Chương 104: Vụ ảnh kinh trọng lâu

Tế thiên thịnh điển của thiên hạ võ lâm long trọng hoa lệ, cũng là lễ nghi truyền thống mà võ lâm hơn trăm năm qua không hề thay đổi.


Tế thiên đại điển lần này được cử hành tại quảng trường Thánh Hỏa Minh tại Lạc Dương. Một tháng sau, thiên hạ võ lâm nhân sĩ nhất định sẽ tề tụ tại đây, tế thần bái thiên, cầu nguyện võ lâm tường hòa thái bình chi thế.


Vào ngày tế thiên, minh chủ võ lâm Tư Đồ Phách sẽ tại trước mắt thế nhân bày ra thiên hạ chí bảo Tứ linh đồ để võ lâm nhân sĩ tế thiên triều bái, cung phụng thần linh thánh vật, thành kính chiêm ngưỡng.


Nhưng hiện giờ, võ lâm nhân sĩ trong lòng đều rõ, Mặc Lân Đồ và Xích Long Đồ sớm đã bị Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết chiếm đoạt. Lần này tế thiên, Tứ linh đồ không thành nhất thể làm thế nào có thể công đạo với mọi người?


Trong phòng, Tư Đồ Phách chắp tay mà đứng, năm tháng tang thương lưu lại trên gương mặt đã qua tứ tuần của nam nhân dấu vết tuổi tác.
“Không Thành, phụ thân nhắc nhở ngươi một câu, đừng quên ngươi là thiếu minh chủ của Thiên Địa Minh!” Thanh âm uy nghiêm chấn động cả gian phòng.


“Hài nhi cho tới bây giờ chưa từng quên.”
Tư Đồ Phách xoay người, con ngươi tràn đầy anh khí ẩn ẩn up hϊế͙p͙, “Cho nên, diệt trừ tà giáo là trách nhiệm của ngươi.”
“Hài nhi hiểu được.” Tư Đồ Không Thành không nâng mâu, ngữ khí vẫn thật bình thản.


available on google playdownload on app store


Tư Đồ Phách hừ lạnh một tiếng, thần sắc giận dữ, “Hiện giờ yêu ma loạn thế, thiên hạ phân tranh nổi lên bốn phía, tà giáo càn rỡ ngang ngược, phụ thân hiện tại muốn hỏi ngươi, thiên hạ cùng tư tình bên nào trọng yếu hơn?”
“Thiên hạ.”


“Ngươi biết là tốt rồi!” Tư Đồ Phách thản nhiên nói, “Năm đó Hách Liên Thiên đọa nhập ma đạo, phụ thân mặc dù cùng hắn tình như thủ túc, nhưng về công thì không thể dung tình, khó tránh khỏi thế đối lập. Hiện giờ Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết chính là đại họa hàng đầu mà Tư Đồ Không Thành ngươi phải diệt trừ!”


Tư Đồ Không Thành hung hăng hít một hơi, không có ai biết, khi hắn xuất ra quyết định này cần phải có bao nhiêu quyết tâm.
“Không Thành ghi nhớ trong lòng!”


“Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết hai tên ma đầu này chỉ cần còn tồn tại một ngày, cả thế gian sẽ không an bình, thiên hạ võ lâm nếu rơi vào tay bọn chúng, há có thể an tâm?”
Tư Đồ Phách nhìn về núi rừng nơi phương xa, bàn tay chắp sau lưng nắm chặt thành quyền.


Phượng Hoàng sơn trang kinh biến, Phượng Hoàng Song Lệnh chia lìa, mưu đồ bí mật tại tửu yến, Huyền Vũ Môn thảm diệt, Mặc Lân Đồ cùng Xích Long Đồ bị mất, Huyễn thủy hàn phục sinh. . . Hết thảy những chuyện đã xảy ra đều không thể tưởng tượng được, làm cho người ta sợ hãi than.


