hỉ, thế nhưng chờ mấy ngày, Triệu Thanh Nhiên vẫn như cũ không có đến viện của nàng, muốn tìm cũng tìm không thấy bóng dáng đâu. Mấy ngày trước đây nàng sai người đi nói cho người hầu bên cạnh của Triệu Thanh Nhiên, để cho hắn truyền lại với chàng chuyện mình đã có thai, nhưng mà, vẫn như cũ không thấy Triệu Thanh Nhiên trả lời.


Trong phượng mâu dấy lên một tầng nghi hoặc, Tô Khanh Lạc để lá thư trong tay xuống, khó hiểu mà nhìn Tô Khê Nguyệt.
"Muội muội, tỷ tỷ đến đưa cơm cho muội đây!" Tô Khê Nguyệt cười quỷ dị, âm thanh rất ngoan lệ.


"Tỷ tỷ, tỷ làm sao lại......" Tô Khanh Lạc đột nhiên cảm thấy lo lắng, tại sao hôm nay Nguyệt Nhi tỷ tỷ giống như biến thành một người khác vậy.


"Ha ha, muội muội tốt của tỷ, tỷ tỷ làm sao? Tỷ tỷ đến đưa cơm cho muội nha." Giọng điệu của Tô Khê Nguyệt khôi phục lại dịu dàng giống như lúc thường, nhưng mà, cũng ngừng lại một lúc, thanh âm lập tức trở nên ngoan lệ: "Tỷ tỷ đến là để đưa cho muội bữa cơm cuối cùng!"


Tô Khanh Lạc đột nhiên cả kinh, trong phượng mâu tràn đầy khó tin.
Tô Khanh Nguyệt hài lòng khi nhìn thấy phản ứng lúc này của Tô Khanh Lạc, cười quyến rũ mà nói: "Muội muội không phải là còn ở đây chờ lão gia đến thăm muội và nghiệt chủng trong bụng của muội chứ!"


"Tỷ làm sao có thể nói đứa nhỏ trong bụng muội như vậy, nó là cốt nhục của muội với Thanh Nhiên, sao có thể kêu là nghiệt chủng chứ." Tô Khanh Lạc phẫn nộ nói, nàng thật sự không hiểu được người tỷ tỷ thường ngày luôn dịu dàng với mình như vậy làm sao bây giờ lại có dáng vẻ này.


"Ha ha, nực cười, cốt nhục của Thanh Nhiên, muội muội, muội sai rồi, trong bụng của tỷ mới là cốt nhục của Thanh Nhiên, về phần nghiệt chủng trong bụng của muội, tối nay sẽ cùng với muội biến mất trên cõi đời nay!" Tô Khê Nguyệt nhẹ nhàng sửa lại trâm Phỉ Thúy trên đầu một chút, đắc ý nhìn dáng vẻ sa sút của Tô Khanh Lạc lúc này.


Nghe Tô Khê Nguyệt nói, Tô Khanh Lạc sớm đã bị dọa đến khiếp sợ cứng ngắc đứng tại chỗ, đứa nhỏ trong bụng của Tô Khê Nguyệt? Tỷ tỷ còn chưa có xuất giá mà! Thì ra........Tô Khanh Lạc đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tô Khê Nguyệt rồi, nhưng vẫn không muốn tin.


Tô khê Nguyệ không chút nào quan tâm nàng đang thống khổ lại giáng thêm một kích nữa: "Muội muội chắc là còn chưa biết đi, chẳng bao lâu nữa tỷ tỷ chính là phu nhân của Triệu Bá Hầu (*) rồi đó, đáng tiếc, ngày đại hôn của tỷ tỷ e rằng muội muội không thể đến chúc mừng."


(*):Các quan ngày xưa thường được phong chức, tước, phẩm, hàm.
Tước vị có 2 loại : có phong địa và không có phong địa
# Loại không có phong địa :
Năm tước chính : công, hầu, bá, tử, nam


Mỗi tước có 3 đẳng. Thường tước tử, nam chỉ phong đẳng. Ví dụ : nhất đẳng tử tước, tam đẳng nam tước, ...
Các tước công, hầu, bá thêm vinh danh, gồm các loại :
- 4 chữ : tam đẳng (thấp nhất). Ví dụ : Chiêu Huân Tĩnh Công.
- 3 chữ : nhị đẳng. Ví dụ : Trung Dũng Bá
- 2 chữ : nhất đẳng. Ví dụ : Dụ Công


Trên là tước Vương, cũng gồm vương 4 chữ, vương 3 chữ và vương 2 chữ.
Dưới là các tước : vân kỵ úy, kỵ đô úy, tư lệ hiệu úy, ...
# Loại có phong địa : tên đất phong + tước.
Không kể số chữ, đất phong càng lớn thì tước càng cao. Đương nhiên tước Vương lớn hơn tước Hầu.


