Chương 24: Âm mưu
Ban đêm tại Thượng Uyển.
Phía sau mỏm đá, một nữ nhân lam y đang đi lại vòng quanh, chốc chốc lại nhìn ngó xung quanh như đang chờ đợi ai đó.
"Vút" một hắc y nhân phi thân tới trước mặt nàng ta.
- Gọi ta ra đây có chuyện gì?
Nàng ta thấy hắn đến thì sung sướng chạy lại, vòng tay ôm lấy eo hắn.
- Thương! Ta biết chàng nhất định sẽ tới.
Hỏa Liệt Thương khó chịu gỡ tay nàng ta ra, lạnh lùng nói.
- Nhã quý phi thỉnh tự trọng!
Tề Li Tuyết đã quen với thái độ lạnh nhạt của hắn nên không hề bất ngờ.
- Chàng...Ta biết chàng vì chuyện năm xưa mà còn giận ta, ta xin lỗi. Nhưng chàng hãy tin ta, ta chỉ là bất đắc dĩ.
- Chuyện năm xưa như thế nào ta không quan tâm, Nhã quý phi muốn nói gì hãy nói đi, ta không có nhiều thời gian.
- Ta là vì nhớ chàng nên mới hẹn chàng ra đây, đã lâu rồi hai chúng ta chưa được ở một mình.
- Quý phi đã nhìn thấy ta rồi vậy thì ta đi đây.
Hắn phẩy tay, quay lưng bước đi. Nhưng chỉ đi được hai, ba bước liền có một vòng tay ôm lấy hắn sau lưng.
- Xin chàng đừng tránh mặt ta như vậy! Tình cảm năm xưa của chúng ta chẳng lẽ chàng đã quên hết rồi sao?
- Năm xưa giữa chúng ta chẳng có gì cả. Người bây giờ đã là Quý phi, nếu người còn không chịu buông tay ra, có người nhìn thấy sẽ không hay.
Nàng ta vì lời nói của hắn mà vui mừng, thả tay ra chạy lên chắn phía trước hắn.
- Ta biết mà, chàng vẫn còn yêu ta như ta yêu chàng vậy. Chỉ vì danh phận Quý phi của ta mà chàng mới không nhìn mặt ta phải không? Đợi ta, ta sẽ sớm quay về bên cạnh chàng thôi!
Hắn thấy nàng ta không chịu hiểu thì bắt lấy bả vai của nàng ta rồi nhìn thẳng vào mắt ngằn từng tiếng rõ ràng:
- Nhã quý phi, nhân tối nay ta cũng muốn nói rõ cho người hay, người ta yêu là Thái tử phi của ta, là nữ nhân tên Khuyết Thu Nguyệt chứ không phải là người. Người nghe rõ chưa?
Tề Li Tuyết không muốn tin, vẫn giữ vững nụ cười nhưng có phần gượng gạo hơn:
- Chàng đừng nói dối! Chàng phong ả làm Thái tử phi, nói yêu ả chỉ vì muốn làm ta ghen thôi đứng không? Vậy thì ta rất ghen, rất rất là ghen, ta ghen vì ta yêu chàng rất nhiều.
Hắn cố kiềm chế bản thân không đánh cho nàng ta tỉnh ngộ.
- Ta không muốn làm ai ghen cả, ta thật lòng yêu nàng ấy, sống trên đời ta chỉ nguyện yêu mỗi mình nàng ấy thôi.
- Chàng nói dối!
Nàng ta đã không chịu được mà khóc nức lên, lắc đầu hét:
- Người chàng yêu là ta, chỉ có ta mà thôi. Từ nhỏ hai chúng ta đều có tình cảm với nhau, tại sao chàng lại không chịu thừa nhận là mình yêu ta?
- Nhỏ tiếng lại! Nếu không lát nữa sẽ có người kéo đến.
- Ta không quan tâm, đến hết đi để biết được chàng vốn là của ta, của riêng ta mà thôi.
