Chương 27: Trả giá và quyết định (Hạ)
- Thái tử phi sao rồi?
Tề Li Phong lo lắng hỏi vị thái y nhưng ông chỉ vuốt râu, nhìn hắn lắc đầu.
- Nàng rốt cuộc thế nào rồi?
Hỏa Liệt Thương không đủ bình tĩnh, chạy đến xách cổ vị thái y kia lên khiến mặt ông trắng bệch.
- Thương Nhi!
Thái hậu nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở, hắn cũng bình tĩnh được phần nào, thả vị thái y ra.
- Nàng sẽ không sao chứ?
- Thái tử phi trúng phải độc của bọ cạp, loại độc này rất hiếm gặp, nó cũng chưa có thuốc chữa nên chỉ e là...
Vị thái y cúi xuống, giọng nhỏ dần. Hỏa Liệt Thương nghe như sét đánh ngang tai, lảo đảo ngã về phía sau, may là có Tề Li Phong đỡ lấy kịp thời. Hắn ta và Mặc Lai Hy lúc này cũng rất hoang mang.
- Các ngươi hay lui ra ngoài hết đi, ta muốn ở riêng với Thái tử phi.
Hỏa Liệt Thương khó khăn phát ra từng tiếng.
Mọi người hiểu tâm trạng của hắn bây giờ nên cũng lặng lẽ lui ra, để lại không gian riêng cho cả hai.
Hắn bước đến gần, chạm tay vào khuôn mặt tái nhợt không còn hồng hào của nàng. Cầm bàn tay đang lạnh dần lên chạm vào má hắn.
"Tách" từng giọt, từng giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, hắn nhìn nàng ánh mắt khẩn khiết.
- Nương tử...đừng bỏ rơi vi phu mà...nương tử mà bỏ vi phu thì vi phu sẽ đi theo nương tử...mãi mãi bám lấy nương tử không buông...nương tử nhất định sẽ tức giận và kêu vi phu mặt dày có đúng không?...vậy thì nương tử hãy mau tỉnh lại đi rồi vi phu sẽ dẫn nương tử đi chu du tứ phương, không quan tâm sự đời nữa...
Hắn nghẹn ngào, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
- Nương tử có muốn biết mong ước của vi phu không?...đó là chỉ cần được ở bên nương tử...chẳng cầu thiên trường địa cửu, chỉ mong đầu bạc răng long...một mong ước nhỏ nhoi như vậy thôi mà nương tử cũng không thành toàn cho vi phu sao?...Nương tử, nàng tàn nhẫn lắm nàng có biết không?...nhưng nương đừng lo, vi phu sẽ không bao giờ ghét nương tử đâu...vi phu sẽ cùng nàng...vĩnh viễn...
Cả đêm hắn cứ như vậy nói chuyện với nàng dù không được đáp lại cho đến khi ngủ quên bên giường.
Nàng bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy, ngắm nhìn gương mặt say ngủ còn lưu lại hàng nước mắt của hắn.
Khi biết được âm mưu của hai tỷ muội Tề Li nàng đã uống trước viên Tiêu Độc đơn có khả năng tiêu trừ mọi loại độc có trong cơ thể trước khi uống bát canh đó, còn nàng thổ huyết là do tác dụng phụ của nó nhưng như thế sẽ khiến hai ả không lường trước được chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Thực ra nãy giờ nàng chỉ giả vờ bất tỉnh, lời hắn nói nàng không hề bỏ xót một chữ nào. Nàng đưa tay lên vuốt tóc hắn, cúi xuống thì thầm bên tai hắn thật nhỏ.
- Thương! Tha lỗi cho ta! Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, cố không để hắn thức giấc rồi mở cửa hướng Thọ Ninh cung đi tới.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tề Li gia.
Tại một căn phòng, giọng cười sung sướng hai nữ nhân vang lên rất rõ ràng, trong đó còn không kém phần nham hiểm.
- Thật không hổ là nhị tỷ, con hồ ly tinh kia lần này ch.ết chắc rồi.
- Đương nhiên rồi, ả ta cậy mình có chút nhan sắc mà dám lên mặt, nếu có thể khiến nàng ta ch.ết thảm hơn thì thật tốt.
