Chương 32: Con cờ (2)
Editor: Tử SắcY
Không, không đúng! Lâm Sơ Tuyết cái người này, hiển nhiên là đã sớm biết Tô Mặc Nhi bị thương!
"Bản vương cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nói, ngươi tại sao phải chuẩn bị cây trâm này?"
"Thật sự là Nhị vương gia làm cho ta! Phong Đạc..."
Ánh mắt Phong Đạc sắc bén nhìn sang một cái, Lâm Sơ Tuyết lập tức im miệng, chậm chạp nói, "Hắn nói nếu hà bao không đưa cho ngươi được, thì... Thì đem hà bao trực tiếp đưa cho Tô Mặc Nhi, đến lúc đó ta chỉ cần hành sự tùy theo hoàn cảnh là được..."
Khóe môi Phong Đạc lạnh lùng quyến rũ ra, ánh mắt lại trở nên nguy hiểm.
Hà bao dành cho hắn, vậy thời điểm đó đổi thành Tuyết Ngao nổi điên với hắn! Hành động Tô Mặc Nhi tung chó hành hung, tự nhiên là tội lớn!
Phong Mục! Xem ra kế hoạch này thật đúng là chu toàn.
Chỉ cần Tuyết Ngao nổi cơn điên, bất kể đả thương hắn hay là đả thương Lâm Sơ Tuyết, thì Tô Mặc Nhi tuyệt đối sẽ khó thoát khỏi cái ch.ết!
Chiêu mượn đao giết người này, thật đúng là được hắn phát huy đến cực hạn!
Nhưng mà, thực sự cũng đã xác định một chút, trong vương phủ, tuyệt đối là có nội gián!
Nếu không, riêng việc Tô Mặc Nhi thuần phục Tuyết Ngao, Phong Mục không có khả năng biết rõ, càng không có khả năng lợi dụng chuyện này!
"Phong Đạc ca ca, ngươi tha cho ta lần này được hay không, ta kỳ thật là không muốn giết nàng... Ai bảo nàng đem ngươi bên cạnh ta đoạt đi... Ta..." Lâm Sơ Tuyết đáng thương nói.
Phong Đạc trào phúng cười, ánh mắt rơi lên trên mặt nàng, từng chữ từng chữ nói, "Lâm Sơ Tuyết, cho dù không có nàng, bản vương cũng sẽ không coi trọng ngươi!"
Lâm Sơ Tuyết kinh ngạc nhìn xem Phong Đạc, đã triệt để tuyệt vọng.
Người nam nhân này thật sự là rất đáng hận. Chỉ một câu nói đầu tiên đã đánh nàng rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không chỗ dung thân!
"Chuyện lần này, bản vương sẽ bỏ qua cho ngươi, nhưng không phải là hiện tại!" Khoé môi Phong Đạc gợi lên một đường cong quỷ dị, "Ám vệ ở đâu!"
"Có thuộc hạ." Không biết từ nơi đâu, vài đạo thanh âm truyền đi đến.
Phong Đạc phân phó nói, "Đem Lâm Sơ Tuyết dẫn đi giam chung một chỗ với Tuyết Ngao, nhớ kỹ, nhất định phải buộc tốt sợi dây thừng của Tuyết Ngao, không cần đả thương đến Lâm tiểu thư!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Tiếng nói rơi xuống, lập tức có một đạo hắc ảnh, lặng yên không một tiếng động rơi vào bên người Lâm Sơ Tuyết.
"Không! Phong... Ách..." Lâm Sơ Tuyết còn chưa kịp nói hết, đã trực tiếp bị hắn đánh ngất xỉu, mang đi.
Phong Đạc hừ lạnh một tiếng, chuyện lần này, Lâm Sơ Tuyết đương nhiên phải trả giá thật lớn!
...
Tô Mặc Nhi sau khi tỉnh lại, mặt trời đã mọc lên rất cao, trong phòng đã một mảnh sáng ngời, đâm vào ánh mắt nàng làm chúng có chút đau nhức.
Nàng mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, lôi kéo áo ngủ bằng gấm lên, trực tiếp phủ ở trên đầu, lại ngủ một lát.
Phong Đạc ở một bên nhìn xem, thần sắc có chút bất đắc dĩ. Thò tay giật giật góc chăn, muốn cho nàng tỉnh táo lại.
Nha đầu kia đã hôn mê hai ngày rồi, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, làm lòng người bàng hoàng. Hắn cũng chỉ có thể lại đi mời quốc sư đến, cho đến khi nửa đêm, nàng mới ổn định lại.
"Tiểu Bạch, đừng làm rộn, để cho ta ngủ tiếp một lát." Tô Mặc Nhi rầu rĩ, từ dưới chăn truyền tới.
Sắc mặt Phong Đạc có chút đen, hắn nhớ rõ Tuyết Ngao là giống đực! Nữ nhân này, lúc ngủ còn cho con chó ch.ết tiệt kia ở trong phòng sao?
Lực tay hắn không khỏi tăng thêm chút ít, trực tiếp kéo mạnh áo ngủ bằng gấm ra.
Lông mày Tô Mặc Nhi nhíu lại, bất mãn bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra.
Lúc đang nhìn đến bên giường có người, trong nội tâm Tô Mặc Nhi lập tức cả kinh, nhưng rất nhanh, nàng bình tĩnh lại.
Những chuyện như vậy, không phải là lần đầu tiên xảy ra, nàng cũng trở thành thói quen.