Tạm bỏ đi những việc đó, diệt môn, đồ sát, trộm cướp, thu phục nhân tâm, âm thầm khống chế môn phái các phương. . . từng sự kiện một nhiều không đếm xuể.


Nếu không phải tự mình chứng kiến, Tư Đồ Phách căn bản sẽ không tin tưởng, chỉ là hai tên mao đầu tiểu tử tầm hai mươi tuổi, vậy mà có thể xuất ra thủ đoạn bí hiểm cùng mưu kế kinh người như vậy, không chỉ đem hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí dần khống chế cả thiên hạ.


Cho đến hiện tại, Tư Đồ Phách cũng không thể không thừa nhận thủ đoạn tàn nhẫn cùng mưu lược hơn người của lưỡng đại yêu ma, ngay cả chính mình tung hoành giang hồ hơn ba mươi năm vẫn so ra kém. . .


Nếu không có hành động, chỉ e không bao lâu nữa, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết chắc chắn sẽ xâm chiếm cả thiên hạ, đến lúc đó không ai có thể địch nổi bọn họ.


Song Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung hai thế lực đối chọi lẫn nhau, nếu muốn độc chiếm thiên hạ quả thực không dễ, bọn họ trước mắt chúng nhân vẫn là tử địch thủy hỏa bất dung, nhưng theo Tư Đồ Phách xem ra, quan hệ giữa Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết không chỉ là địch nhân đơn giản như vậy. . .


Lúc này, thành Lạc Dương một mảnh phồn hoa tựa cẩm, phố xá dân cư đông đúc, muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng. Lễ hội hoa tại Lạc Dương chỉ chếch vài ngày là đến tế thiên đại điển, sắc thái sáng lạn minh hồng pha lẫn hương hoa thanh u, như thi như họa.


Mẫu đơn từng khóm, thuyền hoa san sát nối tiếp nhau đẹp như tranh vẽ. Nghệ kỹ đạn ca, hoan thanh tiếu ngữ, dòng người qua lại đông nghìn nghịt, chờ đợi buổi tế thiên thịnh điển thường niên của võ lâm.


Lạc Dương tam tuyệt cũng không phải là quá khen: mỹ tửu, mỹ vị, mỹ nhân ──── Tiếu Hồng Trần của MêĐiệt tửu quán, giai hào của Túy Hương Lâu, mỹ nhân của Bái Hoa Các. (giai hào: món ngon)


Nếu bàn về thứ hạng trong chốn hồng trần, trước kia Kinh Sư thành có Yên Vũ Phong Nguyệt, Giang Nam có Yên Ba Túy, Lạc Dương có Bái Hoa Các, nhưng hiện giờ, Phong Nguyệt Lâu đã bị tạc thành đất bằng, hồng bài của Yên Ba Túy Nhược Hề công tử tung tích lại không rõ, bởi vậy Yên Vũ Lâu một nhà độc chiếm Kinh Sư thành, mà ở Lạc Dương chính là Bái Hoa Các độc lĩnh phong tao.


Bái Hoa Các trước đây cũng không xuất chúng như vậy, chẳng qua từ sau khi Phong Nguyệt Lâu bị Hách Liên Cô Tuyết phá hủy, Lộng Nguyệt đành phải đến Lạc Dương tìm nơi phát triển, vẫn như trước lấy thân phận thần bí lão bản xuất hiện, âm thầm khống chế tài nguyên của Lạc Dương thành.


Nhưng đối với Lộng Nguyệt mà nói, lần trước tại Phong Nguyệt Lâu, Tuyết bảo bối cư nhiên đem tâm huyết kinh doanh suốt năm năm của hắn hủy hoại chỉ trong giây lát, lần này xây dựng căn cứ tại Lạc Dương, công tác bảo hộ đều chặt chẽ cẩn thận.


