Chương 101: Bí mộ
Đêm thu canh ba, nguyệt hắc phong cao, Phượng Hề Sơn nổi gió lạnh lẽo có một loại quỷ dị cùng thê lãnh không nói nên lời.
Tiếng sói tru không dứt bên tai, như vô số hồn phách u oán phiêu phù trên đỉnh núi tối đen kéo dài liên miên không dứt.
Khi Lộng Nguyệt cùng Phong Hành Vô Lệ tới Phượng Hề Sơn, tiếng va chạm sột soạt truyền đến bên tai hai người.
Lộng Nguyệt khẽ nhướn phượng mâu, khóe môi nổi lên một mạt tiếu ngân tà mị thản nhiên.
Trước ngôi mộ, một thân ảnh hỏa hồng yêu diễm dưới bầu trời u ám không trăng không sao như liệt hỏa bùng cháy mãnh liệt, hỏa hồng trường phát phiêu tán ở trong gió lăng không vũ động.
Nhìn không rõ biểu tình giờ khắc này của hồng y nam tử, nhưng bóng dáng thon dài cao ngạo kia đang tản ra khí tức áp bách lạnh như băng.
“Nhật Nguyệt giáo chủ nếu có hứng thú với cỗ thi thể này, không bằng đến đây nghiên cứu một chút?”
Lộng Nguyệt cười khẽ, chuyển thân đi đến bên người hồng y nam tử, chỉ thấy quan tài của Hàn Thiếu Khanh đã bị mở ra, bụi đất pha lẫn mùi rữa nát tràn ngập Phượng Hề Sơn hoang vắng u tĩnh.
“Bổn tọa hôm nay mới biết, nguyên lai Hách Liên cung chủ có sở thích đào móc thi thể người ch.ết a. . .?”
Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng liếc nhìn yêu tà nam tử, khinh thường tranh chấp với loại thú vị nhàm chán của hắn, lãnh mị nhếch môi, “Nhật Nguyệt giáo chủ, người bị ngươi giết ch.ết, ngươi tới nơi này không sợ bị quỷ hồn nhập thân?”
Lộng Nguyệt rũ mâu, như cười như không, “Hách Liên cung chủ, nếu ngươi thật sự cho rằng người là ta giết, cần gì phải tới nơi này?”
Hồng y nam tử sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.
Tử mâu đảo qua cặp băng mâu hỏa hồng sâu thẳm, nhộn nhạo tiếu ngân say lòng người, “Chẳng lẽ Hách Liên cung chủ đến đây để chiêu quỷ?”
“Đúng vậy, bản cung chính là đến chiêu quỷ.” Hách Liên Cô Tuyết nâng lên cằm yêu tà nam tử, hồng mâu híp lại, “Kết quả quỷ chiêu không thành, lại đưa tới một tên vô liêm sỉ.”
Khóe môi Cô Tuyết vạch nên một đường cong đầy khinh miệt, còn không quên châm chọc, “Nếu đúng là yêu hồ ly ngươi giết, phỏng chừng ngay cả thi thể của Hàn Thiếu Khanh cũng tìm không thấy.”
Lộng Nguyệt hất nhẹ chiếc cằm tinh xảo, đẩy ra bàn tay đang nắm lấy cằm hắn, thập phần phối hợp đáp lại, “Chỉ có yêu nghiệt ngươi là hiểu ta. . .”
Hắn hơi ghé mắt, nhìn thi thể đã thối rữa được phân nửa của Hàn Thiếu Khanh, tử mâu lập tức xẹt qua một đạo quang mang u lãnh ngoan độc.
Từ khi Hàn Thiếu Khanh ch.ết thảm đến hiện tại, thời gian không đến hai ngày, lúc này đã vào mùa thu, vì sao thi thể lại hư thối nhanh như vậy?
Lộng Nguyệt cúi người bên thi thể, tuấn mi ngầm nhíu chặt, chỉ thấy hạ thân của thi thể đã bắt đầu thối rữa, nhìn không ra có gì khác thường.
Thâm tử sắc phượng mâu đảo qua thi thể, mục quang sắc bén cuối cùng rơi vào trên cổ Hàn Thiếu Khanh.
Một vệt dây thừng đen sẫm, hiển nhiên là bị bóp cổ đến hít thở không thông mà ch.ết.
Nhưng Hàn Thiếu Khanh thân là võ lâm nguyên lão, có thể nào lại bị chế trụ yết hầu dễ dàng như vậy mà không gây ra một chút tiếng động?
Suy nghĩ một lát, Lộng Nguyệt chăm chú nhìn vào phần cổ họng của Hàn Thiếu Khanh, đồng tử thâm u chợt co rút. . .