- Ha...ha...ha! Vậy là từ nay biểu ca sẽ là của muội, cả vị trí Thái tử phi kia cũng sẽ là của muội, không ai có thể xứng đáng hơn muội cả.
- Đúng rồi, mọi thứ rồi sẽ thuộc về muội.
Dù nói thế nhưng Tề Li Tuyết lại khinh bỉ trong lòng. Dựa vào ngươi? Một nữ nhân vô dụng như người mà cũng muốn chiếm được chàng sao? Hừ, ngươi thật may mắn vì là muội muội của ta nếu không thì ta đã cho ngươi xuống suối vàng từ lâu rồi.
- Thì ra đúng thực là hai ngươi làm.
Cánh cửa bị đã văng ra, hai ả giật mình bật dậy, lo sợ nhìn Tề Li Phong đang bước vào.
- Đại...đại ca!?
Cả hai đồng thanh kêu lên, cả người run rẩy, gương mặt chuyển màu không ngừng như con tắc kè hoa.
- Trả lời ta, tại sao hai ngươi lại dám làm nên chuyện như vậy? Là tội giết người! Tội giết người đó!
Tề Li Phong rất muốn giết ch.ết hai muội muội ngu xuẩn của mình, dám đụng đến nàng, người thân của hắn cũng không tha.
- Đại ca, xin hãi giữ bí mật giúp muội và nhị tỷ. Đại ca sẽ không nỡ nhìn bọn muội bị bắt đâu đúng không?
- Hai ngươi đã giết một mạng người, bị bắt còn nhẹ. Ta sẽ mang hai ngươi đến chỗ Hoàng thượng để xử tội.
Tề Li Phong lạnh lùng nói, hắn chưa bao giờ thích hai tỷ muội này, ngu dốt, ác độc nhưng luôn tỏ ra mình là người hiền dịu, ngoan ngoãn, nhu mì khiến hắn phát ốm.
Hôm nay lại còn dám hạ độc hãm hại nàng...nàng sẽ ra đi, hắn sẽ không thể nghe được tiếng đàn của nàng, giọng nói ngọt ngào của nàng...không thể xem nàng múa hay cùng nàng làm thơ được nữa. Càng nghĩ hắn càng tức giận.
Hai ả nghe xong thì khiếp sợ nhìn hắn. Tề Li Tuyết biết hắn sẽ không tha cho hai người nên lên giọng uy hϊế͙p͙.
- Đại ca, nếu muốn thì huynh cứ nói cho mọi người biết, nhưng huynh không có chứng cứ, huynh nghĩ ai sẽ tin. Hơn nữa dù có chứng cứ đi chăng nữa thì chẳng lẽ huynh nỡ để phụ thân đau lòng sao?
Hắn giật mình. Đúng rồi! Việc này sẽ ảnh hưởng đến cả Tề Li gia, ảnh hưởng đến cả phụ thân nữa. Nhưng hắn muốn lấy lại công đạo cho nàng, không thể để nàng ch.ết không nhắm mắt như vậy được.
- Ngươi đừng giở lí lẽ ra trước mặt ta, ta biết phải làm gì. Ta cho hai ngươi nốt đêm nay, tự mình thú nhận hoặc ta sẽ tự tay bắt hai ngươi giao cho Thái tử xử lí. Hãy nhớ, quay đầu là bờ.
Hắn không nói gì nữa, quay ngươi bước đi.
Hai ả rùng mình. Nếu để Thái tử biết đươc thì hai người chỉ có con đường ch.ết thôi.
- Nhị tỷ, phải làm sao bây giờ? Muội không muốn ch.ết!
- Yên tâm, sẽ không có ai tin đâu. Tuy cơ ứng biến, có gì ta sẽ lo. Ta về đây, ở đây lâu sẽ bị người khác nghi ngời.
Tề Li Tuyết khoác chiếc áo choàng lên người rồi bí mật rời khỏi. Tề Li Hoa dù lo lắng nhưng ả ta cũng không biết phải làm gì, phóng lao thì theo lao thôi.
Sau khi Tề Li Tuyết trở về cung, thì có một bóng đen lặng lẽ lẻn vào phòng.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Thái Tử điện.