Kỳ thực Hách Liên Cô Tuyết đã sớm biết Lộng Nguyệt âm thầm nắm trong tay Bái Hoa Các, dường như yêu hồ ly kia không đối nghịch với hắn thì trong lòng không thoải mái, bởi vậy hắn cũng không để ý nhiều hơn.


Hiện tại gần đến tế thiên đại điển, mỗi ngày Bái Hoa Các đều đông khách đến một giọt nước cũng không lọt. Lạc Dương đệ nhất lâu không phải chỉ có giai nhân phù phiếm, càng theo đuổi chính là hiểu nguyệt phong tình. Tối nay hoa khôi chi tuyển ‘Tuyệt sắc danh hoa’, lại là một đêm tuyệt hảo cho phiêu khách đến huy kim tán ngân. (huy kim tán ngân: vung tiền)


Lộng Nguyệt khống chế thanh lâu kỹ viện, thủ đoạn thu thập vàng bạc khiến Hách Liên Cô Tuyết cũng không khỏi bội phục, chỉ bằng chuyện này, Cô Tuyết có thể tưởng tượng Đa tình công tử năm đó từng là một gia hỏa phong lưu tầm hoa vấn liễu mỹ sắc quấn thân như thế nào.


Đêm. Lạc Dương thành ánh đèn sáng ngời lấp lánh lưu quang đẹp mắt, Bái Hoa Các tiếng người huyên náo xôn xao.
“Ha ha, cái gì mà Hạ Ngâm Hà, Đoạn Tư Tư, Nhược Hề; năm đó đệ nhất danh kỹ Mộ Dung Vân Liên mới thật sự là tuyệt sắc!”


“Danh kỹ Mộ Dung Vân Liên xuất thân từ Yên Ba Túy? Nàng không phải đã ch.ết sao?”
“Đúng vậy, đã ch.ết, nghe nói năm đó Hách Liên Thiên yêu Mộ Dung Vân Liên đến si cuồng, vì nữ nhân kia thiếu chút nữa chôn vùi cả Ngạo Thần Cung.”


“Hắc, có ý tứ, Hách Liên Cô Tuyết thì sao? Nghe nói Hách Liên Thiên căn bản không xem Hách Liên Cô Tuyết là nhi tử, Hách Liên Cô Tuyết đào tim của Hách Liên Thiên để luyện công, lưỡng phụ tử đều biến thái.”
“Không sai, ta nghe đồn Mộ Dung Vân Liên là do Hách Liên Thiên tự tay giết ch.ết.”


“Làm sao có thể? Hách Liên Thiên yêu Mộ Dung Vân Liên như vậy, còn giết nàng?”


“Là ngươi không biết, năm đó Hách Liên Thiên và Nam Cung Liệt quyết chiến trên Tử Cấm Phong, tựa hồ còn có một người nữa tại đó. Sau khi trận chiến chấm dứt, trong tay Nam Cung Liệt ôm một hài tử, thần sắc của Hách Liên Thiên cùng Nam Cung Liệt đều bình tĩnh, căn bản không phải bộ dáng của vừa đại chiến xong.”


“Không phải nói sau khi Nam Cung Liệt ch.ết, hài tử kia tung tích không rõ sao?”


Tiếng xôn xao xen vào cuộc đàm luận của đám người, nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử dịu dàng mị hoặc đang nhẹ nhàng khởi vũ, hạnh mâu hơi khép, y phục bằng tơ lụa màu ngân bạch phủ trên người, nương theo ngọn gió liêu nhân rơi xuống đất, bờ vai lộ ra, phần ngực non mềm dụ nhân tựa kiều nguyệt phập phồng nhè nhẹ, rõ ràng có thể thấy được.


Khúc nhạc hoa lệ uyển chuyển, nữ tử khẽ đảo hạnh mâu phong tình, vỗ về bờ ngực của mình, điệu vũ xoay tròn lộng lẫy như cửu thiên tán hoa, nhiễu loạn ánh mắt chúng nhân.
Qủa thực là Bái Hoa Các, điệu vũ *** mỹ hoa lệ như vậy thật làm cho người ta mê loạn tâm thần.


