Chương 26: Lấy lòng
“Nương nương, mặt của Quỳnh Phi nương nương... Đã khỏi.” Tiểu thái giám lúc trước đi thăm dò tin tức lập tức quỳ trên mặt đất, ấp úng nói ra tin tức mới vừa nhận được.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên cạnh “Phanh” một tiếng, chén trà ở bên cạnh rơi xuống đất, trà trong chén bắn tung tóe lên trên người của tiểu thái giám, tiểu thái giám không dám động đậy quỳ tại chỗ.
“Tiện nhân!” Thần Quý Phi nổi giận hét lên một tiếng, không biết là đang nói tiểu thái giám đang quỳ trên đất hay là nói Quỳnh Phi, hay là cả hai người nữa.
“Thế mà để cho nàng chữa khỏi.” Thần Quý Phi hai mắt hơi trầm xuống, suy tư trong chốc lát, nói tiếp: “Hoàng thượng nói thế nào?”
Tiểu thái giám có chút do dự, trả lời: “Hoàng thượng nói, nếu Tô Nhị tiểu thư đã chữa khỏi cho Quỳnh Phi nương nương, nên sẽ tha cho Tô Đại tiểu thư, chỉ đánh 20 đại bản. Hoàng thượng còn phong Tô Nhị tiểu thư làm Lệnh thị, để có thể thường vào cung nói chuyện với Quỳnh Phi nương nương.” Nhìn mặt của Thần Quý Phi càng ngày càng âm trầm, tiểu thái giám âm thầm may mắn vừa rồi mình không có nói ra chuyện Hoàng thượng vô cùng cao hứng cho Thần Quý Phi nghe.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Dịch Thu thấy Thần Quý Phi tức giận, chỉ sợ tiểu thái giám còn ở trong điện sẽ có thể bị Thần Quý Phi giận chó đánh mèo.
Tiểu thái giám giống như chạy trốn mà lui ra ngoài.
“Nương nương, ngài đừng tức giận, hoàng thượng đối với Quỳnh Phi chỉ là ham mê mới mẻ nhất thời mà thôi. Theo nô tỳ thấy, người trong lòng Hoàng thượng coi trọng nhất chính là nương nương đó, hơn nữa, Hoàng thượng không phải nói buổi tối sẽ tới sao? Chi bằng nương nương chuẩn bị trước cho thật tốt, chờ Hoàng thượng tới gặp Nương nương, mê mẩn đến mức đuổi cũng đuổi không đi.” Dịch Thu thần sắc trấn an nói.
“Mới mẻ nhất thời? Nếu như chỉ là mới mẻ nhất thời ta cần gì phải phí tâm tư diệt trừ nàng ta như vậy chứ! Hoàng thượng đối với nàng ta là mới mẻ nhất thời hay là thật yêu thích ta thấy được rất rõ ràng, ta còn không hiểu Hoàng thượng?” Thần Quý Phi cười lạnh nói: “Không cần chuẩn bị, tối nay Hoàng thượng sẽ không tới đâu.”
Dịch Thu còn muốn nói thêm điều gì nữa, thì phát hiện đã không lời nào để nói. Thái độ Hoàng thượng đối với Quỳnh phi, Thần Quý Phi nhìn rất rõ ràng, trong lòng của Dịch Thu cũng rất rõ ràng.
Tô Phủ.
“Lão gia, Nhị tiểu thư đã trở lại!” Tên sai vặt chạy nhanh vào thông báo.
Tô Duy nghe vậy lập tức đứng lên, vội vàng hỏi: “Tiểu thư chỉ về một mình thôi sao?”
“Không phải, còn có một đám người, nhìn giống như là người từ trong cung tới.” Tên sai vặt nói.
Tô Duy nghe vậy lập tức nhíu mày, người trong cung? Chẳng lẽ Lạc Nhi không có chữa khỏi cho Quỳnh Phi nương nương, Hoàng thượng phái người đến bắt Nguyệt Nhi?
“Ngươi đi nói cho Đại tiểu thư, cứ ở trong viện của mình, không được đi ra ngoài.” Mặc dù biết nếu như Hoàng thượng muốn bắt Tô Khê Nguyệt đi thì mình có làm thế nào cũng đều phí công vô ích, nhưng Tô Duy vẫn phân phó tên sai vặt đi báo cho Tô Khê Nguyệt một tiếng.
