Chương 111: Rời đi
Đêm tĩnh mịch, Âu Dương gia.
Gia gia Âu Dương Phong Thần ngồi uống trà thơm ngon, vui đến đắc ý. Bên cạnh lần lượt là phụ thân Âu Dương Văn Nhân cùng mẫu thân Trần Doanh Doanh. Mặc dù hai người thoạt nhìn thật điềm đạm nhưng cũng không che giấu được hài lòng nơi đáy mắt.
Gia gia Âu Dương Phong Thần là điển hình cho lão ngoan đồng. Có khi nghiêm túc, trên người sẽ phả ra một hơi thở cường giả, uy nghi bễ nghễ. Nhưng cũng có khi, ông chính là giống một đứa trẻ con không lớn, vừa ngồi uống trà, vừa vỗ đùi đen đét cũng có thể.
" Ta nói Y Y nha đầu bảo bối, trà này thật là hảo ngon a! Ngươi để lại cho gia gia ngươi một ít đi!"
Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần hai người ngồi đối diện, nghe Âu Dương Phong Thần nói liền nhu thuận ứng thanh.
" Dạ, gia gia!"
Gì chứ nói về Lạc Y, thứ nàng không thiếu nhất chính là tiền, thứ hai là trà, thứ ba là bảo bối.
Nàng là một tiểu phú bà hào phóng a! Tưởng tượng đến cảnh mình nằm ngủ trên một đống thuỷ tinh tạp. Một lần quơ qua liền là mấy chục vạn kim tệ. Cuộc sống như vậy đúng là thích ý.
Gia gia Âu Dương Phong Thần nhận được đáp ứng liền ha ha cười to, nhấp một ngụm trà, ý xuân trong mắt càng thêm dào dạt.
Phụ thân nãy giờ ngồi nghiêm túc nghe tổ nữ nói chuyện, lúc này mới ho khan một tiếng, nhẹ giọng hỏi.
" Y Y, hôm nay con đến gặp mọi người không phải chỉ là vì phẩm trà chứ!"
Câu hỏi của phụ thân Âu Dương Văn Nhân khiến trong phòng nghiêm túc hẳn lên. Gia gia Âu Dương Phong Thần lập tức hạ tách trà xuống, mẫu thân Trần Doanh Doanh từ đầu vẫn lom lom không dời mắt khỏi Lạc Y và Lãnh Hàn Thần thì bây giờ càng nhiều thêm một tia khó hiểu chờ đợi.
Lãnh Hàn Thần thấy mọi người đều nhìn nương tử nhà mình cũng không ngại. Hắn vừa bước vào phòng, ngồi xuống ghế thì đã thẳng tắp sống lưng, vẻ mặt tà mị phảng phất thêm vài phần nghiêm túc. Bất quá chỉ một mình Lạc Y biết tiểu cẩu này chỉ là đang giả vờ.
Hắn thật sự nghiêm túc sao? Cho xin đi, nếu hắn nghiêm túc thì ai đang để tay ngang hông nàng, thừa cơ ăn đậu hủ, ai đang nghịch tay nhỏ của nàng bên dưới tầm mắt mọi người đây? Mệt cho hắn còn phải diễn kịch cực khổ như vậy.
Lạc Y khẽ nhếch khoé môi, hừ nhẹ một tiếng. Một tay rất " nhẹ nhàng" gỡ ra móng vuốt đang làm càn bên hông, một tay lại không nhàn rỗi nhéo mạnh vào lòng bàn tay của ai đó.
Lãnh Hàn Thần bị ăn đau mày cũng không nhíu lấy một li, thậm chí còn cười càng thêm xuân phong đắc ý, tiếp tục thực hiện những việc mình đang làm. Nàng thật sự không biết lúc này nên gọi hắn da mặt quá dày hay hắn có một loại tư duy không phải là quá giống " người bình thường" đây nữa.
Lạc Y hoàn toàn bất lực vỗ trán, uống một ngụm trà để tiêu trừ cơn nóng. Cứ cho như nàng vừa rước sói vào nhà đi! Có điều con sói này so với gián cũng không sai biệt lắm, đập bao nhiêu lần cũng không ch.ết a!
