Chương 13: Lên đường
Năm ngày trôi qua vô cùng nhanh. Hôm nay, toàn bộ Âu Dương gia xuất hiện ở đại môn tiễn Lạc Kiến cùng Lạc Y lên đường đến học viện.
" Các con đi đường nhớ cẩn thận. Lạc Kiến, con nhớ bảo vệ tốt muội muội, đừng để Lạc Y bị bắt nạt! Biết không?"
Mẫu thân Trần Doanh Doanh lấy khăn lau nước mắt, vô cùng lưu luyến hai con.
" Vâng, con nhất định chiếu cố muội muội thật tốt! Không để ai bắt nạt muội muội!"
Lạc Kiến kiên nghị đảm bảo khiến Lạc Y bên cạnh giật giật khoé môi xinh đẹp.
Đùa sao? Nàng bây giờ đã là ma pháp sư cấp 8 hậu kì! Bây giờ, số người có thể đem nàng ra bắt nạt cũng không nhiều lắm đi.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng nhỏ bé yếu đuối của nàng, ai sẽ nghĩ nàng có sức uy hϊế͙p͙ chứ?
" Năm sau, đệ nhất định sẽ đến học viện Đế Đô, hai người nhớ phải chờ đệ!"
Kỳ Phong bĩu bĩu môi mỏng. Chán ghét, chẳng phải hắn chỉ mới 11 tuổi không đủ điều kiện đến học viện sao? Đến tỉ tỉ cũng đến học viện, trong nhà chỉ còn mình hắn nhỏ bé thôi!
Buồn bực!
Lạc Y lướt mắt nhìn qua Kỳ Phong, khoé môi hơi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Bàn tay nhỏ bé thuận tiện véo lên vành tai khiến Kỳ Phong la lên oai oái.
" Tỉ, đừng, đau, đau quá!"
" Đệ đó, ngoan ngoãn ở nhà tu luyện cho thật tốt, đệ dám lười biếng ta đánh gãy chân chó của đệ!"
" Này, sao tỉ bạo lực với đệ như vậy?"
Kỳ Phong ôm cái tai đỏ ửng, khóc không ra nước mắt. Từ ngày tỉ tỉ thay đổi còn chưa đánh qua hắn đâu! Sao giờ lại đánh chứ? Oa oa, đau ch.ết đi!
Lạc Y mím môi nén cười, không tiếp tục để ý Kỳ Phong mà quay sang gia gia.
" Gia gia, sau đại hội so đấu Triệu gia có làm khó mọi người không?"
Gia gia nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống trả lời.
" Họ thu liễm yên phận không ít. Nhưng ta không tin họ sẽ ngoan ngoãn như vậy mãi. Trước mặt mọi người đánh toàn bộ đệ tử Triệu gia, cú đánh này họ không dễ gì bỏ qua đâu!"
Lạc Y gật gật đầu, chỉ cần họ cứ ngoan ngoãn khép mình, nàng có thể tha cho họ một con đường sống. Nếu một ngày họ đứng lên chống lại, nàng sẽ cho bọn họ trả giá trăm ngàn lần.
" Tỉ tỉ!"
Tiếng nói mềm mại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Y, Nhược Ly tách đám người ra chạy tới sà vào lòng nàng.
" Muội muốn đi với tỉ!"
Mắt Nhược Ly rơm rớm nước, nắm tay Lạc Y lắc lắc, thái độ kiên quyết không rời.
" Không được!"
Mọi người hồi thần lại, ngay lập tức phủ định ý muốn của Nhược Ly.
Nhược Ly chỉ mới sáu, bảy tuổi, làm sao vào học viện được chứ. Học viện Đế Đô quy định nghiêm ngặt như vậy!
Lạc Y cũng cảm thấy có chút khó xử. Dù bây giờ Nhược Ly đã hoá hình, nhưng chung quy vẫn là ma thú khế ước với nàng, không thể tách rời nàng quá lâu.
Nhưng nếu muốn đưa Nhược Ly đi theo, nàng buộc lòng phải nói thật thân phận Triệu Hồi sư của mình. Nếu không, dù là ai cũng sẽ không cho phép Nhược Ly đi.
" Mọi người cứ để Nhược Ly đi với con đi!"
" Làm sao có thể..."
" Mọi người yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu. Nhược Ly là ma thú khế ước của con!"
Lạc Y trải tinh thần lực xác định xung quanh không có người ngoài mới dám nói ra sự thật.
" Như thế cũng... Hả? Con nói cái gì?"
Mọi người cũng giật mình trước câu nói của nàng. Ma thú? Nhược Ly là ma thú? Ma thú cấp 7 mớg, có thể hoá hình, vậy Nhược Ly là ma thú trên cấp 7. Cũng có nghĩa Lạc Y cũng là ma pháp sư cấp 7 ư? Còn là Triệu Hồi sư!
" Con... Nói thật?"
Lạc Y không nói gì, nhìn lướt qua Nhược Ly. Nhược Ly hiểu ý hoá lại hình dáng Hồ li nhảy vào lòng Lạc Y.
Mọi người mấp máy môi, nhưng không nói được lời nào. Đây là Hồ Li chín đuôi trong truyền thuyết đó!
" Con bây giờ là cấp bậc nào rồi?"
" Mới là ma pháp sư cấp 8 hậu kì!"
Ôi! Nàng " mới" là ma pháp sư cấp 8 thôi sao? Nàng mới mười hai tuổi mà đã có công lực nhiều ngươi mơ ước cả đời.
Đây là cháu gái, con gái, tỉ tỉ của họ nha! Không phải yêu nghiệt bình thường, thật quá tự hào!
" Thôi, các con đi đi thôi! Bảo trọng!"
Lạc Kiến, Lạc Y và Nhược Ly cúi đầu chào mọi người.
Chuyến đi lần này, không biết sẽ mở ra bao nhiêu điều thú vị.
Thân thế hé lộ!
Hạnh ngộ bất ngờ!
Khuynh thế nhân sinh!