Dấu vết đen sẫm lại ẩn ẩn nhàn nhạt màu băng lam, cực kỳ nhỏ bé, dùng mắt thường cơ hồ không thể nhận ra.
Đây là. . .
“Thật quỷ dị, có phải không?” Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười, thần sắc trong đáy mắt trầm xuống.
Lộng Nguyệt vừa định lật qua cánh tay của Hàn Thiếu Khanh, một chiếc bạch ngọc địch nháy mắt chặn trước mặt hắn.
Hồng mâu lướt qua một tia lạnh lùng bất mãn.
Lộng Nguyệt cười khẽ, cầm lấy chiếc sáo ngọc hồng y nam tử đưa cho hắn, dùng đầu sáo nâng lên bàn tay Hàn Thiếu Khanh, tiếu ý tà mị càng sâu thêm vài phần.
Chỉ thấy trên đầu móng tay phân bố từng vệt ám lam không đều, lấm tấm mà dày đặc.
“Ta nghĩ Thánh thủ độc tiên ngươi hẳn là rõ ràng nguyên nhân cái ch.ết của lão gia hỏa này. . .”
Là bọn hắn. . . Lộng Nguyệt đứng dậy, đi đến trước mặt hồng y nam tử, nở một nụ cười thần bí khiến người ta đoán không ra.
Thủ pháp sát nhân che giấu tai mắt kẻ khác.
“Đã tr.a xong?” Đầu ngón tay của Hách Liên Cô Tuyết lướt trên khuôn mặt tinh xảo của yêu tà nam tử, qua đến nơi cằm, đẩy lên, “Chúng ta cũng nên tính sổ.”
“Đúng là nên tính sổ. . .” Tử mâu hơi nheo lại, “Vô Lệ, phong quan!”
Phong Hành Vô Lệ cùng Vô Nhai ngơ ngẩn nhìn theo hai thân ảnh biến mất sau cánh rừng, nhưng không có bất cứ biểu tình ngạc nhiên nào.
Bởi bọn họ sớm đã thành thói quen.
Quan tài được đóng lại, bụi đất rơi rụng, hai lam y nam tử thập phần thức thời ăn ý cùng hóa gió rời đi.
Sau khi trở về từ Phượng Hoàng sơn trang, lửa giận của lưỡng đại yêu ma vẫn không chút giảm bớt.
“Ta là vô liêm sỉ? Yêu nghiệt ngươi cũng không khá hơn là bao!”
Mây mù tối đen lan tràn khắp bầu trời đêm bao la rộng lớn, Lộng Nguyệt vừa mở miệng liền phẫn nộ trách mắng.
“Ngươi có tư cách gì nói ta ?!” Trong hồng mâu lãnh hỏa đan xen, ngón tay Hách Liên Cô Tuyết hung hăng chọc vào ngực Lộng Nguyệt, “Nơi này của ngươi có phải muốn nếm thử tư vị bị một đao đâm vào?”
Lộng Nguyệt hung hăng niết lấy cằm Cô Tuyết, ánh mắt giận dữ, “Lá gan của yêu nghiệt ngươi thật sự là càng lúc càng lớn, dám ngay trước mặt ta câu dẫn nữ nhân?! Ta cho ngươi biết, nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ đem nữ nhân kia tiền *** hậu sát!”
“Ngươi xứng giáo huấn ta sao?” Nỗi tức giận của Hách Liên Cô Tuyết vẫn như trước không giảm, “Ta cũng nói cho ngươi biết, ta không ngại giết sạch tất cả đám nam sủng nữ sủng của ngươi!”
“Ngươi giết còn không đủ a?!”
“Hừ! Người của ngươi cùng không thiếu!”
Lộng Nguyệt nắm lấy thắt lưng Cô Tuyết, mạnh mẽ đặt hắn dưới thân, hai gương mặt yêu dã tuyệt mỹ dán sát vào nhau, hơi thở nóng rực dụ dỗ người ta phạm tội tản ra chung quanh.
Cô Tuyết theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cổ tay bị lực đạo gắt gao chế trụ, Lộng Nguyệt hôn lên cánh môi lạnh lẽo của hắn, tiếu ý tà mị hiện lên, “Ta không ngại tại nơi tràn đầy du hồn này thượng ngươi!”
Nụ cười điên đảo chúng sinh chợt giập tắt lửa giận đang thiêu đốt.
Cô Tuyết đẩy lên cổ Lộng Nguyệt, khẽ ɭϊếʍƈ yết hầu trắng nõn của hắn, hơi thở mê người trong đêm tối lan tràn, “Vậy ngươi thử xem. . .”
