Chương 59: Thần thú Kỳ Lân. Thánh Điện tìm đến
Chương 59:
Lạc Y và Lãnh Hàn Thần cùng nhau tiến vào thạch động.
Nàng bị hấp dẫn bởi vách tường bạch ngọc đang toả ánh sáng lấp lánh, tiến tới nhìn kĩ những thảo dược đang mọc ở trên. Trong nội tâm không khỏi có một loại kích động không nói được thành lời.
Đây chính là những thảo dược luyện Thần Đan mà Lạc Y xem được trong sách, gồm Kim Ô thảo, Bạch Mộc lan, Thập Văn thủ ô. Tuy những thảo dược ở đây chưa đầy đủ, nhưng nó tuyệt đối chính là những thảo dược chưa bao giờ xuất hiện tại đại lục. Thậm chí, ngay cả tại Thần giới có lẽ cũng đã tuyệt chủng sau trận huyết chiến vạn vạn năm về trước.
Đây đều là những bảo vật kiếp trước của nàng sao?
Những Thần thú của nàng cũng đã dùng cách tự phong ấn bản thân để bảo vệ những thứ thuộc về nàng!
Lạc Y quả thật rất cảm động, cẩn thận đem những thảo dược quý hiếm này lấy ra khỏi vách tường. Nàng phải nhân giống những thứ này thật tốt, vậy mới không phụ lòng trung tâm của những Thần thú đã hi sinh thật nhiều cho nàng.
Lãnh Hàn Thần đứng bên cạnh đem Lạc Y ôm vào lòng. Hắn cũng nhận ra những thứ này là những thảo dược này dùng để luyện Thần đan.
Bởi vì Lãnh Hàn Thần thức tỉnh Thần lực sớm hơn Lạc Y nên hắn đã được truyền thừa một phần kí ức của kiếp trước. Nhất là sau khi gặp Lạc Y, những kí ức đã truyền thừa gần như hoàn toàn.
Lạc Y không được may mắn như thế. Vì dòng máu Mẫu Thần đang chảy trên người nàng vẫn đang bị phong bế bởi vị thần Ước nằm trong quan tài ở Thần Điện Minh giới. Trừ phi vị thần này thức dậy, nếu không, Lạc Y không có khả năng đem toàn bộ sức mạnh lúc trước đem về. Bước đi của nàng rõ ràng gian nan hơn hắn rất nhiều.
Lãnh Hàn Thần biết thứ duy nhất có thể cứu được vị thần Ước kia, chính là Thần đan!
Vạn vạn năm trước hắn và nàng đã luyện ra Thần Đan để cứu chuộc nhân loại sắp lâm vào diệt vong. Nhưng lại không thể nào cứu được vị thần Ước kia đã đánh đổi sinh mệnh để phong ấn hai Ma tinh gây ra huyết chiến!
Lần này hoá kiếp, hắn và nàng nhất định phải luyện Thần đan thêm một lần nữa! Đem linh hồn của vị Thần Ước trở về linh thể của ngài!
May mắn, cấm chế của Thần đan chỉ mở ra một lần!
Lãnh Hàn Thần đang mông lung suy nghĩ đến những kí ức vừa được truyền thừa. Bất chợt nghe giọng nói tràn ngập phấn khích của Lạc Y khiến hắn hồi thần trở lại.
" Thần, chàng nhận ra những thứ này không?"
Lạc Y đem Thập Văn thủ ô, Kim Ô thảo, Bạch Mộc lan nâng lên hỏi Lãnh Hàn Thần.
Lúc này gương mặt xinh đẹp của nàng sáng bừng lên, phảng phất chút ngô nghê của trẻ con khiến hắn không nhịn được hôn nhẹ lên má nàng, gật gật đầu.
" Nhận ra! Đây là dược liệu luyện Thần đan!"
" Chàng cũng đọc sách mà biết sao?"
Lạc Y ngắm nghía dược liệu trên tay vô tư hỏi.
Lãnh Hàn Thần lắc nhẹ đầu, thật thà nói.
" Ta đã được truyền thừa kí ức sau khi gặp lại nàng!"
Câu nói của Lãnh Hàn Thần khiến lòng của Lạc Y lùng bùng gợn lên sóng to bão táp. Khoé môi xinh đẹp nhẹ bĩu lên, đem thảo dược cẩn thận để vào không gian, vẻ mặt của nàng lúc này biểu hiện rõ nàng rất không vui!
Lòng Lãnh Hàn Thần chợt rung lên hồi chuông cảnh báo. Hắn đã nói gì sai rồi sao?
Quả nhiên...
" Tại sao chàng được truyền thừa kí ức mà ta chỉ được truyền thừa sức mạnh?"