Tên sai vặt vội vàng chạy đi Vi Nguyệt Các, Tô Duy một mình đi tới phòng khách.
Đi vào phòng khách, liền nhìn thấy người tới quả nhiên là Phúc công công bên cạnh Hoàng thượng.
“Không biết Phúc công công tới đây, không có tiếp đón từ xa!” Tô Duy khách khí hướng Phúc công công hành một cái lễ ngang vai ngang vế. Mặc dù Phúc công công chỉ là thái giám, nhưng là có câu nói rất hay, Tể Tướng trước cửa quan tam phẩm (*), huống chi Phúc công công chính là tâm phúc ở trước mặt Hoàng thượng.
(*) Ý nói là Tể tướng gần với quan tam phẩm còn Phúc công công lại là tâm phúc của hoàng thượng ấy.
“Tô đại nhân không cần phải khách khí, hôm nay lão nô chỉ là đưa Tô Nhị tiểu thư trở về.” Phúc công công cười nói.
Lúc này Tô Duy mới nhìn thấy Tô Khanh Lạc ở sau lưng Phúc công công.
“Phụ thân bình an.” Tô Khanh Lạc nhàn nhạt hành lễ nói, cũng không có cảm giác nhớ nhung do nhiều ngày không gặp giống như những cặp cha con bình thường.
Tô Duy cũng chỉ là gật đầu một cái, sau đó nói với phúc công công: “Làm phiền Phúc công công rồi, không biết tiểu nữ có chữa khỏi cho Quỳnh Phi nương nương hay không?”
Phúc công công nhìn thấy tình cảm lạnh nhạt của cha con hai người, cũng không nói nhiều, cười nhẹ trả lời: “Dĩ nhiên là đã chữa khỏi, Tô Nhị tiểu thư thật đúng là có bản lĩnh. Đúng rồi, lần này lão nô tới đây còn có một chuyện, kính xin Tô đại nhân gọi tất cả gia quyến trong phủ ra tiếp chỉ.
Tiếp chỉ? Trong lòng Tô Duy lập tức cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn phân phó hạ nhân gọi Tô lão phu nhân, di nương và nữ nhi đến đây.
Mặc dù Tô Khê Nguyệt sợ, nhưng cũng không thể không đi ra, vừa vào phòng khách thì nhìn thấy Tô Khanh Lạc hoàn hảo không sứt mẻ gì đứng ở chỗ đó.
“Mọi người của Phủ Tô thị lang tiếp chỉ.” Phúc công công nhận lấy thánh chỉ tiểu thái giám đưa tới, hô lên.
Mọi người ở Tô phủ đồng loạt quỳ ở trên mặt đất.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tô Khê Nguyệt thứ trưởng nữ của Tô phủ, phòng bị sơ xuất, lễ nghi sai lầm, khiến cung phi trong trúng độc, ban 20 đại bản.” Tô Khê Nguyệt nghe vậy lập tức run lên, đánh 20 đại bản, thì nửa cái mạng nhỏ của mình cũng không còn. Lại nghe Phúc công công nói tiếp: “Tô Khanh Lạc đích nữ Tô phủ, tài đức vẹn toàn, thông minh xuất sắc, trọng tình trọng nghĩa, sắc phong làm Chính Ngũ Phẩm Lênh thị. Khâm thử.”
Thánh chỉ được đọc xong, vẻ mặt của mọi người ở Tô phủ đều khác nhau.
“Tô đại nhân, tiếp chỉ đi.” Phúc công công nhìn sắc mặt rối rắm của Tô Duy, cảm thấy vô cùng thú vị. Từ trước đến nay chỉ nghe nói qua đích khi dễ thứ, bây giờ nhìn lại, ở trong Tô phủ này, người đích nữ này sợ là sống khổ rồi!
“Vi thần lĩnh chỉ.” Lúc này Tô Duy mới nhớ tới phải tiếp chỉ, trong lòng là ngũ vị tạp trần, vừa vui vừa lo lắng!
Phúc công công châm chọc cười một tiếng: “Nếu thánh chỉ đã đọc xong, kính xin Tô đại tiểu thư mau chóng hoàn thành ý chỉ đi, lão nô còn phải về sớm phục mệnh với Hoàng thượng nữa.”
“Ta, ta không muốn, phụ thân, Nguyệt Nhi không nên bị đánh bằng roi...” Tô Khê Nguyệt núp ở sau lưng Tô Duy, sợ hãi nhìn Phúc công công ở trước mặt.
