Chương 92: Hàn bích phục tô
(phục tô: khôi phục)
Lúc này, thậm chí ngay cả Tiêu Dạ cũng khiếp sợ trong giây lát, Huyễn thủy hàn phủ bụi nhiều năm làm sao có thể chỉ là một khối băng thạch không chút giá trị!
Lưu Dạ thành trải qua nhiều thế hệ cung phụng Huyễn thủy hàn, kỳ thực cũng không có người chân chính gặp qua bộ dáng của bích ngọc, bọn họ thủ hộ chỉ là một chiếc hộp sắt bị khóa đúc mà thôi.
Bao nhiêu năm, người Tiêu gia không ai hoài nghi, không người nào có ý đồ mở nó ra, thẳng đến hôm nay lại là cục diện như vậy. . .
Đám người không khỏi có chút xôn xao, thần sắc trong mắt Tư Đồ Phách thêm vài phần thâm thúy, khiến người ta không thể nắm bắt.
“Nguyên lai Huyễn thủy hàn mà Lưu Dạ thành cung phụng chỉ là một khối đá mà thôi, thật sự là khiến người ta giật mình không ít.” Thanh âm từ tính mà biếng nhác từ trong đám đông truyền tới, một mạt tử ảnh yêu diễm chuyển thân hạ xuống, ở trên tấm thảm màu hỏa hồng thản nhiên đứng lặng.
Khí tức ma dã pha lẫn nhàn nhạt hương thơm lan tỏa khắp nơi làm say lòng người, trầm hương bốn phía, tao nhã lay động.
Tầm mắt Lộng Nguyệt đảo qua chúng nhân, theo đó, tử mâu tà mị dừng lại trên khối băng thạch, khóe môi vạch nên một đường cong yêu dị.
“Nhật Nguyệt giáo chủ, nơi này không phải địa phương ngươi nên tới.” Tư Đồ Phách lạnh giọng.
“Nga? Thật không?” Lộng Nguyệt châm chọc nhếch môi, “Nếu hôm nay bổn tọa không đến, Huyễn thủy hàn vĩnh viễn chỉ là một khối băng thạch!”
Ngữ khí cuồng ngạo tự tin như thế không khỏi khiến mọi người kinh hãi.
Mi tâm Tiêu Dạ nhíu chặt, tựa hồ nhớ tới một câu của Tiêu Phong trước khi lâm chung:
Huyễn thủy hàn chỉ vì chủ nhân chân chính của nó mà mở ra, nếu rơi vào tay người khác căn bản không có một chút giá trị.
Chẳng lẽ nói. . .
Tiêu Dạ đột nhiên nâng mâu, lập tức nhìn về phía Tư Đồ Phách: “Có lẽ Nhật Nguyệt giáo chủ nói là sự thật.”
Lộng Nguyệt khẽ nhíu phượng mâu, hắn đi đến phía trước bàn gỗ, nhìn xuống băng thạch trong hộp sắt không có chút ánh sáng, con ngươi hẹp dài sâu thẳm như uyên, căn bản không phản chiếu bất kỳ thứ gì, khiến người khác không thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Ngay khi bàn tay yêu tà nam tử vừa muốn chạm vào Huyễn thủy hàn, Tư Đồ Phách nháy mắt ngăn trở hắn, hắc đồng lãnh liệt, lời cự tuyệt phun ra, “Không được đụng vào!”
Sát khí u lãnh tràn ngập khắp Lăng Vũ Môn, tâm đảm chấn động.
“Nếu Tư Đồ minh chủ ngăn cản ta, một canh giờ sau, Huyễn thủy hàn nhất định sẽ hòa tan, tin hay không tùy ngươi!” Tử mâu lướt qua khí tức âm lãnh, loại khí phách ngạo nghễ này khiến Tư Đồ Phách cũng không khỏi lâm vào rung động.
Chẳng lẽ Huyễn thủy hàn thực sự chỉ có thông qua Lộng Nguyệt mới có thể ngưng tụ thành bích ngọc, trọng hiện thánh mang? Tiêu Dạ trong lòng suy nghĩ phức tạp.
“Nhật Nguyệt giáo chủ, tại hạ khuyên ngươi đừng giở thủ đoạn gì ở đây, nếu không, ngươi sẽ không thể thoát thân!” Tư Đồ Không Thành sải bước từ trong đám đông đi tới, Vô Ngã kiếm lộ ra hàn mang lạnh lẽo.
Vừa nghe tiếng, thanh âm xôn xao rối loạn vây quanh bốn phía Lăng Vũ Môn, tất cả mọi người đều hiểu được, giờ phút này nhất định có vô số mũi tên âm thầm giấu trong bóng đêm, mượn nhờ tàng cây rậm rạp nơi xa che khuất.
Tiễn quang dày đặc nhắm vào yêu tà nam tử trên đài cao, chỉ cần Tư Đồ Không Thành ra lệnh một tiếng lập tức vạn tiễn xuyên tâm.