Lạc Y khó chịu hỏi. Những thứ bây giờ nàng biết đều là đọc trong sách và Thiếu Tà nói cho nàng mà thôi. Còn Lãnh Hàn Thần hắn lại là truyền thừa kí ức? Rất phân biệt nam nữ nha!
Lãnh Hàn Thần nghe thấy giọng nói Lạc Y liền biết nàng giận dỗi. Hắn thấy trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Sủng nịnh véo nhẹ đôi má mềm mại của Lạc Y, Lãnh Hàn Thần nhẹ giọng nói.
" Bây giờ nàng chưa nên biết, không có lợi cho sự phát triển của nàng sau này!"
Thấy Lạc Y đã thu xong thảo dược, Lãnh Hàn Thần nhân cơ hội nắm lấy tay nàng chỉ vào trong.
" Chúng ta vào thôi, Kỳ Lân đang đợi nàng!"
Lạc Y bĩu môi đầy bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm. Nàng biết tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Nàng đành thuận theo tự nhiên thôi!
Tiếp tục đi sâu vào bên trong, Lạc Y và Lãnh Hàn Thần dừng chân trước một chiếc giường khảm bạch ngọc.
Trên giường, một thiếu niên tuấn tú tuổi chỉ tầm hai mươi đang nằm. Hắn thanh nhã như lan, tĩnh lặng như băng, an ổn nằm trên giường tựa như tinh linh ngủ say.
Thú thực, dù nhìn từ phương diện nào, hắn cũng không giống như tưởng tượng của nàng về Kỳ Lân hung mãnh, bạo liệt.
Lạc Y lắc lắc đầu, hắn có đầu thai nhầm giống loài không đây?
Lúc này, xung quang thiếu niên linh khí dày đặc không ngừng lay động, giống như đang nổ lực công phá một tầng bình chướng. Có lẽ đây là bước giải khai phong ấn cuối cùng trước khi thực hiện khế ước lực lượng linh hồn.
Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đứng bên cạnh giường, vẫn một mực giữ vững im lặng.
Trong quá trình ma thú giải khai phong ấn, chính là lúc chúng cần yên tĩnh nhất. Vì lúc này là lúc huyết mạch bạo động đem năng lượng công phá tầng phong ấn. Nếu lúc này bị làm ồn, huyết mạch chấn động, rất có khả năng huyết mạch sẽ quay đầu cắn nuốt thần thức của ma thú.
Lạc Y đang chứng kiến thời khắc quan trọng nhất của Kỳ Lân. Lòng nàng thật bình tĩnh, nhưng lại càng thêm dịu dàng. Đây là cảm giác kiếp trước lưu lại sao?
Không đầy hai khắc sau, không gian vang lên tiếng nổ vô cùng mạnh mẽ khiến xung quanh phả ra một tầng khói mờ.
Lạc Y nghe tiếng nổ, trong lòng liền trầm xuống. Tiếng nổ này hẳn là sẽ kinh động đến lực lượng của Thánh Điện bên ngoài, bọn chúng sẽ rất nhanh tìm đến đây.
Lạc Y rất lo lắng, không biết lần này bọn hắn đưa đến lực lượng như thế nào. Nếu là bình thường, cứng đối cứng cũng không khiến nàng phải để tâm, nhưng lúc này nàng phải khế ước với Kỳ Lân trước khi rời khỏi đây. Đây là không gian phong ấn, Kỳ Lân sẽ không thể đi bất kì đâu nếu phong ấn chưa được giải. Mà lúc giải phong ấn, cả nàng và Kỳ Lân đều thật yếu ớt, không đỡ nổi một kích.
Giữa lúc Lạc Y đang vô cùng lo nghĩ, thiếu niên trên giường Bạch ngọc chậm rãi ngồi dậy. Đôi mắt màu lam nhẹ chớp nhìn nàng và Lãnh Hàn Thần mà cười đến thiên chân vô tà.
" Chủ nhân, Nam thần, hai người đến đón ta!"
Lạc Y cười nhẹ, gạt qua tất cả lo lắng tiến về phía trước. Không biết nàng suy nghĩ gì, tay lại để lên đầu Kỳ Lân chậm rãi xoa xoa.
Kỳ Lân hơi kinh ngạc nâng mắt, sau đó lại nhu thuận đứng yên để mặc nàng khi dễ.
Không ngờ, chủ nhân dù có đầu thai, sở thích này vẫn không thay đổi. Nàng chính là rất thích khi dễ hắn đây!