“Chẳng lẽ Tô Đại tiểu thư muốn kháng chỉ?” Phúc công công nghiêm mặt, tròng mắt lạnh như băng nhìn Tô Khê Nguyệt.
“Phúc công công nói quá lời, tiểu nữ không phải là ý này.” Tô Duy cười nhẹ nói với Phúc công công.
“Vậy thì nhanh chút bắt đầu đi, lão nô chờ được, nhưng Hoàng thượng không chờ được đâu.” Vẻ mặt của Phúc công công không hề ôn hòa giống như trước nữa mà lạnh lùng nói.
Tô Duy bất đắc dĩ thở dài, kéo Tô Khê Nguyệt đang tránh ở sau lưng mình ra: “Nguyệt Nhi, thánh ý không thể trái!”
Phúc công công nháy mắt với mấy thái giám ở sau lưng, mấy thái giám liền đi lên phía trước kéo Tô Khê Nguyệt ra ngoài.
“Tô Đại tiểu thư, đắc tội.” Phúc công công vung tay lên, mấy thái giám liền lôi kéo Tô Khê Nguyệt ra khỏi phòng khách.
Mọi người cấp nhanh chóng đi ra theo, chỉ thấy Tô Khê Nguyệt đã bị đè xuống nằm trên ghế gỗ. Tô Khê Nguyệt nâng mắt nhìn thấy Nhị di Nương, vội vàng mở miệng kêu cứu: “Mẫu thân, cứu con, cứu cứu Nguyệt Nhi...”
Thái giám chấp hành cầm bản (là cái thanh gỗ ấy) lên bắt đầu đánh, Nhị di nương đau lòng nước mắt chảy ra, nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của Tô Duy: “Lão gia...”
Tô duy duỗi tay ra ý bảo Nhị di nương không nên nói nữa, Nhị di nương cũng hiểu Tô Duy bất đắc dĩ, hai người đều không đành lòng nhìn Tô Khê Nguyệt bị đánh, khẽ xoay đầu đi.
Mọi người đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn, có chút ít nha hòa, sai vặ, hạ nhân từng bị Tô Khê Nguyệt hành hạ cũng âm thầm vỗ tay hoan hô reo hò ở trong lòng, thật sự đánh rất sảng khoái.
20 đại bản rất nhanh liền đánh xong, những thái giám chấp hành đánh đại bản đều là người hành hình ở trong cung, ngày thường chuyên phạt những cung nữ hay thái gáim phạm sai lầm, rất am hiểu cách đánh thế nào mới có thể khiến cho người đau đớn nhưng vẫn có thể giữ được tánh mạng. Tô Khê Nguyệt được Nhị di nương và mấy nha hoàn đỡ. Còn chưa đi mấy bước, Tô Khê Nguyệt liền té lên trên người của Nhị di nương.
Phúc công công đã sớm nhìn quen cảnh này, cười nhạt: “Nếu đã đánh xong, lão nô hồi cung trước, Tô đại nhân, Tô lệnh thị (Editor: Đây là đang nói Tô Khanh Lạc), lão nô xin cáo lui.”
Tô Duy lập tức nói: “Phúc công công, ta đưa ngài đi ra ngoài.” Quay đầu lại nháy mắt cho tên sai vặt, tên sai vặt lập tức đi theo.
Ra khỏi phòng khách, Tô Duy ngầm kêu tên sai vặt lấy đồ ra, nói với Phúc công công: “Đây là chút tâm ý, kính xin công công nhận lấy.”
Phúc công công cũng không từ chối, cười nhận lấy, bỏ vào trong tay áo: “Tô đại nhân khách khí rồi.”
Sau khi Tô Duy sau khi rời khỏi, Nhị di nương sai người ta mang giá, đỡ Tô Khê Nguyệt nằm úp sấp ở phía trên, trở về Vi Nguyệt Các.
Tam di nương lập tức đi tới trước mặt Tô Khanh Lạc: “Lạc Nhi, con có khỏe không? Ở trong cung có bị ủy khuất hay không?”
Tô Khanh Lạc cười lắc đầu một cái: “Di nương yên tâm, Lạc Nhi không phải là hoàn hảo không sứt mẻ gì trở lại rồi hay sao.”
“Chúc mừng Nhị tiểu thư nha!” Trong lời nói của Tứ di nương mang theo vị chua, khinh bỉ trợn mắt nhìn Tam di nương một cái, lắc mông rời đi.
