Chương 52: Rớt xuống vực sâu
- Xin lỗi! Đã để nàng phải chờ!
Ánh mắt nam nhân ánh lên nét cười dịu dàng.
- Ta biết ngươi sẽ đến mà...Tử Long!
Tử Long lau đi nước mắt trên má nàng, hôn nhẹ lên trán nàng chấn an.
- Không sao nữa rồi! Ta đưa nàng đi!
Hắn nói rồi đưa đến trước mặt nàng một viên đan dược. Nàng kì lạ, ngước lên nhìn hắn thắc mắc.
- Tin ta!
Đổi lại là ánh mắt nồng ấm của hắn, nàng không nghĩ ngợi liền uống vào.
Dần dần cảm giác khô nóng trong người nàng biến mất, cơ thể tràn đầy sinh lực, thân thể cử động dễ dàng.
- Không còn thời gian nữa! Mau rời khỏi trước khi bọn chúng đến.
Hắn bồng nàng lên bước nhanh ra cửa.
Bên ngoài không có ai canh gác, nàng có chút nghi ngờ. Ả ta sao có thể tính toán bất cẩn như vậy?
Nhưng nàng nhanh chóng dẹp đống suy nghĩ đó sang một bên, phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Hắn vận khinh công thoát ra khỏi cánh rừng, đi mãi, đi mãi vẫn không thể ra ngoài.
Lúc dừng lại mới phát hiện ra hắn và nàng đã đến sát vực, xung quanh không có lối đi. Nàng bỗng cảm thấy cơ thể như lại nhũn ra, không thể cử động.
- Ngươi muốn đưa nàng đi đâu?
Một thanh âm cuồng nộ từ phía sau phát ra, hai người quay lại thì thấy Hỏa Liệt Thương cùng bốn nam nhân kia nhìn đang về phía này với đôi mắt rực lửa.
- Các ngươi sao lại đến đây?
Nàng ngây thơ hỏi khiến cho bọn hắn muốn độn thổ.
- Còn không phải vì nàng sao?
Nam Cung Thiên quát lên, nàng kinh ngạc. Hắn từ khi nào mà dữ dằn vậy?
- Ngươi còn không mau thả nàng ra.
Lãnh Dạ nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm lấy nàng, ánh mắt như muốn xé xác kẻ dám đụng vào nàng.
Nàng nhìn bọn hắn rồi lại nhìn Tử Long cũng đang trừng mắt, xua tay giải thích.
- Các ngươi đừng hiểu lầm! Hắn là người đã cứu ta.
- Vậy sao?
Hỏa Liệt Thương có cảm giác tên nam nhân trước mặt không hề đáng tin, cảnh giác nhìn.
- Vậy thì xin đa tạ! Bây giờ hãy mau trả nàng về cho bọn ta.
Tề Li Phong cảm thấy yên tâm khi nàng vẫn an toàn, xòe một cánh tay về phía nàng chờ đợi.
- Không!
Ngoài sự mong đợi của Tề Li Phong, Tử Long lại càng ôm chặt nàng không buông.
- Ngươi có ý gì?
Mặc Lai Hy im lặng nãy giờ đã lên tiếng.
Hắn muốn nhìn thấu nam nhân này nhưng lại không phát giác ra điều gì cả. Điều này làm hắn thấy rất kì lạ.
- Các ngươi đã không bảo vệ được nàng thì ta sẽ đưa nàng đi.
- Cái gì?
Lời hắn nói khiến nàng đóng băng nhưng trong thâm tâm lại có chút mong chờ. Mấy nam nhân kia thì ngòi nổ đã được châm sẵn, đến bây giờ đã bùng nổ.
- Các ngươi nghe cho rõ đây! Từ nay về sau ta sẽ bảo vệ nàng. Vậy nên các ngươi không cần phải lo chuyện bao đồng nữa.
Tử Long nói từng chữ rõ ràng khiến bọn hắn tức muốn ói máu. Hắn nghĩ hắn ta là ai cơ chứ!
Bọn hắn muốn xông đến cướp nàng lại nhưng lại xuất hiện thêm một giọng cười man rợn cùng tiếng vỗ tay.
- Ha...ha...ha! Kịch hay! Kịch hay!
Một kẻ che đi khuôn mặt của mình bằng chiếc mặt nạ quỷ đi ra từ trong rừng, phía sau là Ngương Sương cùng mấy tên hắc y nhân.
- Ngươi là ai?
Nàng liếc nhìn kẻ bí ẩn đó, trực giác cho biết kẻ này rất nguy hiểm.
- Ngươi đoán xem!
- Nếu ta đoán không lầm thì ngươi chính là kẻ đã đứng đằng sau tiếp tay.