Phong Đạc chăm chú nhìn thần sắc bình tĩnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi, rất thất bại phát hiện ra, trên mặt nàng thật sự ngoài trừ bình tĩnh thì cũng không để lộ ra một nửa điểm gì khác!
"Ngươi có chuyện gì?" Tô Mặc Nhi miễn cưỡng kéo chăn đắp lên cơ thể, miễn cưỡng hỏi.
"Bản vương quan tâm đến vương phi, cho nên mới tự mình đến xem vương phi một chút." Phong Đạc nói nửa thật nửa giả.
Tô Mặc Nhi nhỏ giọng lầm bầm, "Thiên tài mới tin!"
Khoé môi Phong Đạc không tự giác co rúm lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn, "Ngươi có biết, lần này ngươi bị thương này là do ai ban tặng không?"
Tô Mặc Nhi khẽ liếc mắt, "Ngươi tới chính là chỉ vì nói chuyện này?"
"Ân." Phong Đạc hào phóng thừa nhận, "Ngươi không muốn biết?"
"Không muốn." Tô Mặc Nhi trả lời rất gọn gàng nhanh chóng.
Phong Đạc không nhìn thẳng nàng, tự nhiên nói ra, "Là Phong Mục."
"..." Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì, chờ hắn nói hết.
Phong Đạc âm thầm quan sát thần sắc của nàng, đặc biệt là vào lúc nói đến Phong Mục, hắn nhìn lại càng thêm cẩn thận, nhưng chỉthấy từ trên gương mặt tinh xảo kia là dòng chữ không thú vị.
Chẳng lẽ nàng thật sự bị mất trí nhớ? Hay là đối với Phong Mục triệt để hết hy vọng?
Tô Mặc Nhi biết rõ, Phong Đạc vẫn luôn không tín nhiệm nàng, thậm chí cũng không tiếc coi nàng như một con cờ, dụ Lâm Sơ Tuyết hiện ra nguyên hình.
Mấy ngày nay nàng yên tĩnh ngủ lu bù, nhưng tâm tư lại càng thêm thông thấu hơn, ý niệm duy nhất kiên định trong đầu nàng, chính là lúc này nhất định phải rời đi, cho dù là trốn đi!
"Ngươi có trách bản vương hay không?" Phong Đạc đột nhiên hỏi.
Tô Mặc Nhi nhất thời kinh ngạc, nháy mắt mấy cái, không hiểu ý tứ của hắn.
"Chuyện ngày đó..."
Tô Mặc Nhi cười nhẹ, không sao cả nói ra, "Ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Ta và ngươi vốn không có liên quan, vương gia vì saolại xin lỗi ta? Chỉ là lợi dụng nho nhỏ, ta không quan tâm, vương gia cũng không cần chú ý."
Dừng một chút, Tô Mặc Nhi tiếp tục nói, "Nếu vương gia thực sự cảm thấy lương tâm bất an, thì người hãy từ bi thả ta rời đi đi. Ngọc bội kia như thế nào cũng không thể tìm về được, vậy có ta ở hay không ở thì cũng có cái gì khác nhau chứ?"
Mắt phượng Phong Đạc tĩnh mịch, ánh mắt phức tạp nhìn nàng một hồi lâu, mới đột nhiên cười một tiếng, "Ngươi nói đúng! Giữa chúng ta vốn không có quan hệ! Nếu ngươi đã muốn rời đi, vậy thì bản vương đáp ứng ngươi! Chờ ngươi sau khi thương thế lành lặn hẳn, ngươi muốn rời đi, vậy tùy ý ngươi."
Tô Mặc Nhi ngẩn người, dường như là không ngờ hắn dễ nói chuyện như vậy, "Ngươi không đổi ý?"
"Lời bản vương nói, đương nhiên sẽ không đổi ý."
Tô Mặc Nhi suy nghĩ một chút, nói, "Vậy bây giờ ngươi viết hưu thư đi."
"Hưu thư? Ngươi cho rằng trong Hoàng gia muốn bỏ vợ là nói chơi sao? Không có được thánh chỉ của phụ hoàng, bản vương cũng không hưu ngươi được." Phong Đạc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói, "Yên tâm, bản vương sẽ gạt người khác nói là ngươi bị bệnh nặng, lúc này cần phải tu dưỡng, sau ba năm mới trở về được, lúc đó đương nhiên là bản vương sẽ đưa hưu thư cho ngươi!"
"Tại sao là ba năm?" Tô Mặc Nhi khó hiểu.
Phong Đạc nhẫn nại giải thích, "Trong gia tộc hoàng thất, bất kể tần phi nào vào cửa sau ba năm không sinh được, sẽ tự động phế bỏ."
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, đồng ý.
Dù sao ở cổ đại cũng không có đăng ký kết hôn, trong tương lai nếu như nàng thực sự vừa ý một hán tử nào đó, vậy thành hôn cũng không quan trọng chứ?
Về phần hưu thư, có với không có cũng không liên quan nhiều lắm.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một sự kiện, vội vàng hỏi, "Tiểu Bạch như thế nào rồi?"
Phong Đạc lại nghĩ đến lúc nàng chưa tỉnh có kêu lên tên nó, sắc mặt lại trầm xuống vài phần, "Yên tâm, nó không sao."
"Vậy bây giờ nó ở đâu?"
Phong Đạc không có ý định cho nàng biết rõ chuyện hắn đưa Lâm Sơ Tuyết sang, chỉ nói, "Bản vương đã đem nó đưa về Thất vương phủ rồi."
Tô Mặc Nhi có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì nữa.