Tô Khanh Lạc và Tam di nương lại nói mấy câu nữa, liền dẫn Cẩn Nhi đi về.
“Nhị tiểu thư?” Lúc sắp đi đến Vi Lạc Các Ngũ di nương liền đi tới trước mặt, vui vẻ dịu dàng mà nhìn Tô Khanh Lạc.
“Ta còn chưa có chúc mừng Nhị tiểu thư đâu! Đã sớm nhìn ra Nhị tiểu thư không tầm thường, hôm nay quả nhiên đã chứng thực.” Ngũ di nương vẫn như cũ đầu đầy châu ngọc đồ trang sức, trang điểm lộng lẫy.
“Ngũ di nương quá khen, Lạc Nhi chỉ là nữ tử bình thường.” Tô Khanh Lạc cười nói.
“Nhị tiểu thư quá khiêm tốn, còn chưa cập kê thì được sắc phong làm nữ quan Lệnh thị, cả nước Bắc Yên có thể có được mấy người?” Ngũ di nương ca ngợi vài câu, nhưng mà là những câu có lý, cho dù ai nghe cũng sẽ cao hứng.
Tô Khanh Lạc xấu hổ cười một tiếng, không nói nữa.
Ngũ di nương nhìn thấy Tô Khanh Lạc không có nói tiếp, con ngươi đảo một vòng, đến gần bên cạnh Tô Khanh Lạc, nhỏ giọng thần bí nói: “Nhị tiểu thư có biết mấy ngày nay ngươi không ở trong phủ, trong phủ đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Tô Khanh Lạc nghi hoặc nhìn Ngũ di nương: “Hả? Lạc Nhi không biết, Ngũ di nương có thể hay cho Lạc Nhi nghe một chút hay không?”
Ngũ di nương nhìn thấy Tô Khanh Lạc cảm thấy hứng thú, cười đắc ý: “Cái khác ta không nói, chẳng qua là có một việc, nói vậy Nhị tiểu thư nhất định sẽ không biết.”
Ngũ di nương nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai, nói tiếp: “Mấy ngày nay Nhị tiểu thư không có ở trong phủ, Triệu công tử đã tới một lần. Nhị tiểu thư không có nhìn thấy Triệu công tử, nhưng mà người trong viện của Nhị tiểu thư cũng nhìn thật lâu đó.”
Tô Khanh Lạc nghe vậy, tất nhiên biết Ngũ di nương nói Triệu công tử là Triệu Thanh Nhiên, nhưng là cố ý làm ra bộ dáng ghen tuông, nghi ngờ nói: “Không biết di nương nói tới ai?”
Ngũ di nương lặng lẽ tiến tới bên tai của Tô Khanh Lạc, nhẹ nhàng nói ra tên của người kia.
Trong mắt của Tô Khanh Lạc xẹt qua một tia sáng tỏ, cười nói với Ngũ di nương: “Đa tạ Ngũ di nương báo cho, nếu không Lạc Nhi còn không biết phải làm sao để giải quyết nữa!”
Ngũ di nương thấy mục đích của mình đạt tới, cũng không nói thêm, mang theo nha hoàn rời đi.
“Tiểu thư, người cảm thấy Ngũ di nương nói là thật sao?” Cẩn Nhi nghi ngờ nói.
“Có lẽ là thật đi!” Tô Khanh Lạc thở dài, trong mắt phượng lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Cẩn Nhi càng thêm nghi ngờ: “Nhưng mà, Ngũ di nương thường ngày không có qua lại hay tiếp xúc với chúng ta, vì sao lại nói cho tiểu thư nhiều như vậy chứ?”
“Nàng ta chỉ là đang lấy lòng ta mà thôi thôi, nguyên nhân chính là như thế, những lời nàng ta nói hoàn toàn là thật.” Tô Khanh Lạc nhàn nhạt nói.
“Tiểu thư đã tiếp nhận chiêu lấy lòng của Ngũ di nương rồi sao?” Cẩn Nhi kinh ngạc nói, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày tiểu thư sẽ đứng cùng một bên với Ngũ di nương.
Tô Khanh Lạc cười khẽ: “Nàng ta cố ý lấy lòng, ta tạm thời tiếp nhận là được. Nếu như nàng ta không đáng tin, tất nhiên ta sẽ không bắt tay với nàng ta.”
Cẩn Nhi tán đồng gật đầu một cái, hai người trở về vi rơi các.