Nữ tử nhảy múa kiều mị mê người, điệu vũ này không bằng Nghê Thường Vũ của Đệ nhất thiên hạ vũ Đoạn Tư Tư, mà là điệu vũ ‘Hoạt sắc sinh hương thoát y vũ’ khó có duyên chứng kiến theo lời đồn.
Nữ tử múa vũ điệu động lòng người này, chính là Bách Mị của Bái Hoa Các.


Chỉ thấy Bách Mị nheo lại hạnh mâu, chậm rãi tới gần bức màn trên đài cao của Bái Hoa Các.
Xuyên thấu qua bức màn che, loáng thoáng chiếu rọi một mạt thân ảnh mị tử.


Hương sen thuần tịnh thấm vào lòng người lượn lờ khắp lâu các, sa y khoác trên thân Bách Mị thưa thớt như mộng ảo, nữ tử thấp giọng yêu kiều lên tiếng, thắt lưng mềm mại giống như cánh bướm bị bẻ gãy, nhẹ nhàng hướng về phía mạt thân ảnh yêu dã đằng sau tấm rèm che.


“Hoạt sắc sinh hương vũ” tuy Bách Mị đã múa hơn trăm lần, nhưng nàng từng nói qua, thế gian này nàng chỉ nguyện vì một nam nhân mà bán đứng tự tôn, nhất vũ phong hoa.
Chẳng lẽ nói nam nhân khiến Bách Mị coi trọng chính là người đang ẩn sau bức rèm đó sao?


Vũ y rực rỡ theo bờ vai phấn nộn trắng ngọc của Bách Mị trượt xuống.
“Giáo chủ. . . Tiếp nhận Bách Mị được chứ. . .”
Một tiếng than nhẹ nỉ non, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.


Giờ phút này trong một góc của Bái Hoa Các, một nam nhân toàn thân vận y phục đen sẫm đang lẳng lặng uống trà, hắc sắc đấu bồng che lấp dung mạo. Hắn không nhìn một màn phóng đãng say lòng người trên đài cao, đối với tiếng nuốt nước bọt liên tiếp không ngừng chung quanh hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.
“A. . .”


Một tiếng hét thảm, chúng nhân từ trong mộng cảnh si túy đột nhiên bừng tỉnh, ngay khi vòng eo mềm mại của Bách Mị sắp sửa phủ phục dưới chân bóng người phía sau tấm màn che, ***g ngực của nàng nháy mắt bị một chùm hồng mang lãnh lệ xuyên thấu.


Đài cao máu tươi phun trào ba thước, nữ tử cứ như vậy toàn thân xích lõa ngã vào trong vũng máu, mùi máu nồng đậm lan tràn khắp đại sảnh. Nhưng chùm hồng mang kia tựa như một đầu trường xà có sinh mệnh, vẫn tiếp tục lướt qua thân thể của nữ tử không buông tha, xuyên thấu ngũ quan của nàng, tứ chi, bụng, đầu. . . Mỗi một địa phương bại lộ đều không bỏ qua, máu đỏ tươi văng ra khắp nơi.


Chúng nhân quả thực bị dọa điên rồi, chỉ trong khoảnh khắc, một nữ tử kiều mị động lòng người liền biến thành một khối thi thể vô cùng thê thảm, bạch cốt dày đặc có thể dễ dàng thấy được.


Từng tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, bỗng nhiên, hắc y nam nhân trong góc phòng của Bái Hoa Các nhảy vọt lên. Vô số phi tiêu hình thành chiếc lưới kín kẽ vây quanh đài cao, ngân quang chợt hiện, trường kiếm xuất khỏi vỏ, lấy thế công cực nhanh hướng thân ảnh mị tử phía sau bức rèm đâm tới. . .






Truyện liên quan