Nhưng mà nếu khai chiến, võ lâm chính tà lưỡng đạo từ nay về sau bắt đầu thế đồng thủy hỏa, tinh phong huyết khởi, thiên hạ sẽ không có ngày bình an! (thế đồng thủy hỏa: thế như nước với lửa)
Đây là cuộc giằng co giữa những kẻ xuất sắc trong chốn võ lâm, lật tay qua là phiên vân phúc vũ, trở tay lại là phủ kín thương không*. Nhược giả bại lui, cường giả chinh phục. (tuyển nhiễm thương không: đại khái là một tay che trời, ý nói bản lĩnh rất lớn; nhược giả: kẻ yếu, lúc đầu tính dùng ‘kẻ yếu’ nhưng thấy vế sau là ‘cường giả’ nên lưu lại cho nó đối :>)
Mọi người vô thức lui về phía sau vài bước, không muốn tham gia vào cục diện bế tắc hiện tại. Sát khí như mây, ngay cả ánh nắng gay gắt cũng tản ra khí tức khiến người ta sợ hãi.
“Xem kìa, Huyễn thủy hàn đã hòa tan. . .” Một người kinh hô, phá vỡ bầu không khí khẩn trương.
Tư Đồ Phách thần sắc chợt biến, chỉ thấy một góc băng thạch trong hộp sắt dưới ánh mặt trời chiết xạ chậm rãi tan thành một giọt băng lộ trong suốt, tản mát quang mang u ám, lạnh lẽo nhiếp nhân.
“Sau khi ba giọt băng lộ rơi xuống, Huyễn thủy hàn nhất định sẽ biến mất!”
Thần thái Lộng Nguyệt vẫn lạnh nhạt hờ hững, tựa hồ hết thảy lãnh đao ám kiếm âm thầm giấu trong bóng tối căn bản chỉ là thứ bụi bặm đáng khinh không lọt nổi vào mắt, hắn tà tà cười, nhìn về phía Tiêu Dạ, “Yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi sẽ không nuốt lời, tuyệt không phá hư một miếng ngói của Lưu Dạ Thành, tuyệt không tổn thương một con dân của Lưu Dạ thành.”
“Bất quá bây giờ ta cần phải thêm vào một điều. . .” Vẻ mặt Lộng Nguyệt vẫn an tĩnh như nước, “Chỉ cần Tiêu thành chủ ngươi tin ta, ta nhất định có thể làm cho Huyễn thủy hàn khôi phục.”
Tiêu Dạ đạm mạc cười khẽ, chăm chú nhìn Lộng Nguyệt: ta ngay cả tòa thành này cũng giao cho ngươi, còn nói cái gì không tin?
“Tư Đồ minh chủ, gia phụ khi lâm chung từng nhắc nhở, ngày mà hộp sắt được mở ra cũng là thời điểm số kiếp của Huyễn thủy hàn khai mở, nếu gặp được chủ nhân chân chính liền có thể khôi phục lại nguyên dạng thánh bích, bằng không chắc chắn sẽ biến mất sau một canh giờ, Huyền cổ địa lăng cũng vĩnh viễn khép kín!”
Lúc này, đầu mi Tư Đồ Phách nhíu chặt, căn bản không cách nào hạ quyết định.
Trải qua lần đồ sát tại Huyền Vũ Môn lần trước, Tư Đồ Phách đã rất tinh tường Lộng Nguyệt là loại người âm hiểm ác độc ra sao. Nếu hắn chạm vào Huyễn thủy hàn sau đó nháy mắt thoát đi, đến lúc ấy không ai có thể ngăn cản. Nếu Lộng Nguyệt dùng Huyễn thủy hàn để uy hϊế͙p͙ thì cho dù Thiên Địa Minh có bao nhiêu hộ vệ đi chăng nữa cũng vô pháp thương tổn đến hắn.
“Mau nhìn, Huyễn thủy hàn đã nhỏ xuống giọt băng lộ thứ hai. . .”
Tiêu Dạ cả kinh, thần sắc không khỏi trở nên bối rối, hắn nhìn về phía Tư Đồ Phách, trong con ngươi tràn ngập chờ mong cùng thành khẩn.
Song vào thời khắc này, một thanh âm khí phách mang theo nồng đậm khiêu khích vang lên, “Tư Đồ minh chủ khó xử như vậy, chi bằng để bản cung giúp ngươi quyết định. . .”
Chúng nhân nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên đỉnh các, một hồng y nam tử đứng lặng trong gió.
Hắn giống như nghiệt hỏa hồng liên thiêu đốt thế gian, giữa thiên địa đẫm huyết tinh hoa lệ bừng cháy, nở rộ đầy tuyệt thế ngạo nghễ.
Y sam màu hỏa hồng phần phật vũ động, thanh âm khí phách vang vọng bên tai mọi người, căn bản không cho phép kháng cự!
“Tư Đồ minh chủ, thiếu minh chủ, ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy nhanh chóng thu hồi thuộc hạ của mình, bằng không Hách Liên Cô Tuyết ta nhất định tại trước khi giọt băng lộ thứ ba rơi xuống, đồ sát cả Lưu Dạ thành!”