Khỏi cần nói cũng biết, cảnh tượng một thiếu nữ chưa đầy mười ba tuổi lại đi xoa đầu một thiếu niên giống hai mươi tuổi thì buồn cười đến cỡ nào đây? Nhưng biết làm sao được, Kỳ Lân đã vạn vạn năm chưa được chủ nhân xoa đầu, hắn thật sự rất nhớ nhung tư vị này.
Nếu hắn đoán không lầm, Nam Thần sẽ không chịu đựng được lâu... Ý vị thâm trường liếc nhìn Nam Thần một cái... Quả nhiên!
Lãnh Hàn Thần đứng bên cạnh gương mặt càng lúc càng đen. Hắn nhìn chăm chăm vào đầu Kỳ Lân, thật có loại súc động muốn cạo trụi đi đầu tóc đen mềm mại kia.
Kỳ Lân đúng thực là ma thú, nhưng hắn cũng là giống đực!
Lãnh Hàn Thần không thể tiếp tục nhìn Lạc Y bị chiếm tiện nghi, liền tiến lên vài bước đem tay nàng từ trên đầu Kỳ Lân kéo xuống. Thân thủ nhanh nhẹn rút ra chiếc khăn lụa từ trong ngực áo, hắn thật cẩn thận, tỉ mỉ giúp nàng lau tay.
Nàng bị chiếm tiện nghi! Hắn phải lau thật sạch sẽ!
Lúc này, chúng thú ờ trong không gian hẳn đang kêu gào, lớn tiếng phán xét Lãnh Hàn Thần. Thưa ngài, ngài khẳng định là chủ nhân bị chiếm tiện nghi sao? Nàng là chủ động đi khi dễ người ta nha!
Lạc Y thấy Lãnh Hàn Thần lau tay cho mình, đầu tiên là ngẩn người, sau đó chỉ đành lắc đầu cười khổ.
Nam nhân này thật là trẻ con nha! Hắn không biết đã ghen tị đổ bao nhiêu thùng dấm chua trong lòng kia rồi!
Chua quá đi!
Kỳ Lân vẫn ngồi trên giường, đôi mắt xanh lam như có như không nhìn cảnh tượng trước mắt. Khoé môi của hắn từ từ nhếch lên một độ cong nhàn nhàn.
Quả nhiên, Nam Thần sau vạn vạn năm, tính cách vẫn như vậy! Hắn chính là bá đạo, khao khát tuyệt đối sở hữu chủ nhân. Hắn có thể mãnh liệt tấn công bất cứ sinh vật giống đực nào có mưu đồ lãng vãng bên cạnh nàng.
Kỳ Lân thừa nhận Nam Thần là nam nhân vô cùng tốt. Hắn là điển hình cho kiểu nam tử cao không với tới. Nhưng, những lúc thế này... Người có cảm thấy mất mặt không đây.
Kỳ Lân ngửi mùi chua nồng đậm trong không khí, trong lòng tiếu ý bắn về phía Lãnh Hàn Thần ngập tràn thì cuối cùng Lãnh Hàn Thần cũng lau xong tay cho Lạc Y.
Lạc Y liếc mắt trừng Lãnh Hàn Thần một cái. Hắn còn tỏ ra vô tội nhún nhún vai, khiến nàng dồn một bụng hoả mà không thể phát tiết.
" Chủ nhân, nên khế ước! Tầng phong ấn cuối cùng chỉ có khế ước với người mới giải được!"
Lạc Y hít sâu một hơi, tạm thời bỏ qua cho Lãnh Hàn Thần một lần.
Nàng chậm rãi tiến từng bước đến phía Kỳ Lân. Giống như lần khế ước với Thiếu Tà, nhẹ chạm vào những ngón tay tinh sảo như Bạch ngọc, liền sau đó một âm thanh vang vọng trong đầu nàng.
" Ta là Âu Dương Bạch Thiên, là bản mạng khế ước của Thần nữ Minh giới. Nay ta kí thác tâm linh của ta lên hoá kiếp của chủ nhân, cùng nhau vượt qua, sống cùng sống, ch.ết cùng ch.ết!"
Lạc Y cũng thầm mặc niệm trong lòng.
" Ta là Âu Dương Lạc Y, tiếp thu thân phận Thần nữ Minh giới, kí khế ước bản mạng với Âu Dương Bạch Thiên. Đồng cam cộng khổ, sống ch.ết bất dời."
Lạc Y vừa tâm niệm, một luồng ánh sáng thánh khiết bao phủ lấy nàng và Âu Dương Bạch Thiên. Chỉ cần thực hiện xong bước này thì phong ấn sẽ được giải khai, nguy cơ đều được giải trừ.
Nhưng chính là lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động ẩu đả, trong sơn động lại nhiều hơn vài hắc y nhân.