" Gia gia, phụ thân, mẫu thân, đêm nay con muốn đến chào từ biệt mọi người!"
Tiêu trừ nóng nực xong xuôi, lúc này Lạc Y mới điềm đạm trả lời mục đích của nàng.
Điều Lạc Y vừa nói ra khiến mọi người ngay tức khắc sửng sờ. Sáu mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn cùng nhìn về phía Lạc Y đồng thanh.
" Con định lúc này đi? Không phải còn hơn một tháng sao?"
Lạc Y ngượng ngịu né tránh móng vuốt sói, đan hai tay vào nhau. Nàng mím nhẹ hai khoé môi mỏng, vẫn nói ra.
" Gia gia, phụ thân, mẫu thân, thật ra đúng là còn hơn một tháng. Nhưng lần này con muốn đưa Kỳ Phong và Ngạn Hữu theo cùng " Lạc Y dừng lại một chút, ngẩng đầu xem xét biểu hiện thấy không ai có ai phản đối mới tiếp tục nói " Con nghĩ mọi người cũng biết Kỳ Phong kì ngộ luyện đan thuật, Ngạn Hữu lại kì ngộ trở thành Triệu Hồi sư. Con muốn đi sớm một chút, thuận tiện bồi dưỡng Triệu Hồi thuật cho Ngạn Hữu, còn có dạy Kỳ Phong luyện đan!"
Lạc Y đem sự thật nói ra, nhưng cũng không nói hết hoàn toàn chuyện hai người ngộ đạo có liên quan đến nàng. Không phải là nàng ích kỷ, hay là muốn cố tình giấu diếm. Sự thật thì biết nhiều quá cũng không phải chuyện tốt.
Gia gia, phụ thân, mẫu thân nghe xong cũng chỉ biết thở dài. Bọn họ là luyến tiếc bảo bối có được không? Nàng cũng chỉ mới về tới nhà có vài ngày thôi a! Nhìn xem, bảo bối thật gầy. Không phải nói càng tu luyện lên cao càng nhìn trưởng thành hay sao? Nhưng nhìn bảo bối xem, đúng là có lớn lên một ít, bất quá cũng chỉ có thể so với thiếu nữ mười lăm, mười sáu. Quá nhỏ a!
Có điều luyến tiếc thì sao, bọn hắn cũng không thể cản đi tiền đồ của bảo bối. Liền để cho tiểu tử Kỳ Phong, Hàn Thần được lợi một chút đi. Dám để bảo bối bị thương một sợi tóc bọn họ liền đánh gãy chân chó bọn hắn.
Trong lòng gia gia, phụ thân, mẫu thân đều len lén hừ hừ hai tiếng, nhưng trước mặt bảo bối cũng chỉ phát ra tiếng thở dài.
" Được rồi, được rồi, đi liền đi thôi. Bất quá... Ừm... Không được để bị thương!"
Gia gia rất có phong phạm chủ nhà, trảm đinh tiệt thiết, làm bộ không chút lưu tình, nhưng cuối cùng cũng không ngăn được trong lòng mềm mại.
Lạc Y len lén nở nụ cười, ai ngờ bị gia gia trừng mắt một cái, vội vàng mím môi nghiêm túc đi lên, rất ngoan ngoãn đáp ứng.
" Tốt! Bất quá..."
" Bất quá làm sao?"
Mẫu thân Trần Doanh Doanh vội vàng hỏi, nàng chính là lo lắng nữ nhi bảo bối nhà mình gặp chuyện uỷ khuất. Gia gia còn có phụ thân đồng dạng nhíu nhíu chân mi, biểu hiện chỉ cần nghe nói nàng bị ai đó hϊế͙p͙ đáp liền đi đào nhà người ta lên.
Lạc Y biết mọi người hiểu lầm, vội vả xua tay ra điều nàng không có chuyện gì, nghiêm túc nói.
" Con không phải ủy khuất, con muốn nói cũng không nghiêm trọng, chính là gia gia, phụ thân, mẫu thân có định chuyển tới Đế Đô sao?"