Sáng hôm sau, Hỏa Liệt Thương tỉnh dậy, nhìn trên giường không có ai thì vô cùng hoảng sợ.
- Người? Người đâu rồi?
- Thái tử, có chuyện gì vậy?
A Liên nghe tiếng hét thì nhanh chân chạy vào.
- Thái tử phi đâu rồi?
- Nô...nô tỳ không biết!
- Ta phải đi tìm nàng.
Hỏa Liệt Thương chạy ra thì vừa đúng lúc có người bước vào.
- Không cần phải tìm nữa!
- Thái hậu, người đã làm gì nàng rồi?
- Ai gia không làm gì nàng ta cả, nàng ta đã chấp nhận đi Kim Quốc cùng Phó thành chủ, họ đã khởi hành từ sáng sớm rồi.
Hắn bán tín bán nghi, nàng sẽ không thích cái tên háo sắc như hắn ta đâu, phải có người ép nàng nếu không thì làm sao mà...
- Thái hậu, có phải người đã ép nàng không? Tính mạng của nàng vẫn còn đang bị đe dọa, tại sao người lại...
- Là nàng ta tự mình yêu cầu ai gia, ai gia không hề ép lấy nửa lời. Con không tin thì vẫn phải tin thôi.
Hỏa Liệt Thương nghe vậy thì bất lực ngồi xuống, cúi gằm măt, hai tay ôm đâu.
- Tại sao? Tại sao vậy nương tử? Chẳng lẽ bấy lâu nay nàng không hề yêu ta dù chỉ là một chút sao?
Thái hậu nhìn đứa cháu của mình đau khổ thì thương lắm, nhớ lại tối qua nàng ta đã đến xin bà ban nàng ta cho Phó thành chủ để giữ lại bản hiệp ước, nàng ta nói nàng ta làm như vậy là vì Hỏa Quốc nhưng bà có thể nhìn ra nàng ta làm vậy thực ra chỉ vì Thương Nhi.
Bây giờ bà đã hiểu, dù nàng ta không có xuất thân rõ ràng lại rất hỗn xược nhưng nàng ta là người tốt. Bà thở dài. Mọi việc bà làm là đúng hay là sai?
- Thái hậu! Thái hâu! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Đột nhiên có một cung nữ vẻ mặt kinh hãi chạy đến quỳ xuống.
- Có chuyện gì?
- Nhã quý phi và Vân Tịch quận chúa...hai người...
- Hai đứa nó làm sao?
- Người hãy mau đến xem đi!
Thái hậu không biết chuyện gì mà khiến cung nữ này sợ hãi như vậy liền đi theo, để lại Hỏa Liệt Thương ngồi đó suy nghĩ.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ngọc Lan cung.
Tại cung của Nhã quý phi, cung nữ, hạ nhân đều tập trung lại trước cửa. Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đã có mặt, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Thái hậu đến nơi nhìn vào bên trong phòng thì mở to mắt, lấy tay bịt miệng để không hét lên.
Bên trong phòng, Tề Li Tuyết và Tề Li Hoa mắt lim dim ngồi trên giường, kéo chăn che đi cơ thể không có một mảnh vải, cả người đầy dấu xanh tím.
Dưới đất năm tên ăn mày hôi thối, bẩn thỉu cùng hai tên hạ nhân trần truồng nằm ngủ. Không khí nồng nặc mùi hoan ái của nữ nhân và nam nhân.
Hai tỷ muội họ nhìn lại tình cảnh của mình thì sợ hãi nhìn Thái hậu đang đen mặt nhìn hai người.
- Nhã quý phi, Vân Tịch quận chúa, chém!
Thái hậu buông một câu khiến cả hai sợ đến ngất xỉu.
Chuyện này lan trong cung rất nhanh, Nhã quý phi và Vân Tịch quận chúa đoan trang, lương thiện, ngoan ngoãn thực chất là cái hai bại hoại nữ nhân, cùng một lúc hầu một đám nam nhân, hơn hết lại là một bọn ăn mày.
Tề Li gia liên tục đến hoàng cung gào thét đòi lại công đạo cho hai nữ nhi. Còn người đã gây ra chuyện thì lúc này đang ung dung ngắm nhìn trời đất trên đường đến Kim Quốc.