Chương 55: Hồi ức bi thương năm xưa(thượng)
Hành lang dài xám xịt, những chiếc đèn tú cầu bằng thủy tinh nhẹ nhàng lay động, vẽ lên song cửa sổ lấp lánh đủ màu sắc.
Phong Hành Vô Lệ xuyên qua hành lang, dưới ánh mặt trời chói mắt, chỉ thấy một yêu tà nam tử vận bạch y bào đứng trước một khoảng vườn lớn trồng hoa anh túc màu hỏa hồng rực lửa, thâm tử trường phát kỳ dị tung bay trong gió.
Một mảng hoa anh túc nở rộ hồng mang yêu dị, phảng phất như hỏa diễm, phun ra khí tức trí mạng hư vô mờ ảo.
Lộng Nguyệt đùa nghịch cánh hoa, khóe môi nổi lên một mạt tiếu ngân, Phong Hành Vô Lệ biết rõ, đó là loài hoa dùng vô số vong linh vun trồng.
Cánh hoa mỹ lệ, lấy huyết nhục làm nước, cốt tủy thay phân bón, đằng mạn trườn bò quấn quanh lẫn nhau, lộ ra vẻ đẹp yêu mỹ mị hoặc.
“Vô Lệ, ngươi đi đâu vậy?” Lộng Nguyệt chưa từng quay đầu lại xem người mới đến, ngón tay thon dài vỗ về cánh hoa anh túc như đang âu yếm sủng vật.
Phong Hành Vô Lệ không đáp lời, dung nhan tuấn lãng không lộ một tia biểu tình.
Lộng Nguyệt xoay người đi đến trước mặt hắn, tử mâu tản mát quang mang lãnh liệt đầy áp bách.
“Còn nhớ rõ lúc trước ngươi bái làm môn hạ Nhật Nguyệt Giáo ta, đã từng phát thệ thế nào sao?”
Phong Hành Vô Lệ rũ mắt, làm sao có thể không nhớ rõ. . .
~*~
Thời gian trôi qua cực nhanh, thế sự biến đổi khôn lường.
Tám năm trước, đồng dạng ở bên bụi hoa anh túc, một thiếu niên tà mị có mái tóc thâm tử sắc đứng trước mặt, dung nhan yêu diễm phảng phất trớ chú, để lại dấu ấn thật sâu trong lòng hắn. (trớ chú: lời nguyền)
Thiếu niên chói mắt giống như không chân thực, Phong Hành Vô Lệ từ một khắc nhìn thấy thiếu niên liền không dám đối diện đôi mắt tà mị mà yêu dị kia.
“Ngẩng đầu lên.” Thiếu niên mở miệng, tuổi còn nhỏ nhưng thanh âm sắc bén khiến hắn hít thở không thông.
Phong Hành Vô Lệ mười bảy tuổi sợ hãi ngẩng đầu, toàn thân cứng đờ hồi lâu, trong nháy mắt, hắn rốt cuộc minh bạch thế nào gọi là ‘kinh tâm động phách’!
“Tên của ngươi.”
“Phong Hành, Vô Lệ.”
Thiếu niên hơi nhếch môi, giống như một đóa huyết sắc la lan ngậm nụ nộ phóng, đang chờ đợi khoảnh khắc nở rộ.
“Từ nay về sau, ta Lộng Nguyệt là chủ tử của ngươi.”
“Tuân mệnh.”
Cặp đồng tử mang theo mê hoặc trí mạng sắc bén như một mũi dùi, đâm vào thật sâu trong tâm Phong Hành Vô Lệ, hắn còn nhớ rõ ánh mắt ngạo nghễ hậu thế đó, đem bản thân trở thành chúa tể cả đời hắn.
Thiếu niên nói, người phải giống như tên, vĩnh viễn không đổ lệ.
Một khắc kia, Phong Hành Vô Lệ không chút do dự nuốt vào Huyết hầu đan, ở trong tính mạng của mình ràng buộc một đạo lạc ấn thệ tử hiệu trung. (thệ tử hiệu trung: thề sống ch.ết nguyện trung thành)
Vĩnh viễn không phản bội.
Tám năm, tuấn mỹ thiếu niên ở trong huyết tinh cùng thi thể chất chồng cất bước đi tới, đắm chìm trong giết chóc chậm rãi trưởng thành.
Hắn ngày càng chói mắt, ở trên mặt đất thấm đẫm huyết sắc vẽ đầy cổ độc trí mạng, trong phút chốc hủy diệt vô số linh hồn.
Phong Hành Vô Lệ đi theo phía sau hắn, nhìn hắn, mỗi một nụ cười bóp nát trái tim đối phương, tê liệt không còn cảm giác.
Hắn không biết trên người thiếu niên này rốt cuộc từng phát sinh sự tình gì, không biết đằng sau dung nhan yêu mị kia là những ký ức khủng khiếp như thế nào. Nhưng hắn có thể cảm giác được, khí tức hắc ám cùng tuyệt vọng không ngừng xâm thực cặp tử sắc phượng mâu kia, ở một góc tràn đầy tội nghiệt miệt thị hết thảy thế gian.