Ví dụ : Trung Sơn Vương, Ngụy Vương, Hán Vương, Hoài Âm Hầu, ...
Thường tước vương phong nước (tiểu quốc, như : Ngụy, Hán, Tề, Sở, Trung Sơn, ...) gọi là phiên vương.
Tước hầu phong huyện. Một số được phong tới phủ (gồm khoảng chục huyện)
Tước bá phong đình (1 cấp tương đương thôn, hương trấn)


Phẩm thì gồm chín phẩm (cửu phẩm), 18 ngạch (chính, tòng)
Hàm, vinh hàm :
Cao nhất là Tam Công (Thái sư, thái phó, thái bảo), rồi đến Tam Thiếu (Thiếu Sư, Thiếu phó, Thiếu Bảo). Dưới nữa gắn thêm chữ Thái Tử (Thái Tử Thái sư, Thái Tử Thái Bảo, ...)


Những người là huân thần hay có nhiều công tích sẽ được thêm vinh hàm, ví dụ : Kiểm hiệu Thái Sư.
Hai ban văn võ có các hàm khanh và tướng.
- Văn quan : khanh, thiếu khanh, đại phu, ...
Ví dụ : Quang Lộc Tự Khanh, Đại Lý Tự Khanh, Đại Lý Tự Thiếu khanh, Quang lộc Đại phu, ...


- Võ quan : thượng tướng quân, đại tướng quân, tướng quân.
Các vinh hàm kèm theo : Uy Vũ Thượng tướng quân, Phiêu Kỵ đại tướng Quân, Chiêu Thảo tướng quân, ...
Tô Khanh Lạc kiềm chế sự thống khổ ở trong lòng xuống: "Không thể nào, nếu như muội ch.ết đi phụ thân sao có thể để tỷ gả cho chàng chứ!"


"Sợ là muội muội lại sai rồi, bây giờ phủ Tần quốc công đã bị suy sụp rồi, phụ thân chỉ có thể dựa vào phủ Triệu Bá Hầu, muội ch.ết, hiển nhiên là phụ thân sẽ gả tỷ cho Hầu gia như vậy thì mới có thể tiếp tục dựa vào phủ Triệu Bá Hầu chứ, muội muội cho rằng phụ thân sẽ không vui sao?" Tô Khê Nguyệt không mảy may che dấu sự trào phúng ở trong đáy mắt. Tô Khanh Lạc này chỉ là một nữ nhân biết làm một chút thơ ca thi hoạ, căn bản không phải đối thủ của mình, đến bây giờ còn ngây thơ mà cho rằng phụ thân sẽ ở lợi ích trước mắt mà còn để ý đến thân tình của phụ thân và nữ nhi chứ.


Khi Tô Khanh Lạc nghe đến phủ Tần quốc công thì đã hoàn toàn ngây dại, phủ Tần quốc công làm sao có thể suy sụp chứ, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu (ông ngoại và bà ngoại) bây giờ thế nào rồi.... ... Mọi suy nghĩ nổi lên ở trong lòng, hoàn toàn không thể nào tiếp nhận sự thật này.


Tô Khê Nguyệt cười khinh thường, cuối cùng nói ra sự thật khiến cho Tô Khanh Lạc hoàn toàn suy sụp: "Muốn biết nhà ngoại tổ phụ của muội làm sao lại ngã xuống không? Đó là do Hầu Gia và Tam Hoàng Tử lên kế hoạch, chỉ trách ngoại tổ phụ của muội cứng đầu, không chịu đứng chung một phe với Tam Hoàng Tử. Trước đây Hầu gia lấy muội cũng chỉ là nhìn trúng thế lực nhà ngoại tổ phụ của muội thôi, bây giờ Hầu gia đã nhờ vào sự giúp đỡ của phủ Tần Quốc Công mà giành được vị trí Triệu Bá Hầu, hơn nữa còn có Tam Hoàng Tử làm chỗ dựa, còn cần đến muội nữa sao?" Nhìn thấy bộ dạng của Tô Khanh Lạc cực kỳ thống khổ chán nản, Tô Khê Nguyệt lại nói tiếp: "Bây giở muội muội rất đau lòng sao? Tỷ tỷ không ngại để cho muội đau lòng hơn một chút nữa, trước kia mẫu thân của muội ch.ết cũng là đau lòng giống như muội đấy! Chỉ trách là muội và mẫu thân muội giống nhau, luôn nghĩ là tất cả mọi người đều sẽ thật lòng đối với các người. Mẫu thân muội đoạt đi vị trí chính thất của mẫu thân tỷ, còn muội thì đoạt lấy vị trí đích nữ của tỷ, tỷ với mẫu thân tỷ có thể không hận sao!"


Tô Khanh Lạc đã hoàn toàn suy sụp, dường như không nghe thấy Tô Khê Nguyệt dặn bảo người hầu ở bên cạnh ép nàng uống hết rượu độc, đến khi sắp ch.ết, nàng mới chú ý tới người vừa mới ép mình uống hết rượu độc là — Thanh Hà — nha hoàn mà tỷ tỷ đưa cho mình......


Một màn lúc nàng còn sống chớp mắt đã hiện ra, cuối cùng phượng mâu nhắm lại, nếu như có kiếp sau, nàng nhất định sẽ không bao giờ phạm sai lầm mà xem cặn bã trở thành người tốt, nàng sẽ làm cho những người đã hại nàng phải nhận được trừng phạt đích đáng!






Truyện liên quan