Nàng không suy nghĩ gì nhiều, nói lên sự nghi ngờ trong lòng nàng.
- Giỏi! Giỏi lắm!
Hắn lại vỗ tay.
- Không hổ là nữ nhi của Khuyết Vô Song và Lam Nhược Uyển. Thông minh lắm!
Hắn ta nói rồi lại phá lên cười.
Nàng suy tư. Hắn ta đúng là có quen biết với mẫu thân vào phụ thân. Hơn nữa, xem ra giữa họ là có mối thù hận gì đó.
Bọn hắn thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Tử Long thì vẫn im lặng nhưng trong mắt lại lóe lên một tia tinh quang.
- Ngươi làm vậy có mục đích gì?
Nàng không hiểu được rõ mọi chuyện, mọi thứ qua rắc rối.
- Mục đích duy nhất đó là...giết ngươi.
Hắn ta thanh âm trầm thấp nói.
- Đó là lí do ngươi lợi dụng người khác để hại ta?
- Không sai!
- Ngươi được lợi gì từ chuyện này?
- Ta không cần lợi lộc gì cả! Điều ta muốn chính là...trả thù!
Thanh âm của hắn ta càng lúc càng sắc lạnh.
- Bọn ta sẽ không cho phép ngươi đụng đến một sợi tóc của nàng.
Lãnh Dạ nhanh chóng đứng trước mặt che chắn cho nàng, những người khác cũng tập trung thành một vòng tròn xung quanh, bảo hộ nàng bên trong.
- Ngưng Sương, ngươi đúng là chứng nào tật nấy. Hôm nay ta cho ngươi ch.ết không cho chỗ chôn.
Mặc Lại Hy nhìn ả đầy căm ghét.
- Ta mới là người phải nói câu đấy. Ta đã suy nghĩ kĩ rồi! Thứ ta không có được kẻ khác cũng đừng hòng có được!
Ả ta không hề sợ hãi mà còn mạnh miệng nói.
- Lên cho ta!
Ả ra lệnh cho mấy tên hắc y nhân xông lên, bọn hắn cũng rút kiếm đánh lại.
Điều không ngờ là bọn hắn lại không đấu lại được, mỗi chiêu thức đánh xuống, bọn hắn lại lùi lại, trên người đã có vài vết thương.
- Không thể nào! Sao lại chênh lệch lớn đến vậy?
Nàng kinh ngạc tột độ.
- Bởi vì bọn chúng là do chính ta ta đích thân huấn luyện và cả...những thứ khác cũng vậy.
Hắn ta đột nhiên lên tiếng đầy ẩn ý, nàng lúc này mới hiểu ra được, hét lên.
- Không xong rồi! Chúng ta trúng kế rồi!
- Nhận ra thì đã quá muộn rồi!
Bọn hắn đã ngã xuống, bị đánh đến thương tích đầy người.
Nàng đã thấy không ổn ngay từ lúc đầu. Bên ngoài cửa không có ai canh giữ, không thể thoát ra khỏi cánh rừng, cơ thể lại trở nên yếu dần.
Tất cả mọi thứ đều là cái bẫy đã được sắp đặt từ trước để lừa nàng và bọn hắn vào tròng.
- Tiện nhân! Ta giết ngươi!
Lúc nàng kịp lấy lại tình thần thì trong tay ả ta đã cầm một con dao và đang lao về phía nàng điên cuồng đâm xuống.
Nhưng Tử Long nhanh hơn đã né kịp khiến ả ta ngã xuống đau đớn. Không dừng lại, ả lại đừng lên tiếp tục đâm tới.
Ả đâm còn Tử Long thì né nhưng hắn cũng như những người khác mất hết sức lực, không né kịp đã bị đâm vào bả vai.
- Chơi thế đủ rồi!
Hắn ta nói như mệt mỏi, tay hất ra một thứ bột màu trắng, cả không khí nhanh chóng bị che phủ lại.
Nàng không nhìn thấy gì ngoài một màu trắng xóa, lại cảm thấy cơ thể đang di chuyển đi nơi khác.
Khi khói tan hết, hắn ta cũng biến mất. Dưới đất mấy tên hắc y nhân cùng ả ta đã ch.ết, cơ thể đang từ từ mục rữa.
Còn bọn hắn thì đã kịp thời nín thở để không hít phải thứ bột đó, cố đảo mắt xung quanh để tìm nàng.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của nàng, hình ảnh đó khiến cho bọn hắn đau xé tâm can.
- Không...!
Tất cả bọn hắn đều thấy bóng dáng huyết y đó rơi xuống vực sâu, nhưng không một ai đỡ được. Tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng cả khu rừng.