Vĩnh viễn không ngừng.
Gió thu tiêu điều trong cánh rừng phong phóng túng thét gào, hàng năm, Phong Hành Vô Lệ đều canh giữ trong phiến rừng này, đứng ở xa xa nhìn bóng dáng cô tịch thê lương kia.
Những chiếc lá khô tàn lướt qua dung nhan yêu diễm, một tòa cô mộ không người viếng thăm xung quanh quấn chằng chịt đằng mạn tỏ rõ năm tháng tang thương.
Cũng chỉ nơi này, Phong Hành Vô Lệ mới có thể nhìn đến linh hồn phảng phất Tu La kia lộ ra một loại thần thái khác.
Cô linh cuồng loạn, nỗi cô quạnh đọng lại như vũng nước sau cơn mưa bão, hoàn toàn tĩnh lặng.
Trước mộ bia, thiếu niên tà mị sẽ không mỉm cười, sẽ không rơi lệ, hắn chỉ đơn giản quỳ ở đó, lẳng lặng vuốt ve tấm bi thạch thê lương, âm thầm khát vọng cứu chuộc cùng tha thứ. (cứu: giúp đỡ, chuộc: chuộc tội)
Trong làn gió lạnh bi thương, luôn quanh quẩn ngữ thanh của thiếu niên đang nhẹ nhàng nói nhỏ:
Nếu ta làm trái lời thề, ngươi sẽ trách ta sao. . .
Thiếu niên hôn lên mộ bia nói, “Hôm nay ta đã kết thúc vận mệnh của ‘Bát tông’, ngươi ở dưới đó nếu biết, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Thâm tử sắc phượng nhãn lóe lên quang mang kích động, thiếu niên tà mị bỗng nhiên phẫn nộ đứng dậy, một chưởng phách nát hồng phong bay đầy trời, hét to: “Ngươi ch.ết thật thoải mái! Lại làm cho ta biến thành ma đầu giết người uống máu, ngươi có vừa lòng! Người thỏa mãn chưa ──”
Lá khô cuồng loạn xoay tròn giữa không trung, đánh vào tử sắc trường phát yêu dã, thanh âm khàn khàn nức nở của thiếu niên vang vọng khắp cánh rừng.
Là ngươi! Đều là ngươi! Ta hận ngươi! Có bản lĩnh ngươi đứng lên, để ta nằm vào đó!
Toái diệp tung bay giống như lệ tích lưu lại trên bầu trời, tiếng kêu gào chói tai phảng phất có thể xé rách tâm can Phong Hành Vô Lệ thành hai nửa.
Ngươi ch.ết thì ch.ết đi, vì sao còn không buông tha ta! Vì cái gì bắt ta phát ra độc thệ như vậy!
Thiếu niên tuấn mỹ dùng lưng không chút lưu tình đánh vào bi thạch, máu tươi thấm ướt bạch y, tựa như nước mắt nhiễm huyết.
Ta muốn hủy diệt ấn ký ngươi cho ta! Ta không cần thứ gì dơ bẩn trên người! Ta không muốn không muốn!
. . .
Một luồng cô yên, phong diệp xoay quanh đều rơi xuống.
Máu tươi uốn lượn nhỏ giọt, nhuộm đẫm hồng phong khiến sắc đỏ càng thêm phần kiều diễm.
Thiếu niên rít gào đến mệt mỏi rã rời, nằm ngay bên tấm bia nặng nề thiếp đi.
Hắn trong rừng phong giống như độc hoa trên huyền nhai không người để ý, một mình trong làn gió thu thê lương nhìn lên thiên địa tận cùng.
Đó là Lộng Nguyệt, là yêu ma thế nhân khinh thường, là Tu La thế nhân nguyền rủa, cũng là vị chủ nhân Phong Hành Vô Lệ vĩnh viễn không phản bội.
Một phần rung động, đã định Phong Hành Vô Lệ cả đời bảo hộ.
Hỏa hồng liên hoa nở rộ trên mặt hồ đầu hạ, tản ra khí tức thanh lãnh, một năm kia, chủ nhân của hắn hai mươi tuổi, ngày đó, chủ nhân của hắn suốt một đêm uống Tương Tư Lệ.
Bóng ảnh loang lổ lan tràn trên mặt hồ u tĩnh, một hồng y thiếu niên ở trong lương đình, gảy khúc nhạc thất truyền chấn nhiếp thiên địa.
Hồng ngọc phượng vĩ cầm theo đầu ngón tay người nọ bật lên từng âm điệu tịch liêu cô quạnh, đó là nỗi oán hận lênh đênh lưu lạc, là niềm cô độc trống trải tuyệt vọng, là lưỡi đao cắt đứt những chuyện đen tối đã qua, khiến người ta không thể tự kiềm chế mà lòng quặn đau.
Tiếng đàn phá vỡ đêm tối, cũng đánh nát trái tim hắn.
Một khúc táng tâm ly tán, nỗi khổ đau tê tâm liệt phế, khiến người nhìn không thấy ánh dương quang đầu hạ, quyết tuyệt như thể không lưu lại đường sống.