Nàng ta nói rồi kéo đầu hắn lại hôn lên môi hắn. Hắn đẩy nàng ta ra nhưng nàng ta càng dính chặt, tức quá hắn dùng một chưởng đánh bật nàng ta khiến nàng ta ngã xuống đất một cái thật mạnh.
- Ngươi nghe cho rõ đây, hồi nhỏ chỉ vì Thái hậu nên ta mới nhịn khi bị hai tỷ muội ngươi bám lấy, ta tốt với ngươi cũng là mong muốn của người vậy nên ngươi đừng có ảo tưởng nữa. Ta, Hỏa Liệt Thương này chưa bao giờ yêu ngươi cả.
Nói rồi hắn bước đi không chút lưu luyến, để mặc Tề Li Tuyết nằm bên dưới nhăn nhó vì đau, nàng ta òa khóc. Ngẩng đầu lên không phải là một gương mặt đau thương mà là một gương mặt đầy oán hận, nàng ta nghiến răng, âm hiểm nói:
- Khuyết Thu Nguyệt, ngươi đã cướp đi người mà ta yêu nhất trên đời vậy thì ngươi hãy chờ ch.ết đi.
Trên cây, Khuyết Thu Nguyệt đã quan sát mọi việc từ đâu đến cuối. Ngay sau khi Hỏa Liệt Thương rời đi nàng liền bám theo rồi nấp ở trên cây nghe lén.
Từ khi gặp Tề Li Tuyết nàng đã biết là giữa hai người họ có chuyện, nàng ta luôn nhìn nàng bằng ánh mắt ghen ghét nhưng khi hắn xuất hiện thì ánh mắt nàng ta chỉ dính chặt trên người hắn, đó là ánh mắt dành cho người mình yêu nàng đã thấy ở Liễu Ngọc Khuê trước đây.
Sau này nàng hành động sẽ phải cẩn thận hơn, nhất định nàng ta sẽ không để yên cho nàng đâu. Còn cả vị quận chúa Tề Li Hoa kia nữa.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tề Li gia.
Tại một căn phòng, tiếng đổ vỡ phát ra liên hồi không dứt, kèm theo đó là tiếng mắng chửi của một nữ nhân.
- Tiện nhân khốn khiếp! Ả ta là cái thá gì mà được biểu ca để ý cơ chứ, người luôn ở bên cạnh huynh ấy rõ ràng là ta. Vị trí Thái tử phi đó đáng ra phải thuộc về ta.
Tề Li Hoa không ngừng gào thét, mỗi lần mắng là một chiếc bình bị đập vỡ. Lúc đó một nha hoàn bước vào, nàng ta cầm thẳng chiếc chén trên bàn ném vào đầu nha hoàn đó khiến vị nha hoàn ôm đầu ngã xuống, trán không ngừng chảy máu.
- Cút ngay! Ta chưa cho phép mà ngươi dám bước vào sao?
- Nhưng...nhưng thưa tiểu thư...bên ngoài...
Vị nha hoàn kia quá sợ hãi, lắp bắp mãi không thành một câu làm cho nàng ta càng tức tối.
- Nhưng nhị cái gì? Có cần ta cho người chém đầu ngươi không?
- Tam tiểu thư tha mạng! Tam tiểu thư tha mạng! Nhị tiểu thư muốn gặp người, hiện tại đang chờ bên ngoài.
- Nhị tỷ?
Nàng ta định đi ra thì cánh của đã bật mở, Tề Li Tuyết ung dung bước vào.
- Tam muội xem ra đang rất tức giận. Là do con tiện nhân Khuyết Thu Nguyệt kia có phải không?
- Tỷ đúng là hiểu ý muội, muội muốn hủy dung của ả để ả không thể quyến rũ biểu ca nữa.
- Hủy dung? Như vậy quá nhẹ! Phải diệt cỏ tận gốc.
Tề Li Hoa kinh ngạc nhìn Tề Li Tuyết nhưng nàng ta chỉ cười, tiến lại gần nói thầm.
Không biết là gì mà nghe xong cả hai người nhìn nhau liền cười một nụ cười nham hiểm. Còn nàng thì ở trong cung không hiểu tại sao lại hắt hơi liên tục.