Lộng Nguyệt hôn nhẹ mi tâm hồng y nam tử, lông mi, đôi mắt băng hồng yêu dị sáng ngời, thanh âm trầm thấp êm ái lướt qua bên tai Cô Tuyết, “Hiện tại để đám địa quỷ đó nhìn một chút. . .”
Dứt lời, từng nụ hôn phô thiên cái địa ùn ùn kéo đến.
Hai song yêu đồng sâu thẳm như có thể đem đối phương hút vào bên trong, mị tử cùng yêu hồng, sắc thái mị hoặc lưu chuyển mãnh liệt.
Đêm trăng tối đen, ngân sương bao phủ đại địa, sợi tóc tung bay dây dưa cùng một chỗ tô điểm cho bóng đêm thần bí.
Đầu lưỡi câu hồn không chút kiêng nể quấn lấy cùng giao thác, nóng bỏng quyến luyến mang theo trừng phạt tức giận cùng nồng đậm ý tứ khiêu khích, khí phách mà tràn đầy tình sắc.
Phượng mâu thâm tử sắc như màn đêm thuần tịnh, cánh môi khẽ nhếch tà mị mà thản nhiên hạ xuống từng nụ hôn nhẹ nhàng triền miên. Hồng bào như tàn hoa rơi rụng, lạc ấn hoa đào tựa huyết ửng đỏ ẩn ẩn dục niệm, sắc thái thanh lãnh thiêu đốt bóng đêm.
“Địa quỷ vô năng, không thể ngăn cản chúng ta, ngươi nói có đúng không?” Lộng Nguyệt trêu chọc đầu lưỡi mềm mại, bức thiết đòi lấy cùng mê luyến xâm chiếm.
Cô Tuyết đỡ lấy sau đầu yêu tà nam tử, vùi đầu gặm cắn phần xương quai xanh gợi cảm mê người, hỏa hồng trường phát uốn lượn thành từng đường cong tuyệt mỹ, lộ ra phong tình ma dã yêu dị.
“Đâu chỉ là địa quỷ, ngay cả thần phật cũng không thể ngăn cản. . .” Cô Tuyết nâng lên trương dung nhan yêu dị, hồng mâu trong suốt sáng bóng.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong mắt hai người đồng thời hiện lên một tia dị sắc.
Cô Tuyết liễm mi, dường như đã nhận ra điều gì, vừa muốn xoay người đứng thẳng lại bị yêu tà nam tử gắt gao ôm chặt.
Lộng Nguyệt vẫn như trước mỉm cười đạm mạc, hắn vỗ nhẹ bờ mi hồng y nam tử, tà mị nhếch môi: “Đừng vọng động. . .”
Hồng mâu bình tĩnh lộ vẻ phức tạp, thanh âm mềm nhẹ như cánh ve, “Ngươi khi nào thì nhận ra?”
“Lúc hôn ngươi.” Ngữ khí không chút sợ hãi.
Cô Tuyết khẽ cười, “Yêu tinh ngươi thật an nhàn thoải mái a. . .”
Lộng Nguyệt lại hạ xuống một dấu hôn trên gương mặt yêu mị, “Ai khiến bảo bối ngươi dụ nhân như vậy, ta cũng quên mất sự tồn tại của bọn họ.”
“Ta chán ghét để bọn chúng nhìn thấy ngươi!”
Hách Liên Cô Tuyết vừa định điểm kinh huyệt của Lộng Nguyệt, chuẩn bị dẫn hắn rời đi, song Lộng Nguyệt nhanh trước một bước!
Lộng Nguyệt ôm Hách Liên Cô Tuyết, thân ảnh mị tử chợt lóe, như khinh yến phiêu hồng tan biến trong gió.
Phượng Hề Sơn quanh co kéo dài, khoảng không trong trẻo lạnh lùng.
Một hắc y nam nhân đứng trên nơi cao, hắc phát cùng bạch phát nổi bật rõ ràng, chiếc mặt nạ chỉ che khuất nửa bên mặt trơn bóng lạnh lẽo, hắn chăm chú nhìn một màn diễn ra trong rừng, ước chừng đã nửa canh giờ.
“Tôn chủ.”
Mười gã hộ vệ phía sau hắc y nam nhân đứng lặng hệt như cương thi, nếu không phải một người trong đó mở miệng, cơ hồ khiến người ta không cảm giác được bất kỳ khí tức gì.
“Giáo vương có lệnh, để Thiên tôn nhanh chóng hồi cung!”
***