Khúc ‘Táng tâm phú’ ấy, Phong Hành Vô Lệ vẫn nhớ rất lâu, chủ nhân của hắn ở dưới tàng cây lắng nghe cả một đêm.
Lần đó, Phong Hành Vô Lệ cảm nhận được sâu sắc một điều, hồng y thiếu niên kia cùng chủ nhân của hắn thật giống nhau.
Đồng dạng tịch mịch, đồng dạng cô thương.
Đôi mắt thâm tử sắc tràn ngập sương mù lạnh lẽo, che lấp lệ quang nhàn nhạt trong con ngươi.
Một đêm không ngủ.
Phong Hành Vô Lệ ở xa xa lẳng lặng đứng nhìn chủ nhân của hắn, bảo hộ suốt một đêm.
Tửu thủy tưới ướt đẫm tử phát yêu diễm, nhưng người uống rượu đang chìm trong cảm giác lạnh lẽo lại tìm không thấy một tia đau lòng.
Tửu ý nhập tâm, tình cảm kiềm nén hồi lâu vừa chạm vào liền vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Hắn nói, ta chờ ngươi gần mười năm, ngươi lại vì kẻ kia, đem tâm chôn vùi!
Hắn nói, ngươi tr.a tấn ta nhiều năm như vậy, cả đời cũng không đủ hoàn trả!
Hắn nói, nếu ngươi táng tâm, ta Lộng Nguyệt sẽ đem nó đào ra, khiến tâm của ngươi vĩnh viễn chỉ vì một mình ta mà động!
Hắn tê tâm lực kiệt hét to, mỗi một câu nói đều như lưỡi đao đem Phong Hành Vô Lệ cắt đến thương tích đầy mình.
Đêm tối tĩnh lặng, một lần nữa hung hăng xé rách trái tim khô cằn đã lâu, lệnh thiên địa cũng lâm vào vô tận bi ai.
Qua đêm hôm đó, Nhật Nguyệt Giáo trong chốn giang hồ mai danh ẩn tích.
Suốt ba năm.
Ba năm, hắn bôi tửu ca thanh, tận hưởng tham hoan, ba năm tuổi xuân xem như uổng phí.
Hắn càng vui vẻ, Phong Hành Vô Lệ lại càng đau lòng.
Ba năm, hắn tận tâm tận lực tài bồi hoa anh túc.
Sắc hoa hỏa hồng, yêu mị đẹp mắt khiến người ta kinh thán.
Đóa hoa tà ác bung nở đầy sức sống, cánh hoa đỏ thẫm như có thể tích ra huyết phảng phất minh chứng một khỏa tâm âm thầm si luyến.
Dung nhan yêu dị ở trước vườn hoa anh túc, luôn huyễn lệ khiến người ta không thể mở mắt nhìn thẳng, cũng chỉ tại trước phiến hoa hỏa hồng này, hắn mới có thể lộ ra nụ cười chân chính.
Hắn nói, nếu ngươi là phiến hoa anh túc này thì thật tốt biết mấy, vĩnh viễn chỉ vì mình ta mà nở rộ.
Hắn nói, thế gian này trừ bỏ ngươi ra, không ai xứng với sắc hồng rực lửa yêu hoặc kia.
Hắn nói, ta chỉ cho ngươi ba năm thời gian, nếu ngươi lại làm ta thất vọng, ta nhất định sẽ tự tay hủy ngươi, ai bảo ngươi thiếu ta nhiều như vậy.
Suốt ba năm, tinh phong huyết vũ.
Một ma cung quật khởi, một ma cung yên lặng.
Thiếu niên mười tám tuổi kinh hiện võ lâm, khi Phong Hành Vô Lệ nhìn thấy hồng y thiếu niên kia, rốt cuộc đã minh bạch hết thảy.
Minh bạch chủ nhân của hắn vì sao không chút cố kỵ uống Tương Tư Lệ, minh bạch chủ nhân của hắn vì sao độc ái phiến hoa anh túc tràn ngập tội ác cùng nguyền rủa, minh bạch song tử sắc phượng mâu vì sao ngày càng bi thương. . .
Hồng y nam tử và chủ nhân của hắn đồng dạng tàn nhẫn, đồng dạng tuấn mỹ khiến người ta nín thở, thậm chí ánh mắt cũng đồng dạng cô linh.
Phong Hành Vô Lệ khẽ thở dài, nguyên lai bọn họ đều giống nhau. Chỉ là không biết, đến khi nào bọn họ mới có thể ở trên con đường thị huyết không lối về biết an ủi nỗi cô đơn của đối phương, không còn tiếp tục chìm đắm trong vô tận thê ai. . .
“Ngươi nhớ rõ là tốt rồi.”
Giọng nói thanh lãng kéo Phong Hành Vô Lệ hoàn hồn trở về.
Gió thổi tung tử sắc trường phát, khí tức tà ác giữa những khóm hoa anh túc âm thầm lan tỏa.
Lộng Nguyệt cười tà mị, ở bên tai Phong Hành Vô Lệ nhẹ giọng phun ra:
“Giết Vô Nhai.”