Đây là điều khiến Lạc Y phân vân mãi. Trước đây nàng chữ bệnh cho Vu Nhược Nhược một phần quan hệ là ở Vu Nhu, phần sau là muốn đổi lấy điều kiện của Nam Cung Tuyệt. Nàng rất tin tưởng Nam Cung Tuyệt sẽ dùng quyền lực của hắn để bảo vệ Âu Dương gia. Hơn nữa hắn cũng đã lập lời thề, muốn nuốt lời cũng không được. Nếu không, chờ đợi hắn chính là địa ngục tu la, vĩnh viễn cũng đừng mong siêu sinh.
Bất quá Âu Dương gia ở thành La Viễn quá xa đế đô, dù sao đạo lí nước xa không cứu được lửa gần thì nàng vẫn hiểu. Vậy nên, nàng thật sự muốn đưa Âu Dương tộc đến đế đô lập nên sự nghiệp. Nàng biết Nam Cung Tuyệt phong hầu tặng đất cũng là vì mục đích.
Vấn đề còn lại chỉ cần mọi người đều quyết ý là được gia.
Gia gia cùng phụ thân vừa nghe đến chuyện Lạc Y nói đều lâm vào trầm mặc. Mẫu thân vốn không xen vào chuyện gia tộc nên chỉ yên lặng chờ đợi. Nàng từ khi gả đến Âu Dương gia đã xác định nàng sẽ theo phu quân nuôi dạy tử nữ. Thế là đủ!
Không gian chìm nghỉm trong sự im lặng không chút nào ảnh hưởng đến Lạc Y và Lãnh Hàn Thần. Lạc Y thì không gấp, còn Lãnh Hàn Thần, hắn không xen vào chuyện Âu Dương gia tộc, quan tâm một nương tử nhà mình là đủ!
Gia gia Âu Dương Phong Thần nhấp một ngụm trà. Như đã nói, ông khi thì như đứa trẻ không lớn, khi thì lại nghiêm túc uy nghi. Lúc này, khi quyết định một vấn đề liên quan đến gia tộc thì ông chính là thái độ nghiêm túc, cẩn trọng vô cùng.
" Ta đã nghĩ qua điều này, bất quá ta lại không thực hiện. Thành La Viễn là căn cơ của Âu Dương tộc, không thể bỏ. Có lẽ lão già này xương cốt cũng yếu, không thích hợp di chuyển, thôi thì... Cứ như vậy đi!"
Gia gia phá vỡ sự tĩnh lặng. Phụ thân cũng ứng theo gật đầu. Bản thân hắn cũng không muốn dời đi. Cũng không phải là không có chí tiến thủ, mà là Âu Dương gia xây dựng tổ nghiệp đã mấy trăm năm, sao có thể không có tình cảm a!
Lạc Y thở dài trong lòng, nàng cũng biết chuyện này đối với gia tộc có lịch sử là rất khó thay đổi. Thôi thì... Vậy cũng được!
" Nếu vậy, con nghĩ phải tăng lên thực lực trong gia tộc. Con sẽ để lại công pháp, tài nguyên tu luyện cho mọi người. Mọi người nhất định phải mạnh lên!"
Tuy Lạc Y không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, bất quá chuẩn bị là không thừa. Dù thế nào cũng phải có năng lực đủ để không người nào có thể chạm vào mình.
Điều Lạc Y nói ra, rất nhanh nhận được đáp ứng của gia gia, phụ thân, mẫu thân. Họ cũng không biết những gì bọn họ được nhận ngày hôm nay khiến Âu Dương gia sau này trở thành đệ nhất tộc của Apollo đại lục.
Lạc Y để lại rất nhiều công pháp tu luyện, đan dược bổ trợ, tinh thạch và nhiều bảo bối phù hợp mà nàng có được. Lúc này mới an tâm cùng Lãnh Hàn Thần đứng lên, theo lễ lạy ba lạy rồi mới đi ra.
Bên ngoài Âu Dương gia, xe ngựa đã đứng chờ sẳn. Kỳ Phong và Ngạn Hữu cũng đã sớm từ biệt mọi người, cùng với Lạc Y và Lãnh Hàn Thần phân chia nhau tiến vào hai cổ xe ngựa.
Chuyến đi này không biết sẽ xảy ra những gì?